Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Theo Dõi!

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Hắn ăn chút gì đó trước, rồi lại đi ra ngoài sơn động tìm một dòng suối mát tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó lấy ra Kim Thiên Tiêu Dao quyết nghiên cứu ở bên dòng suối róc rách kia.

Tiếp theo hắn sẽ xông tới cảnh giới Linh Khê tam tầng, hắn cần phải thăm dò rõ ràng vị trí linh khiếu phía sau khiếu thứ mười tám, như thế mới thuận tiện cho quá trình tu hành tiếp theo.

Núi rừng thanh tịnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót trùng bay, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu từng tán lá cây, chiếu lên gương mặt thiếu niên, khiến khung cảnh này tựa như trong tranh.

"Lén lén lút lút làm gì?" Lục Diệp cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên hô một tiếng.

Ngay lập tức, một đầu nhỏ thò ra trên thân cây đại thụ bên cạnh, dáng vẻ tóc tai bù xù khiến người không hiểu chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ hoảng sợ.

Y Y nhìn sách trong tay Lục Diệp, chờ đến khi nàng thấy rõ đó là một bộ công pháp cấp thấp, mới khẽ bĩu môi, lộ vẻ khinh thường.

"Có việc gì?" Lục Diệp cố nén xúc động muốn cho nàng một quyền, nghiêng đầu hỏi.

"Khi nào thì ngươi đi?" Y Y hỏi.

Tuy trong khoảng thời gian này Lục Diệp không tiếp tục chạy ra bên ngoài săn bắn nữa, nhưng đây là địa bàn của nàng và hổ lớn, bên cạnh giường của mình há có thể cho người khác ngủ ngáy?

Nếu không phải kiêng kỵ linh phù trong tay Lục Diệp, nàng đã sớm cùng hổ lớn hợp tác đuổi hắn đi rồi, nhưng dù sao bọn họ đã nếm qua một lần thiệt thòi ở trong tay hắn, Y Y cũng không dám lỗ mãng.

Đó là chưa kể tới, nàng cũng có thể nhìn ra Lục Diệp đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hai tháng trước.

Lục Diệp khép sách lại, đứng dậy duỗi người một cái: "Buồn ngủ rồi, trở về ngủ! ”

"Này, ta đang hỏi ngươi đấy!" Y Y tức giận nói, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nhận được câu trả lời, chỉ có thể cắn răng mắng: "Vô lại, đồ thối tha, đúng là tức chết ta mà, oa nha nha nha..." Nàng quay người gãi một hồi trên cây đại thụ bên cạnh, vụn gỗ văng tung tóe.

Qua một ngày nghỉ ngơi hồi phục, Lục Diệp cảm giác mệt mỏi do mấy ngày liên tục tu hành đã bị quét sạch không còn, đã đến lúc xông tới cảnh giới Linh Khê tam tầng!

Hắn không vội vàng phục dụng linh đan, mà thúc giục linh lực trong cơ thể đi định vị vị trí khiếu thứ mười chín trước.

Hiện giờ hắn đã có cảnh giới Linh Khê nhị tầng, linh lực lớn mạnh sung túc hơn hai tháng trước nhiều, cho nên định vị vị trí linh khiếu cũng càng thêm thuận buồn xuôi gió.

Không đến một nén nhang, hắn đã tìm được khiếu thứ mười chín.

Cho đến lúc này, hắn mới lấy một hạt Uẩn Linh đan ra ăn vào, luyện hóa đan lực, dẫn dắt linh lực bản thân trùng kích tới bình chướng linh khiếu thứ mười chín.

Ba ngày sau, Lục Diệp hao phí gần mười một hạt Uẩn Linh đan, khiếu thứ mười chín tràn đầy.

Kết quả này cũng nằm trong dự liệu.

Trước khi hắn thành tựu Linh Khê cảnh, tần suất khai khiếu là đại khái ba ngày một khiếu, cần hao phí sáu hạt linh đan.

Sau khi hắn đạt tới cảnh giới Linh Khê nhất tầng, tần suất khai khiếu cũng không biến hóa quá lớn, những mỗi khiếu sẽ hao phí linh đan nhiều hơn, khoảng chừng tám chín hạt.

Hiện giờ hắn đã là Linh Khê nhị tầng, tiêu hao lại tăng lên mười một viên, nhưng thời gian vẫn không có biến hóa quá lớn, nguyên nhân chủ yếu là do tu vi cao, hiệu suất luyện hóa linh đan cũng tăng lên một phần.

Như vậy xem ra, cảnh giới tu vi càng cao, về sau khi khai khiếu cần hao phí linh đan càng nhiều.

Trước mắt hắn còn thừa lại hai mươi hạt linh đan, chắc chắn có thể mở thêm hai khiếu.

Lục Diệp yên lặng tính toán một chút, căn cứ theo tần suất ba ngày một khiếu, nếu hắn muốn mở ra ba trăm sáu mươi khiếu, sẽ mất khoảng chừng một ngàn lẻ tám mươi ngày!

Kết quả này khiến hắn âm thầm líu lưỡi, hắn không biết những tu sĩ khác tu hành như thế nào, nhưng có lẽ tốc độ tu hành của hắn cũng không chậm, dù là như vậy, muốn tu hành đến cảnh giới Linh Khê cửu tầng, hắn cũng mất gần ba năm.

Mấy ngày kế tiếp Lục Diệp không bước ra khỏi nhà, cho đến khi hao hết một hạt linh đan cuối cùng, hắn mới rời khỏi sơn động.

Kết quả không sai biệt lắm so với dự đoán của hắn, linh khiếu đã mở đến hai mươi mốt khiếu, nhưng vẫn chưa tràn đầy.

Nếu muốn tu hành đến hai mươi bảy khiếu, ít nhất cũng cần khoảng bảy mươi hạt Uẩn Linh đan, nhưng hiện giờ khoáng thạch trong tay hắn chỉ còn lại Nguyên Từ Quáng, những khoáng thạch linh ta linh tinh khác đều đã bán cho Thiên Cơ Thương Minh ở hai lần giao dịch trước.

Lần này hắn phải bán hai khối Nguyên Từ Quáng, mới có thể mua về bảy mươi viên linh đan.

Nửa ngày sau, Lục Diệp đi vào Thiên Cơ Thương Minh, mà sau khi hắn rời đi, trong túi trữ vật đã có thêm tám mươi mốt hạt Uẩn Linh đan cùng mấy khối linh thạch.

Chẳng qua hắn không hề hay biết, có một bóng dáng yểu điệu đang đứng ở cửa sổ lầu hai Thương Minh nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vẻ mặt người nọ do dự hồi lâu, lúc này mới thở dài đưa tay điểm lên mu bàn tay mình, trên mu bàn tay kia lập tức hiện ra một đạo ấn ký, khác với ấn ký chiến trường màu lam trên mu bàn tay Lục Diệp, ấn ký trong tay nữ tử có màu vàng.

Nàng nhẹ nhàng mở miệng, nói vài tiếng với ấn ký kia, sau đó ấn ký biến mất không thấy.

Bạn đang đọc Nhân Đạo Đại Thánh - Mạc Mặc (bản dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.