Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Hổ Trắng Kỳ Lạ!

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Bên cạnh ánh sáng phát ra từ đống lửa gần tàn, Lục Diệp đang ăn như gió cuốn và thức ăn là một con rắn lớn, thân thể nó dài chừng một trượng, to bằng cánh tay, thịt trắng nõn láng mịn, hương thơm vương vấn bên môi.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ lúc linh đan của hắn hao hết.

Đương nhiên là thành quả tu hành trong khoảng thời gian này, không thể so với trước, nhưng lại tốt hơn rất nhiều so với hắn dự đoán, chiếu theo tiến độ trước mắt, chỉ cần thêm một tháng nữa là hắn có thể phá võ bích chướng linh khiếu thứ chín.

Sở dĩ có được tiến triển như vậy, chủ yếu là vì hắn phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là hiệu suất luyện tinh hóa khí nhanh hơn một chút so với phun ra nuốt vào linh khí.

Nhưng tinh từ đâu mà đến? Hiện giờ không còn Khí Huyết đan nữa, hắn chỉ có thể ăn thịt mà thôi!

Lúc trước, khi ăn thịt những con sói kia, hắn đã phát hiên ra điều này, và về sau khi bắt giết một vài con tẩu thú khác, hắn lại phát hiện thịt của những loài động vật sinh sống ở trong Linh Khê chiến trường này rất bổ.

Và mãnh thú có hình thể càng lớn lại càng bổ hơn.

Hắn không thông thạo phun ra nuốt vào linh khí, có lẽ là vì thiên phú của hắn quá thấp, khiến hắn rất khó dẫn dắt linh khí nhập thể, nhưng nuốt thức ăn vào trong bụng lại khác, chỉ cần có thể tiêu hóa thì đều có thể tăng thêm lực lượng khí huyết của hắn. Sau đó, hắn lại luyện hóa lực lượng khí huyết của bản thân thành linh lực, đồng dạng có thể tạo được hiệu quả tăng cường thực lực.

Cho nên trong vòng nửa tháng này, đám thú vật phụ cận đã gặp phải tai ương.

Vốn dĩ từ sau khi Lục Diệp khai khiếu, khẩu vị của hắn đã lớn lên, bây giờ lại còn chuyên đi con đường luyện tinh hóa khí này, nhất định sẽ ăn càng nhiều nữa.

Chuyện này khiến cho phạm vi vài dặm chung quanh hang động đã không thể nhìn thấy bóng dáng của bất cứ con tẩu thú nào nữa rồi. Ngày hôm nay, Lục Diệp cũng mất một lúc lâu mới tìm được con rắn lớn này.

Hắn mới ăn được một nửa chợt cửa hang tối sầm lại, có một làn gió tanh đập vào mặt.

Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nơi cửa hang vừa có một bóng dáng to lớn đứng thẳng, tiếng gào thét trầm thấp truyền ra từ bên kia.

Hắn vội vàng đứng lên, lấy trường kiếm trong túi trữ vật ra, một tay cầm kiếm, một tay nắm Hỏa Xà phù, thầm thúc giục linh lực.

Hắn ở chỗ này đã gần một tháng nhưng không hề gặp được tu sĩ khác, cũng không gặp được mãnh thú cường đại nào, vốn cho rằng đây là một mảnh đất an bình, ai ngờ hôm nay bị một tên khách không mời mà đến quấy rầy.

Lục Diệp từng dự đoán tình huống như vậy sẽ phát sinh, cho nên dù hơi kinh hãi nhưng không hề loạn, rất nhanh hắn đã làm ra phản ứng chính xác.

Sơn động này vốn nhỏ hẹp, nếu như đối phương dám giết vào bên trong, Hỏa Xà phù trong tay hắn có thể cho đối phương một cái đẹp mắt, nếu tấm phù này không hiệu quả, hắn còn có những linh phù khác.

Nếu bị dồn đến đường cùng, vậy cứ đập một tấm Kim Cương phù lên người, trường kiếm trong tay hắn cũng không phải đồ chơi.

Cho đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn rõ rút cuộc vị khách không mời mà đến này là cái gì. Đó rõ ràng là một con hổ lớn.

Da lông toàn thân nó trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, trên trán hiển hiện một chữ vương to lớn, một đôi mắt hổ màu hổ phách như muốn nhiếp hồn đoạt phách.

Hai con ngươi Lục Diệp đối đầu với một đôi mắt hổ kia, tinh thần không kìm được sẽ run lên một cái, trong lòng thầm biết lúc này hắn đụng phải hung vật ghê gớm rồi.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã giết không ít tẩu thú, cũng có loại sở hữu hình thể lớn hơn con hổ lớn này, nhưng chưa từng có con tẩu thú nào có thể mang tới cho hắn cảm giác áp bách như nó.

Phải biết bây giờ hắn cũng là tu sĩ đã mở được tám khiếu.

Thật hiển nhiên, con hổ này không phải mãnh thú phổ thông, chỉ sợ nó chính là yêu thú có chút tu vi trong người!

Yêu thú khác biệt với mãnh thú ở chỗ nó biết tu hành. Có vài lời đồn đại nói rằng nếu yêu thú mở được linh khiếu mấu chốt nào đó, nó có thể hóa thành hình người.

Đây chính là lý do vì sao trong Cửu Châu vẫn lưu truyền câu nói ‘Yêu bất khai khiếu nan hóa hình, nhân bất khai khiếu nan tu hành’ kia (yêu thú không mở linh khiếu khó hóa hình, người không nở linh khiếu khó tu hành).

Rất nhiều tông môn cũng sẽ thu nhận một chút đệ tử là yêu tu, bởi vì đại đa số yêu tu đều sở hữu thân thể cường tráng, là hạt mầm tốt trời sinh đi lên con đường thể tu.

Trước mắt Lục Diệp không có quá nhiều tri thức về Tu Hành giới Cửu Châu, đương nhiên hắn cũng không biết những tin tức này.

Hắn chỉ biết rằng, tình cảnh trước mắt của bản thân có chút phiền phức, người ở trong sơn động, bị con hổ lớn kia chặn cửa hang, ngoại trừ giết ra ngoài thì hoàn toàn không còn con đường nào khác.

Nhưng hắn không biết thực lực của hổ lớn này như thế nào.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.