Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo và tự nhiên!

Tiểu thuyết gốc · 2403 chữ

Tiền tài động nhân tâm, một khi không có được trợ giúp của kẻ đó, cũng quyết không để kẻ khác hưởng lợi. Đây chính là đặc thù của môn phái, để cho người khác mạnh chính là đang tự hại mình.

Toái Thánh Tà Vân không thèm để ý tới trận chiến phương xa kia nữa, ông trực tiếp giục Thanh Y chú ý vào chuyện chính.

Nơi này hiện đã không còn kẻ nào biết được hành động nàng sắp làm nữa rồi!

Thanh Y đưa mắt nhìn tới một gốc cây, có mấy tên đệ tử nằm đó. Kẻ đã chết, người trọng thương, nàng từ từ bước đến.

Nói về tình huống của Thanh Y một chút, từ sau khi bế quan, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài.

Nhờ có Khởi Sinh Mộc Thể cải tạo, tư chất của nàng chỉ là Hoàng phẩm, linh căn thuần Mộc hệ.

Nhưng cũng vì vậy mà không có để lại di chứng, đây là tin tốt. Bởi có được sự trợ giúp từ Toái Thánh Tà Vân, tin rằng tư chất này rất nhanh sẽ được cải thiện.

Nhưng việc có sự xuất hiện của lão ta trong đầu, cũng mang tới cho nàng sự tình rắc rối.

Lão ta hiện chỉ còn lại tia tàn hồn mong manh, không biết sẽ ra đi lúc nào. Lão muốn trở lại đỉnh phong, đây hiện là một con đường dài đầy chông gai.

Biện pháp giúp lão khôi phục chỉ có rút đi thần hồn của kẻ khác, đưa tới cho lão hấp thu tẩm bổ. Nhưng hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, bởi đây là nơi chính đạo.

Thanh Y muốn giết người, hoặc là cướp đoạt thần hồn kẻ nào đó, nàng ta buộc phải hành sự ở bên ngoài môn phái.

Số lần ra ngoài càng nhiều, ắt sẽ khiến kẻ khác sinh nghi, còn nếu ít đi, lại không đủ cho lão ta hồi phục.

Đây gọi là có tài cũng phải có chỗ dụng, tài không gặp thời thì chỉ như viên kim cương nằm ven đường, không người biết tới, dần dần bị bùn đất vùi lấp, làm mờ đi mà thôi.

Lần này vừa bế quan xong, Thường Xuân đã tới gặp, cô ta muốn đầu nhập vào phe nàng.

Trước đó bởi vì rất nhiều chuyện xảy đến, Thường Xuân sinh lòng nghi ngờ tình cảm của Vạn Niên Thanh. Từ đây cô ta đã chính thức phản bội lại bà, đầu quân cho Thanh Y.

Sau khi nghe cô ta kể một số tình huống, lúc này Thanh Y đã biết đại khái sự tình năm nào.

Chỉ là nàng ta chưa có thời gian xử lý, hiện là lúc cần lo cho Toái Thánh Tà Vân. Vì thế, sau khi giao lại sự tình cho người khác, nàng ta đã chọn một nhiệm vụ tới đây.

Nhưng có tài trí của nàng xuất lĩnh, vì sao vẫn có nhiều kẻ mất mạng, đó là bởi cố ý.

Với trí của nàng, không khó để khiến cho một số kẻ bị thương.

Thanh Y lúc này đi tới bên cạnh một tên đệ tử, gã ta hiện đang hấp hối. Nàng hơi chút do dự, đắn đo hồi lâu, cuối cùng cắn răng đưa tay lên trán gã vận pháp.

Tên đệ tự này bị thương khá nặng, đã rơi vào hôn mê, nhưng khi bị Thanh Y thôi pháp, khuôn mặt gã ta hiện ra thần sắc đau đớn.

Từ đầu chỉ tay của Thanh Y theo ra một tia hồng quang, sau đó giống như bị hút, nhanh chóng bay thẳng tới mi tâm của nàng.

Hành động này ban đầu hơi lúng túng, dần dần nhanh gọn lẹ làng, chả mấy chốc đã sắp xong.

Toái Thánh Tà Vân lúc này không để ý, lão ta nhanh chóng tiếp nhận, hấp thu hồn phách tẩm bổ.

Rốt cục sau rất nhiều công sức bỏ ra trợ giúp Thanh Y, ông đã thu về được kết quả.

Khi ở trong môn, Toái Thánh Tà Vân không dám ra ngoài kiếm ăn, vì thế mới phải để Thanh Y nghĩ cách ra ngoài, lại giết người cho lão.

Đối với lão ta, mỗi một hành động lời nói hay là cử chỉ, đều sẽ tổn hao thần hồn. Dùng nhiều hết nhiều, chỉ có một cách ấy là phong bế ngủ say, tránh khỏi thất thoát.

Nhưng lại có một điểm yếu, ấy là khi lão ngủ sẽ không biết được phát sinh xung quanh. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước bị Hàn Phong vô ý thiêu sống, trở thành tàn ma dại như bây giờ.

Trên đời này không có hoàn cảnh tốt nhất, chỉ có người biết xoay sở giỏi nhất. Thiên địa có khuyết, vạn vật đều có điểm yếu, cho dù là đại năng Thánh cảnh cũng không thoát khỏi điều đó.

Sau khi hấp thu không sót miếng nào, kích thước đám sương khói này mới nhích lên được một chút. Rõ ràng để có thể trở lại như trước, chỉ một vài tên là không bõ bèn gì.

Thanh Y lần đầu tự tay cướp đi mạng sống của kẻ khác, trong lòng có chút lấn cấn. Nàng dù gì cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, có nhiều điều mới lạ khiến cho bản tâm phải xao động.

"Sư tôn, giết người liệu có phải cũng là thuận theo tự nhiên…"

Toái Thánh Tà Vân nhìn nàng, lão biết con bé vẫn còn những tư tưởng chính đạo, nhất là khi chức vụ của nó vốn lấy Pháp và Hình làm đầu. Nghĩ vậy ông hỏi:

"Đồ nhi, theo con thế nào mới là tự nhiên?."

"Thưa sư tôn, khi con còn là phàm nhân, con luôn nghĩ rằng tự nhiên chính là vô vi tự tại. Đời người vốn chẳng sống được mấy hồi, tranh đấu rồi thì khi chết đi cũng có mang được theo thứ gì đâu. Tiền tài và quyền thế, nó cho chúng ta đứng ở đỉnh cao hưởng thụ, nhưng cũng làm chúng ta thêm rắc rối và phiền não. Người càng lên cao sẽ càng cô đơn, cái giá phải trả càng lớn. Muốn bỏ đi hết ưu phiền, phải nên cân bằng giữa được và mất, buông bỏ sở cầu, thuận theo tự nhiên mà sống…. "

Thanh Y nói hết những gì kiến giải của nàng ta, đây chính là những gì nàng thật tâm suy nghĩ.

Từ sau khi ganh ghét với Thanh Tử Dương, nhưng cô ta lại vẫn vì nàng mà giúp đỡ, Thanh Y đã hiểu ra nhiều điều.

Vốn dĩ trong lòng nàng không ghét bỏ cô ta, chỉ là cái gọi là người đời so sánh. Đàm tiếu xã hội, đã khiến cho nàng đặt nặng vấn đề cái tôi của mình mà thôi.

Toái Thánh Tà Vân nghe được, lão ta trầm tư. Lão muốn con bé cung cấp thêm thần hồn cho mình hồi phục, ắt phải để nó giết người, giết càng nhiều càng tốt.

Tâm tính nó càng hướng thiện, lão sẽ càng mất dần khống chế. Còn để nó tu tâm pháp ma đạo, cái này rất nguy hiểm, tu vi của nó không đủ để che giấu.

Hiện chỉ có một biện pháp, ấy là phá đi suy nghĩ của nó, nhồi nhét tư tưởng ma đạo vào đầu nó. Bản tâm lệch lạc sẽ khiến nó nhập ma, cái này còn tốt hơn là tu tâm pháp ma đạo.

Nghĩ như thế, lão bèn cười lớn nói:

"Ha ha ha… Cái con nói chỉ là tiểu thừa mà thôi, không phải đại thừa. Tự nhiên là đạo! Ngay đến cả ta cũng khó mà lý giải hết được tự nhiên là gì..."

Lão lại nói:

"Đa số mỗi người đều có một lý giải khác nhau về tự nhiên, đó là bởi vì góc nhìn của mỗi kẻ đều khác nhau. Con lấy góc nhìn của phàm nhân, đương nhiên cảm ngộ sẽ khác. Phàm nhân trân quý ở tuổi thọ, vì thế đạo mà họ truy cầu cũng chỉ nằm ở năm điều. Được và mất, buông và tranh, cuối cùng là giác ngộ!"

"Nhưng nếu như con đứng ở góc nhìn động vật, liệu năm điều đó có còn đúng nữa hay không? Đương nhiên là không, bởi vì không giống nhau. Động vật không có nhiều linh trí, cái truy cầu chỉ có sinh tồn mà thôi."

"Ngược lại ở góc nhìn tu giả mà nói, sống tới ngàn năm, vạn năm. Chúng ta khác phàm nhân, khác cả động vật. Bởi vì chúng ta có nhiều thọ nguyên hơn, lại có thần thông đứng trên vạn người. Cho nên tu giả chúng ta càng sợ chết hơn, càng biết quý trọng sinh mạng hơn nữa. Tu giả không thể lo nghĩ tới an yên tự tại, cái ta truy cầu chính là vĩnh sinh, cũng là đại đạo!."

"Cái gì là tự nhiên, cái gì là đạo. Con người hay động vật, tu giả hay yêu thú, dị tộc, tất cả khi sinh ra đều chỉ có một mục đích, ấy là sinh tồn, đây là tự nhiên."

"Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, tạo thành quần thể lớn mạnh. Đó là hữu tình, là bản tâm chúng ta thiện lương, đây là tự nhiên. Vậy động vật vô tình giết hại lẫn nhau, đó là vì sinh tồn, đây cũng là tự nhiên."

"Cái gọi là tự nhiên, chính là vạn vật bình đẳng, không loài nào sinh ra cao quý hơn, càng không có loài nào thấp hèn hơn. Con giúp bọn họ cũng là tự nhiên, con giết bọn họ cũng là tự nhiên. Tự nhiên chính là như vậy, mọi việc con làm đều là tự nhiên, khi con cảm thấy bị ép buộc, thật ra đó cũng là tự nhiên. Bởi vì thế gian này, không chỉ có mình con là tự nhiên, tất cả đều là tự nhiên. Mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ, mỗi viên đá mỗi sinh linh cá thể, tất cả đều là tự nhiên. Tự nhiên từ cái không thành có, từ cái có thành không…."

Ông ta thao thao bất tuyệt, giảng giải cho nàng về tự nhiên. Đương nhiên phần nhiều đều là học thức, lý giải của ông ta.

"Thanh Y, vì sao số đông luôn đúng? Ấy là bởi số đông luôn có sức mạnh áp đảo phần còn lại, buộc nó phải đúng. Con người là loài sinh trưởng bầy đàn, muốn hòa nhập vào bầy đàn, không bị kì thị, con phải biết chấp nhận cái "đúng" của số đông."

"Ví như có rất nhiều chân lý của các bậc vĩ nhân khiến người ta tôn sùng, luôn cho là đúng, nhưng qua thời gian lại phát hiện nó sai. Nhưng sai thì có ông ta có sửa không? Tất nhiên là không, người sửa là số đông, bọn họ chính là muốn nó từ sai thành đúng. Tất nhiên cũng không phải tất cả đều vậy, một số trường hợp phải thay đổi lại giáo lý, để phù hợp với thời đại, nhưng mà kẻ biết liệu có được mấy người!"

"Trở lại vấn đề, giết người cũng tương tự như vậy, nó động chạm tới lợi ích của số đông, vì thế bọn họ cho nó là ma đạo. Thực tế vạn vật bình đẳng, bọn họ mỗi ngày đều giết hại gia súc, cái này có tính không. Bỏ đi vô tình, chỉ lấy hữu tình, khác nào bỏ âm lấy dương, bỏ nữ lấy nam, liệu có còn vẹn toàn không?"

"Trên đời này, môn phái có rất nhiều, bọn họ đều có giáo lý khác nhau. Nhưng tất cả cũng đều là quy về một chữ Đạo, đây chính là cái gọi, đạo có vô vàn lối nhưng vẫn từ một mà ra. Đạo nào cũng phải lấy tu thân, tu tâm làm đầu. Tâm thiện hay tâm ác, lại là do chấp niệm của mỗi người khác nhau. Có tự nhiên mới có sinh tồn, có thiện ác mới có nhân quả…."

Mặt khác đúng như dự tính, ông ta cũng ngấm ngầm nhồi nhét một số tư tưởng mà người đời gọi là ma đạo vào đầu Thanh Y.

Thanh Y chăm chú lắng nghe, với sự thông minh của nàng, đã ngộ ra rất nhiều chân lý. Chỉ là cảnh giới và kiến thức còn chưa đủ, chưa thể hiểu hết ý sâu cạn trong đó.

Nhưng cho dù là vậy, cũng đúng như Toái Thánh Tà Vân nói, đến ông ta cũng còn chẳng lý giải hết nổi nữa là nàng.

Nói tự nhiên chính là đạo, đạo chính là tự nhiên. Vậy thì ai có thể mở miệng dõng dạc tự nhận, bản thân có thể thấu hiểu đạo, thấu hiểu tất thảy tự nhiên đây?.

Càng như ông ta nói, lý giải mỗi người mỗi khác, không ai giống ai. Cho dù ông ta có là Thánh cảnh chăng nữa, đây vẫn chỉ là lý giải riêng cá nhân của ông ta mà thôi.

Nhưng có một điều ông ta nói đúng, ấy là mỗi người tuy lý giải về tự nhiên khác nhau, nhưng tất cả đều đúng.

Chỉ là… đúng nhưng chưa phải là bao hàm tất cả mà thôi…..

….

Như các bạn đều biết, dòng truyện tiên hiệp huyền huyễn, chủ yếu ý tưởng, phần lớn đều là vay mượn từ văn hóa các tôn giáo.

Thế giới lớn, thế giới bé, pháp bảo, pháp khí, cảnh giới, cửu thiên thập địa, lục đạo luân hồi.. vv...

Vì thế triết lý tu tập, hay bất kể một điều gì, đều không ít thì nhiều có liên quan tới những văn hóa này.

Tác giả có tham khảo một số chân ý, giáo lý từ nhiều tôn giáo khác nhau. Nên đây chỉ là quan điểm riêng của tác giả, không có ý tôn sùng hay bêu xấu tập thể, tổ chức cá nhân nào, chỉ là Truyện mà thôi.

Hi vọng đoạn luận đạo trên, phần nào đem đến cho các bạn một chút thú vị, giải trí trong những lúc căng thẳng.

Đa tạ!

..

Bạn đang đọc Nhân Thường sáng tác bởi duclove001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duclove001
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.