Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
1539 chữ

Khúc Diệp Thanh cuối người xuống nhìn chằm chằm vào Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng quay mặt sang nơi khác né tránh ánh mắt phẫn nộ của người kia.

-" nhìn tôi".

Hàn Ngọc Băng hơi run rẩy không dám nhìn lại, Khúc Diệp Thanh tay ôm gương mặt của nàng xoay qua để cặp mắt của nàng nhìn thằng vào mình.

-" tên đó là ai ". Giọng Khúc Diệp Thanh hiện tại lạnh đến làm người ta bất an.

" không biết, em chỉ vừa mới gặp lúc nãy ". Hàn Ngọc Băng nói xong liền cắn cắn môi làm bộ đã hối lỗi.

Người nọ cứ nhìn mình chằm chằm không nói gì làm Hàn Ngọc Băng mất tự nhiên, tay Khúc Diệp Thanh lúc này đã có chút buông lỏng nàng liền ngượng ngùng xoay mặt sang nơi khác, chính là lúc nàng còn đang suy nghĩ cách làm Khúc Diệp Thanh bớt giận thì đột nhiên trên ngực xông đến cảm giác đau nhói.

Ahh~

Hàn Ngọc Băng không có phòng bị liền la lên một tiếng, nàng hốt hoảng nhìn xuống chính là nhìn thấy Khúc Diệp Thanh đang ngậm cắn viên trân châu trên ngược mình, tay kia còn bóp mạnh lấy bên còn lại của nàng, Khúc Diệp Thanh như dồn hết tức giận vào đó làm ngực nàng đến phát đau.

-"Diệp Thanh chị làm em đau". Hàn Ngọc Băng mắt đỏ hoe đáng thương nhìn Khúc Diệp Thanh.

Khúc Diệp Thanh nhìn thấy hơi mềm lòng, động tác nhẹ lại một chút nhưng vẫn là ngậm cắn không chịu buông ra, bộ dáng đáng yêu như đứa trẻ đang tức giận muốn chút giận lại không nở mạnh tay, Hàn Ngọc Băng nhìn cũng thấy buồn cười nhưng nàng nào còn tâm tình suy nghĩ nhiều, cơ thể nàng hiện tại cũng đã bị Khúc Diệp Thanh vô tình dấy lên dục vọng.

Hàn Ngọc Băng nhìn Khúc Diệp Thanh rồi lại hồi tưởng đến một tuần qua, một tuần này nàng thật sự rất khủng hoảng, Khúc Diệp Thanh liên tục tránh mặt nàng, Hàn Ngọc Băng có cảm giác Khúc Diệp Thanh đang lạnh nhạt, thờ ơ với mình làm nàng sợ hãi cô đã không còn yêu nàng nữa, cuối cùng Hàn Ngọc Băng quyết định nghĩ ra một kế sách, nàng muốn thử biến mất một lần để xem cuối cùng người kia có còn để tâm đến nàng hay không, kết quả đúng là làm Hàn Ngọc Băng không thất vọng.

-"Diệp Thanh".

Hàn Ngọc Băng kêu một tiếng, con người nào đó đang hầm hực vùi đầu vào ngực nàng mới chịu ngẩn lên nhìn.

-" làm sao ". Khúc Diệp Thanh vẫn còn bất mãn, bàn tay hư hỏng còn đang bóp lấy chưa chịu buông ra ngực nàng.

-" Diệp Thanh, khó chịu quá...".

Khúc Diệp Thanh nghe thấy liền lộ ra ánh mắt lo lắng hỏi " làm sao vậy, khó chịu ở đâu sao ". Bàn tay Khúc Diệp Thanh lúc này mới chịu buông ra hai quả mềm mại kia, gấp gáp sờ sờ tráng nàng, gương mặt hiện lên sự lo lắng.

-" không phải ở đó, mà là bên dưới, thật sự rất khó chịu...". Hàn Ngọc Băng giọng nói yêu kiều đầy mị hoặc làm Khúc Diệp Thanh trong người ruột gan sôi sục.

-" vậy thì phải làm sao bây giờ ". Khúc Diệp Thanh cũng không chịu thua kém, lên tiếng xấu xa hỏi.

" Bên dưới khó chịu, Thanh Thanh có thể giúp người ta một chút được không ".

Khúc Diệp Thanh lại cười cười xấu xa " Ngọc Băng muốn giúp bằng cách nào đây".

Hàn Ngọc Băng cuối cùng cũng không nhịn nỗi mà đỏ ửng mặt nhưng vẫn là không chấp nhận thua thiệt "giúp bằng tay của Thanh Thanh được không". Có ngượng cỡ nào Hàn Ngọc Băng cũng cố nói ra những chữ cuối cùng thật câu người.

Khúc Diệp Thanh hơi sững sờ, không ngờ tiểu mèo ngây thơ nhút nhát lại có ngày nói ra những lời như thế.

Một lát sau Khúc Diệp Thanh rất nhanh đã phục hồi lại, cô nở một nụ cười giảo hoạt rồi bắt đầu động thủ, tay cô chạm vào gương mặt đỏ ửng của nàng rồi từ từ lướt xuống xương quai xanh tinh xảo, nhịn không được liền cắn một cái, Khúc Diệp Thanh có thể cảm nhận rõ cơ thể người dứ thân run lên khi cô cắn xuống.

Khúc Diệp Thanh lại tiếp tục di chuyển đầu lưỡi, dọc xuống phía dưới rồi dừng lại ở đôi gò bông tròn trịa kia, miệng ngầm lấy viên trân châu trên đó múc lấy, bàn tay kia cũng mân mê bên còn lại

Ah~~

Hàn Ngọc Băng khẽ rên lên một tiếng, Khúc Diệp Thanh hết ngậm rồi cắn lấy đến khi có vết đo đỏ hiện lên mới chịu dừng lại, đến khi chán rồi Khúc Diệp Thanh mới chịu di chuyển đến nơi khác, chiết lưỡi tinh xảo lướt xuống phía dưới cái bụng phẳng lì của nàng, đầu lưỡi đảo một vòng ở cái rốn rồi lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở nơi giữa chân nàng.

Khúc Diệp Thanh nắm lấy đôi chân thon thả của nàng rồi dang rộng ra để nơi tư mật kia được bại lộ rõ nhất, Hàn Ngọc Băng gương mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn nhưng nàng cũng không có hành động gì chống đối.

Khúc Diệp Thanh dùng ngón trỏ xoa xoa hạt đậu nhỏ trên nơi mẫn cảm kia rồi lại bất ngờ nhấn xuống một cái.

Ân~~

Hàn Ngọc Băng không khỏi giật bắn người, âm thanh rên rỉ cũng vô thức mà thoát ra một tiếng thật lớn.

Khúc Diệp Thanh cuối người xuống gần nơi ướt át kìa, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy, cái lưỡi tinh xảo dọc theo khe suối đến cửa hang động, đầu lưỡi đâm đâm vào.

Ah~ ưm~

Hàn Ngọc Băng ưỡn người nghinh đón khoái cảm.

Khúc Diệp Thanh dùng lưỡi đâm vào cái lỗ nhỏ đó rồi lại rút ra sau đó là tiếp tục đâm vào, lâu lâu còn mút mạnh lấy, Hàn Ngọc Băng khoái cảm dâng trào liền bắt đầu thở dốc, trong người nàng như có ngọn lửa đang cháy mà ngọn lửa kia còn ngày một lớn hơn, làm toàn thân nàng nóng ran, cơ thể ngứa ngáy khó tả.

-" Diệp Thanh~~ nhanh lên, em...em... khó chịu~ ".

Hàn Ngọc Băng uốn éo người để người nọ biết mình đang rất không thoải mái, Khúc Diệp Thanh cười cười " bảo bối em đây là nôn nóng sau". Khúc Diệp Thanh nói rồi cũng không gấp mà vẫn tiếp tục dùng lưỡi khiêu khích người nọ.

-" ân~~ chị mau lên, thật... thật sự rất khó chịu, ưm~~". Hàn Ngọc Băng còn chưa nói xong đã cảm nhận được bên dưới mình có vật xâm nhập vào.

Ưm~~

Ngón tay Khúc Diệp Thanh rất nhanh nhẹn, không để nàng chờ lâu đã xông pha đi vào bên trong hang động ẩm ướt của nàng, rồi lại không trì hoãn liền bắt đầu hăng hái hoạt động.

Đầu lưỡi ăn ý kết hợp với ngón tay ra vào làm lỗ nhỏ kia không ngừng chảy ra mật ngọt, Khúc Diệp Thanh tham lam hút lấy không chừa lại một chút.

Ah~~

Hàn Ngọc Băng lần đầu cảm thụ khoái cảm công kích từ hai nơi âm thanh ái muội cũng thát ra ngày một nhiều.

Khúc Diệp Thanh động tác tay cùng lưỡi phối hợp nhịp nhàng, nhìn gương mặt người nọ không biết bởi vì thẹn thùng hay khoái cảm mà đỏ ửng, trong lòng Khúc Diệp Thanh đột nhiên nảy sinh ý nghĩ rất muốn khi dễ nàng một phen.

Hàn Ngọc Băng còn đang chìm đắm trong xuân tình do người kia mang lại thì đột nhiên thấy bên dưới trống rỗng, cảm giác như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

-" Diệp Thanh làm sao vậy ~". Hàn Ngọc Băng uốn éo người muốn kẹp chặt lại hai chân để giảm bớt khó chịu bên dưới nhưng chân đã bị người nó nắm chặt, Hàn Ngọc Băng chỉ còn cách nỉ non lên tiếng.

Khúc Diệp Thanh không đáp lại chỉ im lặng đi đến cái tủ gần đó rồi lấy ra một vật, Hàn Ngọc Băng nhìn thấy liền biết ngay người này mún làm gì, nàng không khỏi có chút khẩn trương.

Khúc Diệp Thanh đem lại một cái đồ chơi tình thú, gậy massage, còn chưa cho Hàn Ngọc Băng thời gian thích ứng Khúc Diệp Thanh đã trực tiếp đâm thứ đó vào trong nàng, sau đó là mạnh mẽ di chuyển bên trong tiểu huyệt.

-" Diệp Thanh chị... Ưm~~". Hàn Ngọc Băng bị đau còn định oán trách người nọ nào ngờ cây gậy kia kịch liệt ra vào làm nàng lời muốn nói bị chặn lại ở cổ họng cũng chỉ còn thanh âm rên rỉ thoát ra.

..........

Bạn đang đọc Nhân Sinh Mới, Trở Lại Lão Bà Bên Người Con Gái Chuộc Tội của Đại Thạch Đầu Ngạnh Bang Bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatk12346789
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.