Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn Họ Bị Đánh Lén!

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Kỳ thực Lục Diệp vẫn chưa cân nhắc tới chuyện này, trước mắt có thể nói là hắn vừa mới tiếp xúc với thế giới tu hành, vẫn còn u mê vô tri với tất cả mọi chuyện, sao có thể syu nghĩ và xác định con đường tương lai sau này của bản thân được?

Hắn lập tức thỉnh giáo: "Chưởng giáo cảm thấy thế nào?"

Đường lão đưa tay vuốt râu, nói: "Thể trạng của ngươi không quá cường tráng, cũng không có thiên phú dị bẩm đặc biệt, cho nên không quá thích hợp với thể tu, Ngũ hành của ngươi chủ hỏa phụ kim, cũng không thích hợp để đi theo con đường quỷ tu y tu, còn lại cũng chỉ có binh tu, pháp tu và ngoại tu. Nói đến ngoại tu, kỳ thật mỗi tu sĩ muốn đi theo con đường này đều phải hiểu một chút thủ đoạn hoặc nhiều hoặc ít của ngoại tu, cho nên đây có thể xem như một con đường phụ trợ, không cần khả năng đặc biệt."

Lục Diệp hiểu rõ: "Nói cách khác đường đi thích hợp cho đệ tử, chỉ có binh tu hoặc pháp tu?"

"Nói như vậy cũng không sai."

"Vậy chưởng giáo đi theo con đường nào?" Lục Diệp hiếu kỳ hỏi.

Đường lão cười ha ha: "Lão phu là pháp tu. Nhưng ngươi không cần bắt chước lão phu, xác định đường bản thân muốn đi là quá trình tiến lên tuần tự, cần phải hỏi rõ bản tâm mới được. Hiện giờ lão phu hỏi ngươi những điều này, chỉ muốn khiến ngươi có khái niệm tương đối về phương diện này, cũng không phải muốn ngươi lập tức đưa ra lựa chọn, chờ sau khi trở lại Áo Sơn. . ."

Lục Diệp đang lắng nghe chưởng giáo dạy bảo, chợt trời đất quay cuồng một trận, ngay sau đó tiếng oanh minh nổ vang lên, bên tai hắn không còn nghe thấy gì nữa.

Trong khi tầm mắt xoay tròn, từ khóe mắt liếc qua, hắn đã thấy một đoàn liệt diễm thiêu đốt giữa không trung. Khi tập trung chú ý nhìn lại, hắn phát hiện thứ đang bị thiêu đốt chính là cỗ chiến xa hai ngựa kéo kia, cũng không biết chiếc xe ngựa nọ gặp phải công kích gì mà hiện giờ nó đã chia năm xẻ bảy, hai con tuấn mã kéo xe cũng bị phá thành mảnh nhỏ, bay tứ tán khắp nơi.

Lục Diệp lắc lắc đầu, hắn cứ có cảm giác chiến xa hai ngựa kéo đang bị thiêu đốt kia giống hệt chiếc mà hắn vừa ngồi.

Đột nhiên hắn tỉnh ngộ, đó chính là chiếc xe ngựa mà hắn và chưởng giáo đang ngồi, sao bây giờ nó lại gặp phải công kích rồi? Càng nghĩ càng không sao hiểu nổi.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới phát hiện, hắn đã được chưởng giáo mang ra khỏi chiếc xe ngựa kia. Hai người vẫn đang bay bổng giữa không trung, linh quang nở rộ quanh người chưởng giáo, bao bọc hắn ở bên trong.

Chưởng giáo đang dùng một tay bấm niệm pháp quyết, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bốn phương, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

Bọn họ bị đánh lén!

Dù lúc Lục Diệp đang váng đầu hoa mắt thì rất nhanh hắn đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện và không khỏi khẩn trương lên. Bây giờ hắn chỉ là một tiểu tu sĩ tam khiếu, sao có thể ứng phó được loại tình huống này?

Phía dưới một gò núi có một ánh vàng phóng lên tận trời, đánh thẳng tới vị trí chưởng giáo và Lục Diệp đang đứng, ánh vàng kia như trụ, tốc độ cực nhanh, thoáng qua liền đến.

Chưởng giáo râu tóc dựng lên, y phục bay phất phới, một tay cấp tốc vẽ một vòng tròn trước người, linh lực khuấy động trên đầu ngón tay.

Một bức tường linh lực hiện lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ, bức tường này hình tròn, che chưởng giáo và Lục Diệp ở phía sau, ở bên trong có vô số phù văn tinh diệu, như nòng nọc đang bay múa.

Oanh một tiếng.

Ánh vàng đánh lên bức tường lập tức bị mạnh mẽ cản lại, nhưng ánh vàng này lại dâng trào như suối, liên miên bất tuyệt, liên tục không ngừng đánh tới.

Chưởng giáo trợn mắt trừng trừng, linh lực phun ra nuốt vào trong lòng bàn tay, duy trì bức tường linh lực, giằng co không ngớt cùng ánh vàng kia.

Lục Diệp chưa từng gặp tình huống đấu pháp thần kỳ như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.

Ngay lúc ánh vàng và linh lực bình chướng giao tranh đến nóng nảy, từ một nơi khác trên mặt đất lại truyền tới một tiếng vang. Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một bóng dáng khôi ngô như tháp sắt phóng lên tận trời, trực tiếp đánh tới bên này.

Ngọn núi đá nhỏ phía dưới bóng dáng kia lập tức sụp đổ, hiển nhiên đã bị người này đạp nát.

Quanh thân người đang giết tới được bao phủ bởi một vầng hào quang màu đỏ như máu, tựa như huyết khí cả người đều đang bốc hơi, lộ ra vẻ hung lệ tới tột cùng.

Lúc này chưởng giáo đang thi pháp đấu sức cùng ánh vàng kia, rõ ràng là tu sĩ khôi ngô muốn bắt lấy cơ hội này mới xông người lên trước. Tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách chưởng giáo ba mươi trượng.

Pháp quyết trong tay chưởng giáo biến đổi, bức tường linh lực đang đấu sức cùng ánh vàng kia lập tức bị lệch phương hướng một chút.

Ánh vàng trùng kích ở trên bức tường linh lực, lại bị bức tường bóng loáng như gương thay đổi quỹ tích trùng kích, làm chuyển hướng quay sang tấn công bóng người khôi ngô kia.

Hiển nhiên bóng người khôi ngô kia cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, chờ lúc ánh vàng kia đánh tới, đã không kịp tránh né nữa rồi, gã chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay đưa lên ngăn ở trước người.

Ngay lập tức, bóng người khôi ngô kia đã bị ánh vàng bao phủ, lực trùng kích làm thân hình gã lảo đảo, huyết nhục phát ra mùi khét lẹt.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.