Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm Sai Lầm Sẽ Phải Trả Giá Đắt!!!

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Y Y có chút ủy khuất nói: "Có vài gia hỏa chạy quá nhanh, ngay cả khóa cấm chế cũng chưa mở đã ném túi trữ vật đi rồi, cũng có người nghe lệnh mở ra, nhưng chúng ta đã sớm dùng hết vật hữu dụng bên trong. . ."

Mọi chuyện cũng đúng như vậy thật. Những năm này, Y Y và hổ lớn không chỉ thu thập được một ít túi trữ vật như thế ở bên trong cánh rừng này, thế nhưng về cơ bản, bọn họ đã dùng hết những thứ khác ở bên trong trong túi trữ vật rồi, chỉ còn lại cái túi không nên Y Y không lấy tới.

Sắc mặt Lục Diệp trầm xuống: "Nếu như thành ý của các ngươi chỉ có vậy, chúng ta không cần phải nói chuyện tiếp nữa, những vật này không đủ để mua mệnh."

"Sao có thể . . ." Y Y vội tới òa khóc.

Nàng vô cùng hối hận vì trêu chọc phải Lục Diệp, chủ yếu là do nàng không nghĩ tới gia hỏa này sẽ khác đám tu sĩ bọn họ gặp phải trước kia.

Bởi vì nơi này được xem như khu vực biên giới của Linh Khê chiến trường, cho nên đám tu sĩ ẩn hiện trong phiến khu vực này đều có tu vi không tốt lắm, đa phần là tán tu hoặc một chút đệ tử môn phái nhỏ.

Và bất cứ tu sĩ nào có chút kiến thức khi đụng phải một con yêu thú có thể nói tiếng người, đều tỏ ra cực kỳ hoảng sợ.

Bởi vì yêu thú có thể nói ra tiếng người tuyệt đối không phải tồn tại bọn họ có thể trêu chọc được.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Diệp lại là một người không có chút kiến thức nào, hắn không biết yêu thú nói ra tiếng người có ý nghĩa gì, cũng không có quan niệm để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.

Hắn chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.

Bây giờ khi Lục Diệp hồi tưởng lại, mới phát hiện ra, ngay từ lúc ban đầu, tổ hợp Y Y và hổ lớn này đã không có chút dấu hiệu nào muốn giết hắn, kể cả chiến đấu cũng do hắn phát động trước tiên.

Thậm chí có thể nói sở dĩ bọn chúng tìm đến Lục Diệp, cũng bởi vì hắn đã xâm nhập vào địa bàn của hổ lớn, còn giết quá nhiều hung thú.

Chung quy lại, bọn chúng chỉ muốn đuổi Lục Diệp đi, cũng như thuận tiện lấy chút chỗ tốt từ trên người hắn mà thôi.

Nếu như Lục Diệp là một tu sĩ hơi có chút kiến thức thì kế hoạch của bọn chúng có mười phần đã chắc được chín tám.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tình thế lại không phát triển theo mong đợi, khiến cho bây giờ, bọn chúng trở thành ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Lục Diệp chắn trong sơn động, tiến thối lưỡng nan (đi không được, ở không xong).

Đối với Lục Diệp, hắn cũng không nhất định phải sống chết cùng hổ lớn, tuy giết hổ ăn thịt có chỗ tốt rất lớn với hắn, nhưng nếu phải trả cái giá quá lớn thì chiến đấu chẳng có lời chút nào.

Thế nhưng hắn đã hao phí một tấm Hỏa Xà phù, trên ngực còn bị thương, đương nhiên phải tìm về một chút đền bù từ trên người đối phương.

Mấy túi trữ vật không thể khiến Lục Diệp hài lòng, đống này đều bị khóa lại, ai biết bên trong có cái gì. Mà túi trữ vật của tu sĩ cấp thấp vốn không có nhiều đồ tốt, không phải ai cũng có gia sản phong phú như hắn.

"Ngươi có thể cầm lấy những túi trữ vật này đến Thanh Vân phường thị tìm người mở ra, bên trong khẳng định có đồ tốt." Y Y vội la lên.

"Thanh Vân phường thị?" Lục Diệp nhíu mày.

"Đó là phường thị mà tán tu tụ tập, cách nơi này chỉ có năm mươi dặm, ta có thể dẫn ngươi đi."

"Không cần!" Sở dĩ hắn một mực ở lại bên trong phiến tùng lâm này, cũng bởi vì tu vi quá thấp.

Theo dự tính của hắn, nếu không thành Linh Khê cảnh, hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.

Lục Diệp khó chơi như vậy lại khiến Y Y cảm thấy đau đầu, nàng cầu khẩn nói: "Không thể bỏ qua cho chúng ta sao? Chúng ta đã biết sai rồi."

Lục Diệp thản nhiên nói: "Phạm sai lầm sẽ phải trả giá đắt, sự kiên nhẫn của ta có hạn, tốt nhất ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa!"

Y Y nhe hàm răng trắng: "Nếu thật sự đánh nhau, ngươi cũng không sống khá giả, ta cũng không tin. . ."

"Thật sao?" Lục Diệp đưa tay lấy ra thêm một tấm linh phù.

Trong nháy mắt, Y Y lập tức lộ vẻ hoảng sợ nhìn tấm linh phù kia, nàng rụt cổ một cái, trong lòng biết lần này thật sự đá trúng thiết bản (cửa sắt) rồi.

Người trước mặt sở hữu nhiều linh phù như vậy trên người, nhất định là đệ tử quan trọng của đại tông môn nào đó. Đối mặt với người như vậy, mấy cái túi trữ vật của tu sĩ cấp thấp thực sự không đánh động được đối phương.

Dường như nàng đã hạ quyết tâm gì đó, thở dài một tiếng rồi mở miệng nói: "Còn một thứ, để ta đi lấy cho ngươi."

Có vẻ như hổ lớn kia đã hiểu được tính toán của nàng, nó lập tức quay đầu ô ngao một tiếng, Y Y miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay lên sờ đầu nó: "Chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng trở lại, trước khi ta về không được phát sinh xung đột cùng hắn."

Hổ lớn lại rống một tiếng, Y Y lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Nghe lời!"

Hổ lớn không khỏi cúi đầu.

Y Y lại vỗ vỗ đầu của nó rồi quay người chui vào trong vách đá, biến mất không thấy, để lại Lục Diệp và hổ lớn tiếp tục giằng co.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.