Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa quẻ bói!

Tiểu thuyết gốc · 2344 chữ

Tru Thiên Môn….

Nơi này nhiều mái lầu các xa hoa, sương khói mờ nhân ảnh. Đệ tử canh gác ngoài sảnh điện, cũng đều là cấp Hợp Linh trở nên.

Nơi gian phòng thật lớn, có một bóng người đứng đó. Không gian xung quanh nàng tĩnh mịch, phảng phất như mờ như ảo.

Ở trong tiên linh châu của nàng, một thế giới đầy sắc màu. Nơi này là một mảnh đất tuyệt đẹp, trải dài hơn ba chục dặm vuông!

Phía dưới mảnh bình nguyên, một tế đàn bày ra trước mặt. Trên đài cao, cờ bay rợp trời, một lão giả đứng chính giữa, giơ tay làm pháp.

Bên cạnh lão ta còn có một gã tu giả đang bị trói chặt, không ngừng dãy dụa. Điều kì lạ chính là, thân thể của gã đang dần mất đi sinh cơ, làn da chậm rãi nhăn nheo!

Thế rồi không lâu, từ trên trời cao mây hồng đột nhiên kéo tới, sấm chớp nổi lên nhanh chóng, vang vọng ầm ầm.

Lão giả phía dưới đang thi triển pháp môn, thấy cảnh này hơi nhíu mày.

Lão ta nhanh chóng bắt quyết, trên đầu mấy trượng dần hiện ra một cái khiên thuẫn khổng lồ.

Lôi vân hoàng kim xuất hiện rợp trời, từng tia sét to như cột đình bắt đầu đánh xuống.

Lôi vân oanh tạc, làm cho khiên thuẫn của lão giả chao đảo mấy hồi.

Chẳng qua những lôi vân này không mảy may phá được khiên thuẫn, lão giả bên dưới không chút để tâm, lại tiếp tục vận pháp bói quẻ.

Nhưng rồi lão dừng lại, bất ngờ nhìn lên trời cao.

Lôi vân trên trời đã ngừng đánh, nhưng chúng đang dần tích tụ, hình thành lên rất nhiều lôi cầu, phát ra điện quang ánh tím.

Từng quả cầu bằng nắm tay, bên trong toàn vân sét vẫn còn chớp động, từ từ bắt đầu rơi xuống.

"Vô Lượng Lôi Vũ…."

Cách lão giả không xa, nữ tử váy trắng hiện ra, trông thấy cảnh này hai mắt híp lại...

"Quả nhiên đúng như dự tính, cô ta không tầm thường chút nào. Bói một quẻ tưởng thông thường lại mang đến vô lượng lôi vũ, một trong bốn mươi chín loại địa tai, ứng với Hoàng cảnh."

"Thanh Tú tiên tử…. mau tới trợ giúp ta một tay!."

Lão giả thấy lôi cầu bắt đầu rơi xuống, sau lại thấy nữ tử hiện ra thì lập tức mở miệng hô lớn.

Lợi dụng nàng ta hỗ trợ, lão lại bắt đầu tiếp tục suy tính quẻ bói của mình.

Nữ tử thấy vậy, miệng khẽ hừ một tiếng, thật biết lợi dụng quá mà. Nàng không nói hai lời, bàn tay vung lên, một chiếc đĩa từ ống tay áo nàng bay ra.

Đĩa này sáng màu bạch ngân, trông như lá sen. Bên trong có hình long phượng, mặt ngoài khắc văn tự cổ ngữ.

Đĩa từ tay nàng bay đi, không gian xung quanh lão giả nhanh như chớp hình thành lên một vòng bảo vệ lớn tới trăm trượng.

Thanh sắc cùng hồng sắc lượn lờ, chúng cấp tốc hội tụ hình thành lên một cặp long phượng.

Long ngâm phượng hót, sóng âm mạnh mẽ quét ngang lôi cầu.

Nhưng mà lôi cầu giống như mưa rơi rả rích không ngừng, hết đợt này rồi lại tới lượt khác.

Long tung chảo Phượng tề minh, liên tiếp đánh tan đi từng đợt lôi vũ, mảy may không làm phiền tới lão giả bên dưới.

Phần lớn lôi vũ bay tán loạn, công phá khắp tiên linh châu.

Xung quanh đổ nát nghiêng ngả, tất cả gần như đã bị lôi kiếp xới tung, cây cối ngổn ngang.

Nữ tử nhìn mà đau lòng xót của, đây đều là tài sản trong tiên linh châu của nàng.

Lão giả vẫn ở một bên làm phép, hiện đã gần đi được nửa đường, không thể phân tâm.

Thế rồi trời đang u ám, mưa rơi không ngớt bỗng nhiên chuyển biến kịch liệt, trời quang mây tan từ lúc nào.

Vô lượng lôi vũ vừa dần biến mất, một đám mây thất thải quang sắc lại chậm rãi hình thành...

Bỗng một tiếng đàn nhỏ nhẹ vang lên, du dương mà thánh thót. Âm điệu ở xa mà như gần bên tai, hai người nghe được tiếng đàn, không khỏi giật thót một cái.

"Đây là… "

Làn mây bảy sắc đang dần chuyển biến, hội tụ hình thành lên những thân ảnh cầm đàn. Tuy chưa biến ảo thành nhân hình, nhưng đã có tiếng đàn nhẹ nhàng bay ra.

"Thất Tiên Phi Cầm…"

Bảy nữ tiên gảy đàn, các nàng chơi một khúc Thiên Địa Vấn Tâm. Đây là một trong năm mươi ba loại thiên kiếp, ứng với Thần cảnh.

Nghe được lời âm điệu này, lòng nàng như rơi vào hầm băng. Nàng ta không chút chậm chễ, lập tức vận pháp.

Xung quanh người nàng mau chóng lan tỏa ra từng làn phấn hồng, khói sương tức thì tụ hội.

"Vạn Tiên Du Xuân…."

Xung quanh nàng ta hiện ra vô số tiên nữ, mắt ngọc mày ngài. Từng nàng từng nàng vừa hình thành, tức thời tạo thành vạn tiên chúng nữ.

Vạn nữ tiên theo ý niệm của nàng, lập tức nhắm thắng tới bảy hình sắc còn chưa thành hình kia mà tới.

Tingggg….

Thế nhưng một tiếng đàn vừa vang lên, vạn nữ đi được nửa đường lập tức nổ tung, tán loạn thành nhiều làn phấn hồng.

Số ít tiên nữ còn lại vẫn tiếp tục lao lên, chỉ là thân ảnh các nàng đã dần mờ đi phần nào….

Phía dưới nữ từ dường như đã trúng chiêu, đôi mắt nàng ta thay đổi, sau lớp mặt nạ rỉ ra máu tươi.

Nàng ta nhanh hướng lão giả hô lớn, bàn tay thuận thế thu lấy đĩa ngọc…

"Ngừng… mau ngừng tay, ngươi muốn để thiên kiếp phá tan nhà ta à…."

Thấy nàng ta thu pháp, ngữ khí không tốt. Vừa nghe thấy yiếng đàn, lão giả cũng biến sắc, khóe miệng rỉ máu.

Lão ta biết không ổn rồi, cũng nhanh chóng vội vàng thu lại pháp môn, quẻ bói chỉ vừa thôi diễn được một nửa...

Quẻ bói vừa dừng, trên trời cao tiếng đàn ca dần dần nhỏ lại. Thất thải hồng sắc cũng từ đấy tiêu biến, trời quang một mảnh.

Nàng thờ phào một tiếng, tiên linh châu rộng có vài ba chục dặm, chịu sao nổi thiên kiếp cấp độ Thần cảnh chứ.

Thậm chí, ngay cả nàng muốn độ tai kiếp, ắt cũng sẽ phải chuẩn bị trước cả chục năm là chuyện bình thường.

Tai kiếp vừa tan, nàng hướng tới lão giả dưới đài, hàng mi cau lại.

Chỉ bói một quẻ xem mệnh phàm nhân, sao lại đưa tới tai kiếp cấp độ được. Chẳng lẽ ông ta lén lút làm bậy sau lưng?

"Đoán Chiêu Tai, chỉ bói một quẻ liên quan tới phàm nhân, lý do gì lại đưa tới thiên kiếp địa tai. Đừng có nói với ta, ông lợi dụng chiến lực của ta để thôi diễn cái khác đấy?"

Vừa đáp tới bên cạnh lão giả, nàng đã thẳng thừng mở lời oán trách. Mà lão giả thấy vậy, ông ta hừ lạnh đáp:

"Hừ… Thanh Tú tiên tử, lão phu cũng đang muốn hỏi cô đây. Kẻ mà cô muốn ta thôi pháp, diễn một kẻ bói là thần thánh phương nào. Chỉ có cấp Thần, Thánh trở nên mới đưa đến dị tượng thiên địa. Thế mà cô lại dám lừa lão phu, nói rằng kẻ này chỉ là phàm nhân thông thường. Hừ… Nếu thật là phàm nhân, chẳng lẽ cần mời người như ta sao?."

Nàng nghe thấy lời này, cứng họng không phản bác nổi, trong lòng trầm tư không ít. Sau tính toán hồi lâu, lại hướng lão giả hỏi tiếp:

"Vậy nếu kẻ ta muốn ông bói… đúng là phàm nhân thì sao?."

Nói rồi nàng rút từ túi càn khôn ra một vật, ném tới cho lão giả.

Đoán Chiêu Tai bắt lấy, lão ta nheo mắt nhìn tới, đây đúng là thù lao lúc trước đã bàn.

Tuy rằng quẻ bói phải bỏ dở giữa chừng, nhưng mà hào phóng như vậy khiến lão bớt đi tức giận không ít.

Lúc này lão ta trầm ngâm, suy tính hồi lâu, sau mới mở lời:

"Tuy rằng không như dự tính, nhưng cũng không phải là không có kết quả. Hiện tại ra tay, cô chỉ có một phần mười cơ hội. Nếu là chờ tới một năm sau, khả năng này sẽ tăng lên ba phần. Thời gian rời càng lâu, khả năng suy đoán của cô càng đúng!."

Lão vừa nói tới đây, trên trời cao vang lên mấy tiếng sấm, giống như thiên ý đang phẫn nộ khi có người vừa tiết lộ thiên cơ.

Lão giả họ Đoán thấy cảnh đó, nhíu mày nói tiếp:

"Trên đời này chỉ có hai loại đưa tới dị tượng phản kiếp, một là tu giả cấp cao, đại năng Thần cảnh trở lên. Và hai là… kẻ được thiên địa chiếu cố, lão phu thật tò mò muốn biết, người này là ai!."

Tuy thiên địa không có suy nghĩ, suy tính cụ thể giống như tâm tư của con người. Thế nhưng thiên địa vẫn có ý chí cụ thể, vẫn có tuần hoàn tự nhiên, có đặc thù nhất định.

Bởi vì như vậy, nên mới có thiên kiếp địa tai, dẫn độ tu giả.

Nàng ta nghe câu hỏi, lập tức hừ lạnh trở mặt, buông lời đuổi khách:

"Đó là việc của ta, mà hết chuyện của ông rồi. Thù lao đã nhận, còn không mau rời đi?."

Lão giả thấy không hỏi được, hừ một tiếng quay người bay đi, thoáng qua giây lát lão đã hạ xuống một pháp trận gần đó.

Lão ta thâm ý liếc tới một chỗ cách đó mấy dặm, sau mới bước vào pháp trận rời đi.

Thấy lão ta rời đi, nàng giơ ngón tay chỉ một điểm.

Pháp trận nọ lập tức nổ tung, bụi bay tán loạn. Tiếp đến vẫy tay, bụi bay mù mịt, tới khi tiêu tán thì tế đàn và gã nam nhân kia đã không thấy đâu nữa.

Sau đó nàng lại thả ra tâm thần ý thức, xem xét một vòng, phòng ngừa lão ta tính kế ngay ở nhà mình.

Lát sau không thấy gì bất thường, nàng mới tháo lớp mặt nạ xuống.

Nàng ta có đôi mắt tuyệt mĩ, môi anh đào nhỏ nhắn, sống mũi cao thon gọn, da trắng bạch ngọc.

Làn tóc dài tung bay trong gió, thật đúng tiên tử hạ phàm. Thật không ai khác đúng là Thiên Linh Âm, một trong ba chưởng giáo của Tru Thiên Môn!

"Âm! Lão ta phát hiện ra ta ẩn núp ở đây, việc này không ảnh hưởng gì tới đại kế của cô chứ?."

Bên cạnh nàng ta từ lúc nào đã xuất hiện một kẻ, ông ta mặc áo choàng che kín cả người.

Thấy ông ta hiện tới, Thiên Linh Âm lắc đầu, nói tới chuyện chính:

"Ông vừa thấy rồi đấy, chỉ là một phàm nhân lại được thiên địa che chở. Muốn bói một quẻ về đôi mắt của cô ta, đã biết trước là không dễ dàng rồi!"

Sau nàng liếc tới lão giả, ngỏ lời bóng gió:

"Tuy ở trong môn không trực tiếp ra tay được, nhưng muốn khích tướng mượn đao giết người cũng không thiếu gì cách. Hà cớ gì điện chủ lại hạ lệnh không muốn, chỉ muốn ta phá hư đi con mắt của nó…"

Lão giả trầm ngâm bất định, sau ông đáp:

"Chuyện này liên quan tới bí sử của một vài vị thái trưởng lão trong điện, tốt nhất cô nên bớt hỏi lung tung. Trước mắt cứ tập trung làm cho tốt lệnh của điện chủ là được!."

Sau lão lại mượn cớ, dò ngược lại nàng ta:

"Ngay cả một trong mười kẻ trí giả của Bắc Vực, cũng không bói ra tình huống cụ thể đôi mắt của cô ta. Âm! hiện tại chỉ có một phần mười cơ hội, cô quyết định thế nào đây?."

Thiên Linh Âm có phần khó chịu khi không dò ra được gì. Nàng không trực tiếp trả lời, lại vặn hỏi ngược lão ta:

"Hừ… Nhân tiện đây thì ta cũng muốn hỏi, ta nhớ trong Điện có lão già Toán Học Sử, hẳn là còn chưa có chết. Ông ta so với Đoán Chiêu Tai chẳng kém là bao, vì sao lại muốn ta nhờ kẻ dị vực?."

Đối với câu hỏi này lão giả lại không giấu, bình tĩnh mở lời giải thích:

"Hừ… tuy ông ta chưa chết, nhưng chỉ còn mấy hơi tàn thôi. Trước đó… bởi vì phụng mệnh bói một quẻ, lại không ngờ đưa tới Phù Dung Cô Hồn kiếp!"

Sau lão lại nói:

"Hiện tại lão ta đang chữa thương, không cần quan tâm nhiều. Vì thế, nhờ người dị vực thì sẽ không để lộ nhiều dấu vết. Âm! Cô chỉ cần làm tốt việc của mình, tin rằng không quá mười năm nữa, cô có thể hoàn thành trở về trong Điện!."

Bởi vì bói một quẻ, Diêm La Điện lại không tiếc xuất ra một quân bài cấp cao ẩn náu nhiều năm như Thiên Linh Âm, đây cũng là vì đại kế phía sau. Hết cách, lão lại hỏi tiếp:

"Việc thứ hai ta tới đây muốn hỏi, ấy là chuyện về Thiên Địa Quyết của Tỏa Thánh Thiên Tôn lưu lại. Đây cũng là một pháp môn đáng giá, không biết khi nào điện chủ có thể cầm tới tay?."

Bạn đang đọc Nhân Thường sáng tác bởi duclove001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duclove001
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.