Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch thiên vốn dĩ cũng là thuận theo tự nhiên!

Tiểu thuyết gốc · 2752 chữ

Trở lại gian thư phòng của Mệnh Tại Y, nàng ta đang ngồi khoanh chân điều tức. sắc mặt hơi tái do mất nhiều máu và linh lực.

Cũng đúng lúc này, mấy thân ảnh phi vào, người cầm đầu là hai lão giả. Hai người vừa đến đã thấy, trong phòng nàng ta dường như vừa xảy ra kịch chiến.

Một số chỗ bị kiếm quang phá hủy, chỗ khác máu tươi lênh láng khắp sàn.

Sau hai người thấy nàng ta đang vận khí, lập tức phất tay cho đám thủ vệ lui xuống.

Qua hồi lâu sau, Mệnh Tại Y thở ra một ngụm uế khí, nàng từ từ mở mắt.

"Vô Ưu bái kiến hai vị gia lão!."

Mắt thấy người tới là nhị gia lão cùng tam gia lão, nàng cung kính hành lễ.

"Vô Ưu, ngươi không sao chứ? Ta nghe có tiếng xô xát bên này…."

Hai lão nhìn thấy cánh tay nàng ta băng bó, thần sắc tái nhợt bèn vội hỏi.

Thì ra, mấy vị gia lão cao tầng đang cùng họp bàn, biện pháp xử lý Mệnh Gia Thân. Lại thêm có nhiệm vụ do Mệnh Tiêu Tai đưa đến, thành ra lúc ấy đều không có mặt tại nội viện Mệnh gia.

Lúc sau ấy thủ vệ tới báo bên phía Mệnh Vô Ưu xảy ra chuyện, hai lão mới liền cấp tốc chạy qua đây.

Hai gia lão nhìn nhau, nội viện Mệnh gia từ bao giờ xuất hiện thích khách, vậy mà không ai hay biết.

Dù rằng không có các lão trấn thủ, ít ra cao thủ tộc nhân vẫn còn đó chứ.

Rất nhanh hai lão hiểu ra, đây là chuyện nội bộ Mệnh gia, do một kẻ cao tầng gây ra.

Vừa nghĩ tới đây, hai lão đã nghe Mệnh Tại Y mở lời:

"Vô Ưu không sao, đa tạ hai vị đã thăm hỏi. Nhưng mà… chỗ này không tiện, chi bằng…"

Hai lão bấy giờ mới hiểu ý, dù gì đây cũng là khuê phòng nữ nhân, thật không tiện. Thế là nhị gia lão ho khan mấy tiếng, lão ta mở lời:

"Hiện giờ cha ngươi không có trong phủ, chờ ông ấy về chúng ta sẽ báo lại chi tiết. Tạm thời ngươi tìm gian phòng khác tạm nghỉ đi, để đề phòng ta sẽ để lại một vài thủ vệ canh gác!."

Nói rồi không đợi nàng có ý kiến, hai lão cùng ra khỏi phòng.

Đã biết nguyên do, hai lão đương nhiên là nhanh chóng rời đi điều tra.

Trước là phong tỏa tin tức, tránh để lan truyền điều không hay ra ngoài phủ. Sau cũng là tìm thủ phạm, còn có cái để ăn nói với tộc trưởng.

Mệnh Tại Y ngoài mặt cung kính dạ vâng, trong mắt lại lóe lên tia tinh mang.

Mệnh Tiêu Tai không có trong phủ, phần nhiều là đang ở nơi xảy ra vụ án.

Vân Thái Chi ra khỏi ngoại thành lúc này, Mệnh Tiêu Tai không nghi ngờ thì đúng là không phải bản tính của ông ta rồi.

Tiếp đến là gian phòng này, thật may đã kịp thời dọn dẹp, không để lộ ra sơ hở nào.

Không chỉ vậy, nàng còn cố ý làm bị thương chính mình, dùng máu để che đậy vài chỗ.

Sau khi sử dụng Siêu Nghịch Lưu, điểm họa này cuối cùng lại biến thành phúc, vừa hay giúp nàng xóa đi dấu vết.

Chuyện thứ hai là vấn đề bên phía Vũ Kiệt, nàng hơi trầm mặc.

Trước đó hành tung của Vũ Kiệt luôn nằm trong tay nàng, gã ta đâu biết, để lại manh mối cho đám người Phi Uyển tìm đến, đều là một tay nàng sắp đặt.

Kiếp trước Phi Uyển từng là đối thủ của nàng, đương nhiên nàng nắm rõ thần thông của cô ta.

Cô ta có Huyết Nhãn, có thể từ vết máu truy ra tung tích Vũ Kiệt, đây là nguyên nhân nàng muốn lợi dụng.

Đương nhiên đám người phủ thành có yêu thú khứu giác, cũng như trinh sát.

Nhưng trong máu có độc lại không lưu mùi, con thú của bọn họ so với khả năng của Phi Uyển, còn kém xa lắm.

Nói chung, chỉ cần đám người Phi Uyển tìm tới trước, Mệnh Tại Y đã coi như mưu kế của mình thành công một nửa.

Mệnh Tại Y đã nhắm tới Phi Uyển, tất nhiên sẽ trù tính để cho ưu điểm này của cô ta vượt trội hơn hẳn những kẻ khác, có như vậy Phương Thuấn mới mắc bẫy.

Còn về họa của con điệp ảnh, thật ra nàng vẫn còn vài biện pháp khác để xử lý tình huống phát sinh.

Giả dụ như đám người Phi Uyển chưa kịp chạy tới, Mệnh Tiêu Tai muốn bảo vệ Vân Thái Chi mà ra mặt sớm hơn.

Hoặc giả là, Vân Thái Chi không tới, mà người tới trước lại là Phương Thuấn. Cũng có thể Mộ Thần không bị khích mà mắc bẫy, gã với Sư Hùng cùng xông lên một thể.

Mỗi một loại tình huống phát sinh do hoàn cảnh thay đổi, nàng đều đã tính tới cả. Nhưng có một điều nàng biết rõ, đó là vạn sự chỉ là tương đối.

Một kẻ dù thông minh cỡ nào, mưu kế của hắn cũng chỉ nằm trong phạm vi tin tức hắn nắm được mà thôi.

Sẽ có rất nhiều tình huống bất khả kháng xảy ra, nằm ngoài tính toán của Mệnh Tại Y. Hoặc một số hoàn cảnh phát sinh, vượt quá khả năng khống chế.

Gã hắc y nhân xuất hiện là minh chứng tốt nhất, đó là tình huống nàng ta không thể đoán trước được.

Nghĩ tới đây, Mệnh Tại Y tâm niệm liên hệ với Siêu Nghịch Lưu đang nằm trong não hải, nó hiện tại vẫn không có phản ứng gì.

Việc ngoài ý muốn thứ hai này, khiến Mệnh Tại Y hơi lo lắng. Nếu lần sau rơi vào hoàn cảnh tương tự, lại không sử dụng được nó, vậy phải làm thế nào đây.

Nhưng tất cả đó chưa phải vấn ngại Mệnh Tại Y lo lắng nhất, trước đó khi xóa bỏ dấu vết, nàng vô tình phát hiện một chuyện cực kì nghiêm trọng.

Mệnh Tại Y đi tới chỗ treo một chiếc gương nhỏ, lãnh đạm nhìn vào đó.

Trên khuôn mặt vô cảm của nàng lấm tấm nhiều vết máu, đầu tóc rối bù.

Chỉ là Mệnh Tại Y không chú ý đến nó, cái nàng để ý chính là trên mặt mình đột nhiên xuất hiện vài nếp nhăn!

Phải biết Mệnh Tại Y chỉ vừa tới tuổi mười sáu, tại sao lại có nếp nhăn của người trung niên? Với kinh lịch của mình, đáp án Mệnh Tại Y đưa ra chỉ có một.

Giảm thọ!

Trước đó chưa tới hai ngày, nàng từng trang điểm, bắt đầu ra sân trước đám người Phương Thuấn. Khi ấy không có những nếp nhăn này, điều này chứng tỏ nó chỉ vừa xuất hiện mà thôi.

Mệnh Tại Y trầm mặc, chẳng lẽ đây mới là yếu điểm chân chính của Siêu Nghịch Lưu?

"Ha ha ha..."

Thế rồi nàng ngửa đầu phá lên cười lớn, ở đời lẽ tất nhiên thôi mà.

Quay ngược thời gian mà không thất bại, tử vong tại trận, đã là cực hạn may mắn rồi.

Chỉ đổi một mạng lấy mấy chục năm thọ nguyên, cái giá này vẫn còn rẻ chán, còn lăn tăn cái gì chứ!

"Ha ha... Vật quý nằm ở chỗ hiếm, vật giá trị nằm chỗ tác dụng. Vật nghịch thiên mà dùng được nhiều lần, thì gọi gì là nghịch thiên!."

"Vạn vật có sinh ắt có tử, nhưng bởi đạo trời có khuyết, vì thế tu giả mới có thể tu tiên. Đó là con đường nghịch thiên, nhưng cũng là thuận theo tự nhiên. Vì vậy trời mới có giáng thiên kiếp, mà không phải là thiên diệt. Con đường vĩnh sinh cùng trời đất... chẳng dễ đi chút nào!."

Trên đời này, thật đúng là không có hoàn cảnh tốt nhất.

Mệnh Tại Y thở ra một hơi, tình cảnh hiện tại đã coi như là tốt nhất với nàng rồi, còn mong gì nữa chứ.

Mệnh Tại Y cảm thán vừa dứt lời, từ ngoài đã có tiếng gã quản gia vọng đến:

"Tiểu thư, y sư gia lão đã tới, xin người rời bước xuống gặp mặt. Ông ấy sẽ trực tiếp thăm trị cho người, hơn nữa nơi này cũng cần cho người dưới đến tu sửa…."

Mệnh Tại Y gật đầu, nàng đi theo gã bước xuống dưới lầu một. Dưới sảnh, một lão giả ngoài sáu mươi đang ngồi đó.

Lão ta là Mệnh Hải Huy, một trong những gia lão khác của Mệnh gia, địa vị đủ cao.

"Bái kiến gia lão!."

Mệnh Hải Huy đứng lên, lão gật đầu sau đó nói:

"Để ta xem qua vết thương rồi chữa trị giúp ngươi!."

Mệnh Tại Y gật đầu, nàng lẳng lặng theo lão ta vào gian phòng lầu một.

Thời gian nửa chén trà qua đi, Mệnh Hải Huy bước ra ngoài, thế rồi lão nói:

"Tuy căn cốt và cơ thể không có gì đáng ngại, nhưng một số chỗ trày da chảy máu. Thêm nữa ngươi sử dụng linh lực tiêu hao quá độ, dẫn đến khi huyết tạm thời hơi loạn. Trước uống tạm đan dược đặc chế, sau ta sẽ cho người sắc thuốc mang tới!."

Nói rồi lão rời đi, Mệnh Tại Y hơi nghiêng người đáp lễ. Sau nàng hướng gã quản gia, lạnh nhạt phân phó.

"Ta trị thương trong phòng, cấm kẻ nào bén mảng bước tới gần phạm vi gian nhà hai thước. Làm ta phân tâm, khi đó đừng trách ta vô tình. Còn nữa, ngươi nói đám thủ vệ đứng xa ra một chút."

Mệnh Tại Y không để ý đến sắc mặt bọn họ. quay người đi vào trong.

Gã quản gia cùng mấy tên thủ vệ nhìn nhau, cả đám trộm nghĩ, vị này này xem ra còn ngông cuồng hơn cả đại tiểu thư.

Trước đó gã quản gia thấy nàng ta cười một mình trên phòng, còn cảm thấy không rét mà run.

Mệnh Tại Y đi vào gian phòng, cười lạnh một tiếng. Mặc dù trước đó lão già y sư kia làm rất khéo, nhưng mà nàng cũng biết. Lão ta ngoài kiểm tra thương thế, còn âm thầm tra xét lung tung.

Nhưng cho dù vậy, lão cũng chẳng tra ra gì được. Muốn tra tư chất Thiên phẩm của nàng, trừ phi là lão ta bắt nàng cầm hắc linh cầu lần nữa.

Mệnh Tại Y tạm thời bỏ qua, nàng xòe bàn tay ra trước. Trên tay nàng hiển hiện một con bướm đen, hai cánh vỗ lên chậm chạp, bay dập dờn quanh gian phòng.

Mệnh Tại Y lại đi đến giữa gian phòng, nàng chậm rãi ngồi xuống, bàn tay dùng lực gõ vào nền gạch một cái.

Nền gạch cứng rắn nhưng lại không chịu nổi một gõ này, lập tức vỡ ra thành mấy mảnh.

Cái ngạc nhiên hơn cả, đó là dưới nền gạch giống như có hầm ngầm vậy. Viên gạch vừa vỡ, lập tức rơi xuống, để lộ ra một miệng hang nhỏ.

Mệnh Tại Y từ từ đứng dậy lùi lại mấy bước, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vào nơi đó.

Từ dưới miệng hang vang lên mấy tiếng loạt xoạt trầm thấp, bất chợt một đầu mãng xà dần dà ngoi lên.

Con thạch mãng này thân dài hơn trượng, to cả người ôm. Thân thể nó một màu xám tro, vảy cứng như đá, hai mắt lạnh tanh.

Đây đúng là hai con thạch mãng mà nàng nuôi, hiện tại đã đạt tới cấp 1 sơ giai rồi.

Thật ra, thành công của nàng từ trước đến nay không chỉ dựa vào kinh nghiệm bản thân, hơn phân nửa là dựa vào hai con thú này.

Không có bọn nó trợ giúp, mưu kế của nàng khó mà thực hiện.

Mệnh Tại Y nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, nhưng ánh mắt lại bình thản và mang đầy lạnh nhạt.

"Các ngươi làm rất tốt, chỉ là… rất tiếc…!"

Hai con thú nghe không hiểu lời nàng nói, đã kết khế ước thú nô, chúng chỉ biết nghe theo lệnh mà thôi.

Mệnh Tại Y tâm động ý niệm, bọn chúng lập tức trườn quay lại xuống hang, rất nhanh đã biến mất.

Mệnh Tại Y trầm lặng, trước đó bởi vì muốn thoát khỏi tình nghi vụ án, nàng đã phải để Vũ Kiệt hi sinh.

Gã là viên thuốc quan trọng đối với việc đột phá lên Ngưng Khí của nàng, hiện tại thì tan tành cả rồi. Mà giờ khắc này, lại phải hi sinh thêm một con thạch mãng nữa.

Tuy rằng nhìn thì nàng dường như đã thoát khỏi vụ án, cũng hướng ra ánh sáng thành công. Nhưng để làm được điều này, nàng cũng phải trả giá không ít.

Trên đời này để có thành công, đầu tiên vẫn là phải trả giá. Nếu là thất bại, cái giá còn lớn hơn nữa kìa!

Mệnh Tại Y tuy có chút tiếc của, nhưng nàng không chút nào hối hận khi chọn con đường này.

Nếu như trước đó lộ ra tư chất linh căn, Mệnh Tiêu Tai vì giá trị sẽ giữ nàng ở lại. Ông ta không gả nàng cho Tề Thanh, từ đó không cần phải tạo thành rắc rối như hiện tại?

Thật ra việc này cũng chưa chắc, khi đó không có ma đạo phát sinh.

Lúc ấy đương nhiên, việc nàng mở ra tư chất linh căn sẽ làm cả phủ thành chú ý, thu hút rất nhiều kẻ có ý đồ đến tra xét.

Rắc rối cũng sẽ từ đó phát sinh theo một hướng khác, ai có thể nói là sẽ tốt hơn hoàn cảnh hiện tại đây!

Nói chung, con đường nào cũng có khó khăn nhất định, không có con đường nào mà không phải trả giá, vấn đề là trả ít hay nhiều mà thôi.

Từ muôn vàn ngõ lối, có thể chọn ra được con đường dễ đi nhất, đã là tốt lắm rồi.

Mệnh Tại Y bắt buộc phải hi sinh một con thạch mãng, điều này không thể làm khác hơn.

Dấu vết nó để lại khi giết Tề Thanh, cùng với lúc đánh lén Mộ Thần. Thêm vào việc đào hầm ngầm cho nàng cắt đuôi, vốn đã bại lộ từ lâu.

Vũ Kiệt chết, còn con thú biến mất, vụ án sẽ không thể kết thúc. Bọn họ sẽ nghĩ còn kẻ khác tiếp tay, phủ thành vẫn sẽ phong tỏa tra xét, chứ không hề dừng lại.

Trong khi, nàng còn đang muốn gặp Vận Kinh Hồng, lợi dụng gã để âm mưu sau này.

Đâu chỉ có thế là xong, trong Mệnh gia này cũng có kẻ nuôi yêu thú hệ trinh sát. Việc con thạch mãng còn lại thường xuyên lui tới nơi này, ắt sẽ để lại khí tức.

Thêm vào đó, nàng còn phải tìm cách triệt tiêu mùi hương trên cơ thể mình, tránh cho che mặt lại hở cái đuôi.

Lúc trước thân phận phế vật thì ít kẻ chú ý, hiện tại làm gì cũng phải cảnh giác đề phòng.

Cũng trong lúc Mệnh Tại Y đang thầm tính toán, làm thế nào che giấu con thú ở nơi đây. Lúc này ở nơi xảy ra trận chiến, không khí dường như lắng xuống.

Sau nửa giờ đào bới, rốt cục cũng đã moi ra được một vài phần thi thể. Sư Hùng có phần run rẩy, tuy rằng hơi nát một chút, thế nhưng y phục này gã vẫn nhận ra được.

Phi Uyển trầm mặt không nói, việc Mộ Thần trúng phải mai phục nàng tuy không có lỗi. Nhưng mà khẳng định quay về môn phái, trách nhiệm này vẫn phải gánh một phần.

Người trầm tư nhất là Phương Thuấn, để xảy ra sự tình này trách nhiệm của ông là lớn nhất rồi.

….

Bạn đang đọc Nhân Thường sáng tác bởi duclove001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duclove001
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.