Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
1497 chữ

Hàn Ngọc Băng bước ra, vẫn là bộ đồng phục cấp ba thường ngày nhưng hôm nay có điểm khác, trên đầu nàng đeo một cái tai mèo. Phía dưới thì chờ chút đã, phía dưới có một cái đuôi xù xù ló ra, Hàn Ngọc Băng cả người chẳng khác nào một con mèo tinh.

Hàn Ngọc Băng đi đến, càng đến gần khúc Diệp Thanh lại càng nóng lên, áo sơ mi rộng phùng phình chỉ có một nút áo được gài lại, bên trong không có nội y chỉ cần nhìn vào liền thấy hai vú đang lay động theo từng bước chân.

Phía dưới là chiết váy ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa, dĩ nhiên là cũng không có quần lót , theo động tác lay động, cái mông cùng địa phương đang cắm cái đuôi như ẩn như hiện, xuống chút là địa phương giữa hai chân, hình như đang tắc cái gì đó giống như trứng run.

Rất nhanh Hàn Ngọc Băng đã đứng trước mặt Khúc Diệp Thanh, sau đó là thanh âm quyến rũ phát ra " lão sư, ta biết sai rồi, phía dưới hảo ngứa nha".

Khúc Diệp Thanh một tay kéo lấy Hàn Ngọc Băng vào lòng, nắm lấy cái đuôi kéo kéo làm Hàn Ngọc Băng không khỏi khẽ kêu lên.

" đồng học có cái đuôi thật đẹp" nói rồi lại kéo thêm vài cái.

" A" Hàn Ngọc Băng thét chói tai.

Khúc Diệp Thanh hài lòng cười cười, sau đó lại nắm cái đuôi rút nhẹ ra rồi lại đẩy vào " ngoan đồng học kêu cho lão sư nghe".

" Ân~ Lão sư~~ nhẹ tay".

Khúc Diệp Thanh lại sờ xuống địa phương bên dưới, tay chạm phải cái gì đó run nhẹ nhẹ, Khúc Diệp Thanh cười cười " Thứ này chơi vui sao". Nói rồi liền đẩy cái trứng run vào sâu rồi lại nắm sợi dây kéo ra, Hàn Ngọc Băng cơ hồ sảnh đến nức nở rên rỉ.

" ân~ lão sư thoải mái~~"

Khúc Diệp Thanh cầm nắm lấy công tắc chỉnh đến mức cao nhất rồi tiếp tục động tác đẩy vào rút ra rồi lại đẩy vào. Hàn Ngọc Băng sảng đến không ngừng rên rỉ.

Hàn Ngọc Băng càng rên rỉ Khúc Diệp Thanh càn hưng phấn, tay bắt đầu tăng thêm lực độ, cắm càng sâu càng mạnh.

" aaaaaa Lão sư cắm sâu quá, thật thoải mái aaaaa~"

" ân~~ lão sư mạnh quá, ta thật thích, ân~~ thật thoải mái" Hàn Ngọc Băng sảng đến phát run, miệng không ngừng gọi bậy.

Khúc Diệp Thanh hài lòng lại tăng thêm tốc độ, sau mấy chục lần cắm rút Hàn Ngọc Băng tiếp nhận lần cao trào đầu tiên, nàng thoải mái đến thân hình run run thở gấp.

Ngón tay cùng món đồ chơi kia vẫn để trong cơ thể Hàn Ngọc Băng, đợi nàng bình ổn hô hấp, Khúc Diệp Thanh liền rút nó ra làm Hàn Ngọc Băng khẽ ân một tiếng.

" thứ này chơi thích tới vậy sao". Khúc Diệp Thanh vơ vơ cái trứng run dính đầy mật dịch trước mặt Hàn Ngọc Băng.

Hàn Ngọc Băng thẹn thùng quay đi " Thanh Thanh chị đáng ghét quá ".

Khúc Diệp Thanh cười cười " lúc nảy câu dẫn tôi em có thẹn thùng vậy đâu".

Hàn Ngọc Băng " còn không phải cho chị bất ngờ sao".

Khúc Diệp Thanh " ừ tôi xác thực rất là bất ngờ".

Lúc này Hàn Ngọc Băng đột nhiên kéo lấy Khúc Diệp Thanh hôn, tay còn không an phận kéo áo ngủ của nàng ra, Khúc Diệp Thanh trợn tròn mắt.

" Nếu chị thích thì mình tiếp tục có được không" Hàn Ngọc Băng nói rồi quỳ lên để hai vú đối diện mặt Khúc Diệp Thanh, sau đó nàng kéo đầu người kia lại để gương mặt người nọ dính lên hai quả non mềm của mình.

Khúc Diệp Thanh bất ngờ, chẳng hiểu sao hôm nay con mèo nhỏ lại chủ động như thế, Khúc Diệp Thanh cũng thuận theo cắn lấy quả anh đào thơm ngon trước mắt " được rồi, tôi chiều em".

Bắt đầu từ đó, trong căn phòng chỉ còn lại những thanh âm rên rỉ cùng tiếng thở dốc và nhưng tiếng phốc phốc đầy dâm mỹ.

Hôm nay Hàn Ngọc Băng quá chủ động làm Khúc Diệp Thanh muốn dừng cũng không dừng nổi, cả hai nháo đến mặt trời lên cao, Hàn Ngọc Băng cơ hồ bị làm cho kêu đến khàn cả giọng.

Sau trận mây mưa triền miên, Khúc Diệp Thanh ôm lấy cơ thể còn đang thở gấp của người kia, tay vuốt vuốt lưng giúp nàng bình ổn hô hấp.

" chị... chị sắp làm chết em rồi" Hàn Ngọc Băng oán giận lên tiếng.

Khúc Diệp Thanh hôn lên trán nàng " xin lỗi, tôi làm sao nở, không phải là tại em liên tục khiêu khích tôi sao".

Hàn Ngọc Băng tức giận, nhìn hai quả tròn tròn đang lung lay của Khúc Diệp Thanh nàng liền há miệng cắn xuống. Khúc Diệp Thanh đau hít một hơi nói " bảo bối, em còn muốn nữa sao".

Hàn Ngọc Băng rụt lại như con rùa " chị chị hôm nay không đi làm à ".

Khúc Diệp Thanh nhìn đồng hồ, thường giờ này cô đã ngồi ở công ty từ sớm rồi " còn không phải tại em, tôi trễ giờ rồi".

Hàn Ngọc Băng chu chu cái miệng nhỏ nói " rõ ràng là tại chị ".

Khúc Diệp Thanh vỗ vỗ cái mông của nàng " được rồi đi tắm thôi, tôi còn phải đến công ty".

Hàn Ngọc Băng lại lắc đầu không chịu " chị tắm trước đi, em tắm sao". Mới vừa triền miên xong bây giờ còn vào phòng tắm, Khúc Diệp Thanh dễ gì chịu tha cho nàng, chắc chắn lão sói kia sẽ đòi nàng thêm mấy lần nữa mới tha, Hàn Ngọc Băng nghĩ đến đây chân liền run run .

Khúc Diệp Thanh đành phải một mình đi vào phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm khép lại, Hàn Ngọc Băng biểu tình có chút biến hóa, nàng cầm lên bức ảnh ở đầu giường, là bức ảnh nàng chụp chung với Khúc Diệp Thanh ở công viên, hôn lên Khúc Diệp Thanh trong ảnh nàng thì thầm cái gì đó, âm thanh rất nhỏ cơ hồ chỉ có một mình nàng nghe được.

Khúc Diệp Thanh tắm xong, trên người đã là bộ đồ công sở, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng cảm nhận Hàn Ngọc Băng có chút khác lạ. Bước đến gần người kia, Khúc Diệp Thanh lên tiếng hỏi " em làm sao đó, có chỗ nào không khỏe à".

Hàn Ngọc Băng nở nụ cười " không có đâu, em rất bình thường". Nói rồi nàng liền lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm.

Khúc Diệp Thanh cho rằng người nọ đang thẹn thùng nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Trên bàn ăn, Khúc Diệp Thanh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, ngước mặt lên là đôi mắt sáng như sao của Hàn Ngọc Băng đang nhìn chằm chằm.

Khúc Diệp Thanh " em có chuyện gì sao".

Hàn Ngọc Băng lắc đầu " không có, chỉ là Thanh Thanh đẹp quá nên em mới nhìn thôi".

Khúc Diệp Thanh cười cười " bên cạnh tôi lâu như vậy, hiếm lắm mới nghe em khen tôi".

Hàn Ngọc Băng " Thanh Thanh cười lên thật đẹp, sau này chị nhất định phải cười thật nhiều nha".

Động tác trên tay Khúc Diệp Thanh dừng lại, trong lòng cô đột nhiên có chút bất an " em sao vậy, hôm nay tôi cứ thấy em lạ lạ".

Hàn Ngọc Băng lại lắc đầu " không có đâu" nói rồi nàng bắt đầu lo ăn cơm, Khúc Diệp Thanh thấy vậy cũng không nói gì nữa, hai người cứ thế không nói thêm lời nào cho đến hết bữa ăn.

Sau đó Hàn Ngọc Băng tiễn Khúc Diệp Thanh đi làm, nàng lưu luyến nhìn theo cho đến khi không còn nhìn thấy chiết xe của người nọ.

...

Nhớ lại đôi mắt lưu luyến nhìn mình của Hàn Ngọc Băng lúc nãy, Khúc Diệp Thanh rất bất an, nàng bấm số gọi cho Khúc lão gia ở nhà.

Tích

" chuyện gì " thanh âm của người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại.

Khúc Diệp Thanh " Cha, hôm nay Ngọc Băng có gì đó lạ lắm, cha ở nhà giúp con để ý em ấy".

" được rồi".

Khúc Diệp Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cất điện thoại vào túi, nàng khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm thường ngày.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Mới, Trở Lại Lão Bà Bên Người Con Gái Chuộc Tội của Đại Thạch Đầu Ngạnh Bang Bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatk12346789
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.