Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta lại là nhân vật phản diện? (1)

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Gió mát nhè nhẹ, bóng cây lưu động.

Ngày xuân nắng ấm, chíu rọi giữa quần sơn, bầu trời xa xăm nhẹ nhàng không tì vết, cộng thêm từng đám mây trắng tô điểm lên, giống như một bộ tranh sơn thủy đẹp lạ thường.

Diệp Tầm đứng trước Thí Luyện Đường, nhìn cảnh người người qua lại, trong lòng không khỏi hơi xúc động.

Bao quát cả hắn, mọi người đều là tân đệ tử, đều cho rằng chỉ cần đi vào tiên môn, liền có thể đi lên con đường thành tiên, viết ra một đoạn truyền kỳ thuộc về bản thân mình.

Tất cả mọi người đều cho rằng cuộc đời mình chính là nhân vật chính trong kịch bản, nhưng thật ra lại không biết rằng thứ nhân sinh bọn hắn tự cho là đã có thể nắm trong tay, thực ra là đã sớm bị biên soạn sẵn.

Giống như Diệp Tầm vừa mới xuyên qua tới.

Hắn cho là mình có thể giống đông đảo tiền bối người xuyên việt, hô to: “Kể từ ngày hôm nay, không gì có thể che mờ được mắt ta.”

Nhưng mà thực tế tàn nhẫn lại nói cho hắn biết, đây chỉ là dụ pháp gạt người trong tiểu thuyết mà thôi.

“Mọi người đều nói người xuyên việt nhất định sẽ là nhân vật chính, thế nhưng tại sao ta lại trở thành nhân vật phản diện đâu?” Diệp Tầm buồn bực lẩm bẩm một câu, sau đó chuyển dời sự chú ý của mình vào một quyển sách trong đầu.

【 Hôm nay, nữ chính Mộc Khuynh Vũ mới vừa vào tông chưa được mấy ngày, bị lạc được tại Thái Ất Kiếm Tông, thế là liền tìm một người hỏi đường.】

【 Ai ngờ nhân vật phản diện Diệp Tầm lại gặp mặt Mộc Khuynh Vũ, nhìn thấy sắc đẹp của nàng liền mở miệng đùa giỡn, một màn này bị đi nhân vật chính Lâm Dật đi ngang qua nhìn thấy, đối với cử động vô sỉ của Diệp Tầm, hắn ta trực tiếp mở miệng quát lớn!】

【 Diệp Tầm trực tiếp thẹn quá hoá giận, giận dữ ra tay. Bởi vì tu vi hai người chênh lệch, ngay từ lúc mới bắt đầu Lâm Dật đã rơi vào thế hạ phong.】

【 Nguyên bản Diệp Tầm đang một mực đè đánh Lâm Dật, nhưng Lâm Dật đột nhiên bùng lên, lĩnh ngộ kiếm pháp, tại thời điểm hắn sơ suất liền bị một kiếm đánh bại.】

Nhìn nội dung kịch bản buổi sáng vừa xuất hiện, Diệp Tầm thật sự có chút nhức đầu:

“Ngươi nói ta là một cái thanh thiếu niên vừa xuyên qua từ thế kỷ 21, dạng gì mỹ nữ ta chưa từng gặp qua trên mạng? Liền Ba Đa... Rola Misaki... Loại mỹ nữ này đều chưa từng có thể khiến ta dao động, một cái mỹ nữ ở thế giới tiên hiệp mà thôi, không đến mức để ta vừa thấy đã trực tiếp đùa nghịch lưu manh a?”

“Còn có, cái kịch bản này là do ai viết, đầu óc vừa bị úng còn bị lừa đá? Cái sáo lộ này nhiều năm trước đã có, liền không thể làm một cái kịch bản mơi mới hơn một chút sao? Cái tiểu thuyết này ta cũng đã đọc đến buồn nôn!”

“Nếu thực sự muốn viết kiểu này, còn không bằng đi chép một vài quyển tiểu thuyết cũ một chút, học Doãn Chí Bình một ít không thơm sao? Nhất định phải biến thành dạng này, thời đại này loại nhân vật phản diện trọng tình trọng nghĩa là càng ngày càng ít a!”

Diệp Tầm giận dữ đóng lại kịch bản trong đầu, nếu như không phải nó còn hữu dụng, hơn nữa không lấy ra được mà nói, hắn đã sớm xé nát ra cho chó ăn?

Bất quá chửi bậy thì chửi bậy, đối với kịch bản trong đầu mình, Diệp Tầm vẫn tràn đầy cảm kích.

Nếu như không có cái kịch bản này, như vậy cuộc đời xuyên qua của hắn liền như ảnh chụp trắng đen trên quan tài, vô cùng u ám.

“Hừ, bây giờ ta đã tới nơi đông người nhất Thái Ất Kiếm Tông, Thí Luyện Đường. Ta không tin cái Mộc Khuynh Vũ kia lại có thể tìm ta hỏi đường ở trong đám người đông đúc như vậy.”

Kế hoạch của Diệp Tầm rất tốt, nhưng sự thật chứng minh, kế hoạch cùng thực tế thường thường luôn đi ngược lại với nhau, hắn vừa suy nghĩ dứt câu, một thanh âm vang lên từ phía sau.

“Vị sư huynh này, ngươi tốt, xin hỏi đường nào mới có thể tới Phiêu Vân Phong?”

Thanh âm trong trẻo thanh tao này, nếu đổi thành người bên ngoài, đoán chừng hận không thể nói vài ba câu với nàng, thế nhưng cơ thể Diệp Tầm sau khi nghe xong lời này lại cứng lại một lúc, biểu lộ cứng ngắc, sửng sờ tại chỗ.

Không phải chứ? Thế này mà vẫn có thể tìm tới hắn?

“Không có, ngươi nghe lầm.” Diệp Tầm lưu lại câu nói này xong cũng không có nói thêm gì nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước, không thèm quay đầu lại nhìn một cái.

Mộc Khuynh Vũ liền vội vàng đuổi kịp, bắt được cánh tay Diệp Tầm, mở miệng dò hỏi: “Ai, vị sư huynh này, ngươi chờ một chút, xin hỏi ——”

“Ta không biết.” Vì để tránh tình tiết trong kịch bản lại xuất hiện, không đợi Mộc Khuynh Vũ nói xong, Diệp Tầm liền trực tiếp mở miệng trả lời, thậm chí trong lúc trả lời còn trực tiếp hất cánh tay Mộc Khuynh Vũ ra.

“Cái kia...”

“Đều không biết.”

Bởi vì muốn nhanh chóng rời khỏi đây, ngữ khí Diệp Tầm có đôi chút không kiên nhẫn, mà động tác cùng lời nói này của hắn lại bị Lâm Dật đứng một bên cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ.

“Vị sư đệ này, đối xử thô lỗ như vậy với nữ hài, e là có chút quá mức a.” Hệt như số đông những người luôn tràn đầy năng lượng chính khí, Lâm Dật lên tiếng đều là thiện ý chất đầy miệng.

Dù sao ai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bị đối đãi thô bạo như thế, đều sẽ xuất thủ tương trợ a?

“Ngạch...”

Nhìn thấy một thiếu niên có chút thanh tú, tướng mạo bình thường không có gì lạ ngăn cản trước người mình, Diệp Tầm cũng không có nói gì, chỉ là xoay người, yên lặng đi về phía trước.

“Hắn ta là nhân vật chính, là Thiên Đạo chi tử, ta tốt nhất đừng trêu chọc hắn ta, vẫn là nên thành thành thật thật trở về tu luyện a.”

Suy nghĩ của Diệp Tầm rất tốt, sau khi biết thân phận phản diện của bản thân trong kịch bản, hắn vẫn đang một mực tận lực tránh gặp mặt cùng Lâm Dật, nhưng không nghĩ tới hôm nay vẫn đụng phải.

Bất quá mặc dù Diệp Tầm muốn đi, nhưng Lâm Dật lại có vẻ như không hề có ý định cứ như vậy ý bỏ qua cho hắn, chỉ thấy hắn ta tiến lên hai bước, sắc mặt bình thản nói: “Vị sư đệ này, ngươi cứ đi như thế sao? Tối thiểu nhất cũng nên nói lời xin lỗi a?”

Nghe thanh âm truyền đến từ phía sau, bước chân Diệp Tầm dừng lại, sắc mặt có chút khó coi xoay người, nhìn về phía Lâm Dật đang đi tới trước mặt Mộc Khuynh Vũ.

“Vị sư muội này, ngươi tốt, ta tên Lâm Dật, nếu ngươi nhận lấy ủy khuất gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi chủ trì công đạo.”

Ánh mắt Lâm Dật rơi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Mộc Khuynh Vũ, đối với tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành này của nàng, ánh mắt Lâm Dật vẫn là như số đông nhân vật chính, sáng tỏ thanh tịnh, không hề có bất kỳ một chút tà niệm nào.

Chỉ là, bởi âm thanh của hắn ta quá lớn, lúc này đã hấp dẫn không ít đệ tử ngừng chân quan sát, mà những đệ tử này sau khi nhìn thấy Lâm Dật, đều nhao nhao lộ ra một gương mặt giễu cợt.

“Đây không phải là Lâm Dật sao? Cô nhi được tông chủ nhặt về.”

“Lâm Dật? Là cái thiên tài sa ngã kia sao? Trước khi ta vào tông môn đã nghe thấy đại danh đỉnh đỉnh của hắn.”

“Ta sợ lại không phải là cái danh tiếng tốt gì, người này ba năm qua một mực ở Luyện Khí tiền kỳ, nếu không phải có tông chủ che chở, hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi tông môn.”

“Hừ, loại này phế vật này cũng dám ngăn cản đệ nhất nhân của khảo hạch nhập môn Diệp sư huynh? Sợ là chán sống đi.”

“Ha ha, đoán chừng là nhìn thấy bản thân không cách nào thông qua khảo hạch tháng sau, muốn tạo một chút hiểu lầm, hấp dẫn sự chú ý của mỹ nữ mà thôi.”

“Phế vật chính là phế vật, nếu tháng sau hắn ta không vào được Trúc Cơ Kỳ, liền xem như chưởng môn có thiên vị hắn, chắc chắn những trưởng lão còn lại cũng sẽ trở mặt, đến lúc đó, hẳn là sẽ có trò hay để nhìn đi.”

Hàng năm Thái Ất Kiếm Tông đều sẽ có một cái khảo hạch, những đệ tử nào đã vào tông môn tròn ba năm, nếu ba lần không thông qua khảo hạch này (trong 9 năm mà không qua được), liền sẽ bị chuyển về phàm tục, quản lý sản nghiệp của tông môn.

Hiện nay Lâm Dật cũng đã tại Thái Ất Kiếm Tông mười năm, không tính đoạn thời gian làm thiên tài mấy năm trước, lần khảo hạch này đã là lần khảo hạch thứ tư kể từ khi tu vi của hắn ta sụt giảm.

Vốn là từ lần trước Lâm Dật đã phải ra khỏi tông môn, dưới sự che chở của tông chủ Lạc Thần, cho hắn ta thêm một cơ hội, nếu bây giờ không thông qua lần khảo hạch thứ tư, sợ là ngay cả tông chủ cũng không bảo vệ được hắn.

Đây cũng chính là lý do những đệ tử này dám trào phúng đồ đệ của chưởng môn.

“Ai ~ Tên Lâm Dật này muốn làm gì?”

Diệp Tầm thầm lắc đầu than thở trong lòng một phen, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt thanh phi kiếm trên lưng, tất nhiên nếu không tránh được, vậy thì cũng chỉ có thể cứng rắn .

Còn xin lỗi? Đó là chuyện viển vông, hắn cũng không làm gì sai, tại sao lại phải xin lỗi!

Bất quá trước đó, Diệp Tầm vẫn muốn hỏi một chút, rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì mà lại để cho Lâm Dật dây dưa không dứt bản thân!

“Lâm Dật sư huynh, có phải ngươi đang hiểu lầm cái gì hay không?”

Đối với câu hỏi của Diệp Tầm, Lâm Dật thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Vũ, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Hiểu lầm? Ngươi vừa hành hung vị thiếu nữ này, dự định rời đi, cái này sao có thể là hiểu lầm.”

Hành hung?

Hiện tại Diệp Tầm thật sự hoài nghi, não hải Lâm Dật có phải thật sự có bệnh nặng gì hay không.

Nếu như vung tay một cái cũng tính là hành hung mà nói, vậy nếu muỗi đốt Mộc Khuynh Vũ một chút, có phải cũng tính là đâm kim vào cơ thể nàng?

------------------------

Ps: Chương hơi dài, ta liền cắt làm đôi. Nếu không edit lâu lắm.

Bạn đang đọc Nhân Vật Chính Ở Khắp Nơi: Ta Lại Là Nhân Vật Phản Diện! (DỊCH) của Sửu Sửu Đích Bố Ngẫu Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Piera78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.