Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2010 chữ

Chuyện gì đây? Đây là đâu?___ Một thiếu nữ tóc trắng đang rất hoang mang nhìn xung quanh.

- Làm sao liên lạc với Umi đây ?

Cô gái ấy đi vòng vòng trong một cái khu rừng, rồi đột nhiên cô thấy được một con đường mòn. Cô đi theo lối con đường đó, đúng như dự tính con đường này đã dẫn cô ra được khỏi cái khu rừng quái quỷ này. Phải người thiếu nữ ấy là Shikizashi Yukiko, Yukiko ra được khỏi khu rừng và trước mắt cô là một khu nhà trong có vẻ cũ kĩ nhưng lại rất là rộng. Với cái ý chí tò mò đã ngấm vào trong máu của mình. Cô liền đi lại gần đó xem bên trong có gì.

Khi lại gần một cửa sổ gần đó, cô thấy được một lớp học trong có vẻ bình thường nếu như học sinh lại mang theo những con dao và những thứ to lớn có lẽ là vũ khí nhìn chắc sẽ gây sát thương cao, còn có cái ông đứng trên bục giảng là thầy giáo đúng chứ? Nhưng tại sao ông ta lại có mấy cái súc tua kia chứ nhìn trong thật là quá dị hợm a. Nhìn như thế cô cam đoan rằng ông ta không phải là con người chắc chắn 100% luôn.

Do quá chăm chú nhìn cái ông thầy dị hợm kia mà cô lại quên mất để ý xung quanh, khi cảm nhận được có người thì đã trễ, một người đàng ông lịch lãm mặt một bộ đồ công sở, khuôn mặt nhìn như chỉ thấy một cảm xúc đó là nghiêm khắc tuyệt đối a.

- Em là ai tại sao lại ở đây ?__ người đàn ống đó hỏi cô và đã thành công mang cô về thực tại.

-Tôi...Tôi chỉ đi ngang đậy, xin lỗi đã làm phiền.__ Nói rồi cô đột nhiên biến mất khiến cho người đàn ông đó sững sờ.

Sau khi thoát khỏi được người đàn ông nghiêm khắc đó Yukiko đã tìm được đường xuống núi và đang đi trên một con đường rất tấp nập đông đúc, cô còn phát hiện ra ở đây có rất nhiều công cụ tiên tiến những thứ mà cô chả biết đến nhưng cô không thể hiện thái quá ra bên ngoài, thay vào đó là gương mặt bình thản. Thầm nghĩ rằng cô phải tìm hiểu thêm về cái thế giới này và tìm Umi.

-{ Có lẽ cậu ấy sẽ đi ra biển nhỉ}__Yukiko nghĩ.

Khi đi ngang qua một con hẻm, cô nghe thấy có nhiều tiếng nói phát ra.

- Thằng nhóc này, mày láo thật bọn tao sẽ cho mày một trận.__ Tiếng nói quát tháo như là đang dọa nạt trẻ con.

- Hể được thôi nếu như mấy ông anh đây làm gì được tôi.___Một âm thanh của một cậu thiếu niên trẻ, có vẻ như cậu ấy chả có biểu hiện gì là đang sợ cả, mà ngược lại trong cái giọng nói đó thể hiện sự phấn khích không thôi của bản thân. Hừ cô cảm thấy cậu trai này có chút ngạo mạn a.

Khi cậu trai đó vừa dứt lời những tên to con bặm trợn kia liền lao vào cậu ta, và cậu ta một phát có thể sử đẹp bọn chúng.

- Chậc yếu thế mà cũng đòi cho tôi một trận, dọa trẻ con hả ông anh. Câu ta lại dỡ giọng giễu cợt nghe phát là muốn đánh của mình. Nhưng câu ta chắc không ngờ rằng có một tên đang chuẩn bị đánh lén câu ta đâu. Khi hắn vừa dơ cái nắm đấm từ phía sau lên thì...

Rầm, hắn ta đã bay thẳng vào một bức tường gấn đó và đã tạo ra những vết nức lớn nhỏ trên bức tường.

Người gây ra chuyện này không ai khác chính là Yukiko, Cô rất ghét những người hèn nhát như thế này, đã đông mà còn đi đánh với một người toàn là lũ người não ngắn vô liêm sĩ.

- Đánh lén là phương châm sống của ngươi sao? thật là hèn nhát. __ giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị khiến cho những tên cô đồ cùng chàng trai kia cảm thấy ớn lạnh.

- Thật là nhục nhã. __ nói rồi cô xoay người đi.

Đang đi được một lúc thì cô dừng lại và hỏi.

- Tại sao cậu đi theo tôi ?_ Yukiko không xoay người lại nhìn cậu ta hỏi.

- A không có gì chỉ là tôi muốn làm quen với cậu được không?__ Người con trái ấy mở lời.

- Lý do gì cậu muốn làm quen với tôi ?__ Lúc này cô mới xoay người lại nhìn thăng vào mặt cậu ta. trước mắt cô là một tràng trai khá cao khoảng 1m69 đi mái tóc màu đỏ rực, đôi đồng tử màu hổ phách, ngủ quan tinh xảo cũng phải nói là cực phẩm, cậu ta mang nét gợi đòn cho những người nhìn vào, ngạo mạn tại thượng nhưng có chút gì đó có vẻ khá là lạ thường ở cậu ta.

- Chả là tôi muốn cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp tôi.__ chàng trai kia gãi đầu cười nói. Trước mắt chàng trai đó là một người con gái có mái tóc màu bạch kim, xinh đẹp làn da trắng trẻo, đôi đồng tử màu vàng kim tôn lến mái tóc đẹp đẻ của cô,Khuôn mặt mang nét lạnh lùng khó gần, ngũ quan của cô ấy có thể đốn tim hết người nhìn thật là một cô gái xinh đẹp một cách hoàn hảo. thật sự là một người con gái đẹp nhất từ trước tới giờ cậu từng gặp.

- Tôi là Akabane Karma tôi rất vui vì được làm quen với cậu.

- Shikizashi Yukiko chào!__ Cô gật đầu giới thiệu đáp lại.

- Cậu học võ bào giờ vậy, tôi lần đầu tiến thấy con gái như cậu có một lực mạnh kinh khủng như vậy.__ Karma tò mò muốn biết được câu trả lời của cô.

- Lúc nhỏ._Câu trả lòi ngắn gọn những cũng rất dễ hiểu.

- Nè nè cậu tại sao lại lành lùng như vậy ?__ Thấy cô đi cậu cũng chạy theo và hỏi.

- ...

- Nè.....

-Nè......

- Haiz cậu đúng là khó gần thiệt _ karma bất lực thở dài.

-Cậu thật phiền.__Yukiko thấy khó chịu khi mà cậu ta cứ nói suốt cả quãng đường.

- Tại Cậu không chịu nói chuyện với tôi thôi.__Karma tỏ vẻ không đồng ý.

- Chậc...cậu muốn sao thì tùy cậu tôi đi trước.___Nói rồi cô quay lưng đi. Nhưng chỉ đi được vài bước cô ấy dừng lại.

- Cậu....cậu có biết đường đi ra biển không?__Yuki đỏ mặt nói.

Nhìn thấy cái biểu cẩm này của cô Karma ngạc nhiên nhìn vì lúc nãy cô là một con người lạnh lùng khó gần nhưng sao bây giờ cậu lại thấy cô đáng yêu thế nhờ.

- Phụt...Hahahaha.___Karma khôg nhịn được mà cười thành tiếng.

- Có gì đáng cười sao?___Yukiko thấy tên đó cười đen mặt lại hỏi.

- Không ...Không có gì chỉ là....Cậu mới chuyến đến đây sống sao?___Karma

- Ừ__Yuki không biết nói gì chỉ ừ đại một tiếng dù sao cũng không thể nói cho cậu ta biết được là cô từ thế giới khác đến.

- Được rồi đi theo tôi.__Karma dẫn đường.

- Cảm ơn cậu Akabane-san.__Yukiko lịch sự đáp trả.

- Gọi tớ là Karma được rồi.__Karma bảo.

- .....

- Vậy cảm ơn cậu Karma, cậu cũng có thể gọi tôi là Yukiko.___Có qua thì cũng phải có lại đó là thứ mà cô được học.

- Umk.


Lúc này ở chỗ cuả Mizushike Umiko, cô đi lòng vong tham quan cái thành phố trước mắt nơi mà cô thấy lúc nãy, cô cảm thấy cái thành phố này rất hiện đại có những thứ mà thế giới của cô chả có những thiết bị công nghệ hiện đại ở Ngũ quốc chưa hề có những thứ này.

Tuy còn rất nhiều điều mà cô chưa biết nhưng Umiko vẫn giữ nguyên trạng thái khuôn mặt bình thường và đi xung quanh như là một con người đi dạo ở giữa phố.

- Chết tiệt !!! Rốt cuộc nời này là cái quái gì vậy ,và làm sao để kiếm Yuki đây ?___ Cô thầm chửi rủa trong lòng.

Cứ thế cô cứ đi và đến một cái bãi biển. Cô ngồi xuống trên một bãi cát và ngồi nhìn ra biển. Hưởng thụ những làn gió mát êm dịu. Đột nhiên đằng sau, cô nghe có tiếng bước chân tiếng lại gần đây. Cô không nhìn người đó mà chỉ hướng về phía trước mà cô đang nhìn.

- Nhìn cậu rất lạ

Umiko không quay qua nhìn cậu ta mà chỉ trả lời.

- Tôi có gì lạ sao?

- Không chỉ là tôi chưa bao giờ thấy cậu ở đây nên mới hơi thắc mắc.___Cậu trai kia trả lời.

- Vậy à.__cô nói.

- Nè cậu có từng cảm thấy chán ghét người cha của cậu chưa.?___ Cậu ta hỏi.

Cô quay qua nhìn cậu ta, một người con trai với mái tóc cam, đôi đồng tử mà tím có chút gian xảo mưu mô, ngũ quan tinh tế, nhan sắc khá đẹp trai nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cậu ta có vẻ rất mệt mỏi. Câu hỏi của cậu ta cô cũng khá ngạc nhiên đó, lần đầu tiên cô nghe người hỏi có ghét người cha của mình không. Nhưng đây cũng là một câu hỏi khá khó đối với cô vì cô có cha đâu, người cha mà cô yêu quý cũng vì cô mà chết nên cô chả bao giờ ghét được ông ấy.

Thấy cô không trả lời cậu ta nóng vọi quay qua nhìn cô. Trước mắt cậu ta, một người con gái mang nét đẹp thanh tĩnh đến lạ thường mái tóc màu xanh của đại dương được xỏa tự do hưởng thụ từng cơn gió mát của thiên nhiên đôi đồng tử màu xanh nhạt, làn da trắng không tì vết ngủ quan sắc xảo đến ganh tị, Người con gái trước mắt cậu rất đẹp, đẹp nhất trong tất cả những người cậu ta đã gặp trước đó.

- Sao không trả lời.__Cậu ta nói.

- Không cha của tôi, tôi không bào giờ chán ghét ông ấy. Tôi không biết mối quan hệ giữa cầu và cha cậu ra sao nhưng nếu ông ấy bắt cậu làm những điều cậu không thích thì hãy phản kháng lại không nhất thiết phải làm cho cha cậu vui lòng. Dù cho cha cậu có lạnh lùng độc đoán đến mức nào thì cũng không thể vì chuyện này mà rạch ranh giới giữa cậu và ông ấy được.Vì cuối cùng ông ấy cũng là cha cậu, nếu cha cậu có lạc đường lầm lối thì hãy cố gắng hết sức kéo ông ấy ra khỏi bống tối đưa ông ấy về với lại ánh sáng của cậu.____cô nói

- { đúng vậy căn bản cha của cô và yuki đều giốc nhau đều là một con người khó đoán lạnh lùng và khá là nghiêm khắc, bọn họ từng rất ghét hai ông ấy nhưng hai ông làm vậy là để bảo vệ cho toàn tộc họ bắt hai cô luôn phải chăm chỉ rèn luyện và luyện tập thực chăm chỉ chừng nào thành công thì mới có thể nghĩ ngơi. Nhưng cuối cùng những điều mà hai ông ấy làm cũng chỉ là muốn tốt cho hai cô thôi, họ vì hai cô mà hi sinh cả mình để bảo toàn, thử nói xem như vậy thì là sao mà cô có thể ghét được.} __Umi nghĩ.

Nghe những điều mà cô nói cậu một phần thì thấy ngạc nhiên một phận thì lại vô cũng cảm khích.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.__cậu trai ấy cười nhẹ đáp.

- Tôi là Asano Gakushuu rất vui được gặp.

- Mizushike Umiko hân hạnh.

Bạn đang đọc Nhẫn giả xuyên không lớp học ám sát của Vydo

Truyện Nhẫn giả xuyên không lớp học ám sát tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vydo020906
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.