Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyễn ảnh

Tiểu thuyết gốc · 1686 chữ

Nhận được truyền âm của Chung Vân, Diệp Huyền cũng gần như hiểu một phần về Loạn Tâm Lâm.

Trước đó, hắn từng nghe thoáng qua khu rừng này, thậm trí hắn còn vào trong Tàng Thư Các để tìm hiểu nhưng chung quy là không có ghi chép lại quá nhiều.

Trong Tàng Thư Các ghi rất ít về Loạn Tâm Lâm, bên trong chỉ ghi rằng khu rừng này là dùng để ngăn cách giữa nội môn và ngoại môn, còn lại không còn ghi những gì khác.

Diệp Huyền cũng đi hỏi cả trưởng lão gác Tàng Thư Các, nhưng trưởng lão ấy cũng không nói nhiều.

Bỏ qua một bên, Diệp Huyền tuyên bố toàn bộ thực hiện đệ nhị quan khảo thí.

"Như các ngươi mong ước, toàn bộ những người tại đây bước vào Loạn Tâm Lâm, thực hiện khả thí lần này, vượt qua 14 ngày, xem như các ngươi hoàn thành khảo thí, sinh tử tự chịu."

Hắn thản nhiên đưa ánh mắt quét qua từng nhân thân, bao quát trong đó Diệp Bình.

Diệp huyền biết, một lần hành động lần này đến từ Chung Vân cùng hắn có thể nhượng Diệp Bình tìm được đường tắt vào nội môn.

Khi đó, không những tài nguyên ngoại môn bị hao đi rất nhiều mà thậm chí tài nguyên tại nội môn cũng có nguy cơ nguy hiểm.

Dù sao, thân là một tu giả, để có được tài nguyên thì mọi việc hắn đều có thể làm.

Cũng như hắn vậy, hắn Diệp Huyền cũng vì tài nguyên tu luyện mà lập ra Thiên Đạo thệ ngôn với tông chủ Hỏa Lăng Tông cùng Thái Kiếm Tông.

Diệp Huyền nhìn ra chấp sự trưởng lão, ra hiệu cho vị trưởng lão đó dẫn toàn bộ những người tham gia khảo thí vào trong Loạn Tâm Lâm.

Ngay tại lúc những người kia chuẩn bị bước vào Loạn Tâm Lâm, Diệp Huyền bổ sung thêm một câu.

"Tại trong đó, các ngươi có thể chém giết, nhưng bất kì một hành động đáng ngờ từ một ai đó thì đừng trách tông môn ác độc."

Nói xong, Diệp Huyền đi lên một lầu các, tại đó là nơi quan sát lấy từng hình ảnh được truyền ra bởi Truyền Ảnh Thạch được đặt tại trong khu rừng.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy qua loại Truyền Ảnh Thạch này.

Trước đó hắn nghĩ tại nơi tu luyện như thế này thì những thứ như Truyền Ảnh Thạch sẽ không tồn tại, dù sao đây cũng là dị giới tu luyện, mấy thứ như công nghệ hiện đại rất ít khi xuất hiện tại đây.

"Chung quy là tầm hiểu biết của ta còn hạn hẹp."

Diệp Huyền tự nhủ với lòng mình.

Hắn nhìn về phía một tảng thạch lớn, trên đó hiển thị lấy từng khung hình tại trong Loạn Tâm Lâm.

Bao quát cả con đường vào trong Loạn Tâm Lâm.

Tại cửa vào, còn rất nhiều người khá lưỡng lự lấy việc đi vào Loạn Tâm Lâm.

Dù sao, bọn hắn vào Vân Hải Tông là để tìm kiếm sự che trở, một số trong đó còn đến từ những thế gia nho nhỏ tại một số thành trì ở xa.

Bọn hắn lo sợ việc bị giết tại trong đó, nếu bọn hắn chết, coi như những nỗ lực tu luyện trước đo thành công cốc.

Một số người trong đó đã bước vào Loạn Tâm Lâm, thực hiện lấy khảo thí lần này.

Ngoài Diệp Bình ra, hắn vẫn đứng ở bên ngoài, quan sát lấy môn khẩu Loạn Tâm Lâm.

Không ai tại đó biết hắn đang làm gì, bọn hắn cũng không có thời gian đi để ý Diệp Bình, nhưng hành động của Diệp bình lại không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Huyền.

"Là đang tìm hiểu bí ẩn của Loạn Tâm Lâm sao, nếu Loạn Tâm Lâm là một trận pháp, như vậy loại trận này trong mắt hắn có lẽ còn không đủ vào mắt."

Diệp Huyền lẩm bẩm một tiếng.

Đúng như Diệp Huyền đoán trước đó, Diệp Bình đang tìm hiểu lấy Loạn Tâm Lâm, bao quát tổng thể trận pháp của nó.

Trong mắt hắn, giờ phút này, Loạn Tâm Lâm không còn là một khu rừng nữa, mà là một đại trận cực lớn, vô số tiết điểm nhỏ lẻ do những trận pháp nhỏ chồng lấp lên nhau.

Một số tiết điểm của trận pháp bị che lấp đi, không thể nào nhìn thấy được điểm bị che đi là gì.

"Với cảnh giới hiện tại, nhìn đại trận này chỉ có thể miễn cưỡng đến trình độ này thôi sao ?"

Diệp Bình nhíu mày, trong lòng hắn không mấy vui vẻ khi bị giới hạn bởi cảnh giới hiện tại.

Đã từng là Tuế Phàm cảnh, hắn nhìn qua không biết bao nhiêu thứ, từ công pháp, luyện khí, luyện đan cho đến trận pháp, không một thứ gì mà hắn không nhìn qua cả.

Nhưng hiện tại hắn chỉ mới tại Dẫn Khí cảnh, có nhiều kiến thức đến mấy cũng vô dụng, thực lực quá yếu, khả năng nhìn thấu một số thứ cũng không giúp ích được gì.

Nhìn lướt qua một hồi, Diệp Bình không đắn đo nữa, hắn trực tiếp đi vào Loạn Tâm Lâm.

Ngay tại lúc bước vào Loạn Tâm Lâm, một cỗ áp chế vô hình xông thẳng vào cơ thể hắn, cảm tri lúc này của hắn như bị phong tồn lại, không thể vận dụng được cảm tri để dò xét xung quanh.

Khóa cảm tri sao ?

Diệp Bình nghĩ thầm lấy, hắn lại thử vận dụng cảm tri mấy lần nhưng vẫn vô dụng, hoàn toàn không thể dùng cảm tri để dò xét xung quanh ra sao.

Ngay tại hắn đang đứng im tại đó, một bóng hình hiện ra tại trước mặt hắn.

Bóng hình ấy kéo lê thân mình đến gần hắn, trong miệng càng là ai oán, trách cứ hắn.

"Tại sao, tại sao, Bạch Vũ, tại sao, chỉ vì một viên châu thôi mà ngươi cũng tàn sát đồng môn, tại sao ?"

Diệp bình ánh mắt thản nhiên nhìn về phía thân ảnh đang kéo lê thân mình đến gần hắn, ánh mắt hắn mang theo sát ý, nhàn nhạt nói.

"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, ngươi một tên phế vật có tư cách gì cầm bảo vật, chết cho ta."

Bỗng nhiên, Diệp Bình xuất ra một quyền, quyền kình tán loạn tứ phương, một số cây nhỏ như bị bật thẳng gốc rễ lên, đại địa càng là nứt ra từng mảnh nhỏ.

Ầm.

Quyền kình chạm đến thân ảnh kia, ngay trong tức khắc, thân ảnh đó phá toái, tan biến vào trong hư không.

"Chỉ là huyễn ảnh, cũng muốn lung lay tâm ta, rác rưởi."

Diệp Bình đánh giá lấy huyễn ảnh tạo ra bởi Loạn Tâm Lâm, theo hắn thấy, loại đại trận huyễn cảnh này còn không bằng đại trận hắn tạo ra tại thời điểm hắn chỉ mới là Hóa Đan cảnh tu giả.

Lúc hắn mới tiến nhập Hóa Đan sơ kỳ, để tránh bị đuổi giết, hắn tạo ra Huyễn Vân Đại Trận trận bàn, vừa dùng để tránh truy sát, thậm chí còn có thể phản công ngược lại những kẻ truy sát hắn.

Trong Huyễn Vân Đại Trận đó, người nhập trận gần như mất đi mọi loại cảm giác, mất đi phương hướng, tầm nhìn hạn chết đi rất nhiều, thậm chí nỗi sợ lớn nhất của đối phương cũng bị đại trận huyễn hóa ra nhằm biến kẻ nhập trận lạc lối và cuối cùng là điên.

Diệp Bình so sánh trận pháp tại Loạn Tâm Lâm so với Huyễn Vân Đại Trận, theo hắn thấy, người tạo ra trận pháp tại Loạn Tâm Lâm cũng có một ít tạo nghệ, tuy không phải tông sư trận pháp, nhưng ít nhất nó cũng có thể chặn đi cảm tri của người nhập trận cũng như huyễn hóa ra một vài thứ ra, tuy rằng thứ huyễn hóa ra cực kì yếu ớt, nhưng ít ra cũng đủ để làm loạn tâm trí của một số kẻ yếu đuối.

Đánh tan huyễn ảnh đầu tiên, Diệp Bình tiếp tục hướng về phía trước.

Trên đường hắn đi, vô số huyễn ảnh tạo ra, từ việc vàng bạc châu báu phàm tục cho đến hương hoa nữ nhân, tất cả đều bị hắn một quyền phá tan.

Hắn cũng gặp qua một số người, những người đó có người mất đi tâm trí, điên điên khùng khùng, có những người lại đắm chìm, hưởng lạc khoái hoạt.

Theo hắn đoán được, những kẻ đang hưởng khoái hoạt kia đã chìm vào thế tục vinh hoa phú quý, hưởng thứ hồng phấn khô lâu.

Nhìn thấy những kẻ đó, Diệp Bình lắc đầu, hắn đánh ra một quyền, hướng thẳng đến đầu của những người đó.

Ầm.

Quyền kình bạo tán, huyết vẩy khắp mọi nơi, từng thân thể đổ sụp xuống dưới đất.

Diệp Bình thu tay lại, lại tiếp tục đi về phía trước.

Mỗi lần hắn gặp phải một người mê thất tại trong Loạn Tâm Lâm, hắn lại ra tay xử lí người đó.

Dần dần, số người vào Loạn Tâm Lâm bắt đầu giảm dần giảm dần, từ hơn trăm người vào Loạn Tâm Lâm nay chỉ còn hơn năm mươi người.

Lúc này đây, Trần Đại Ngưu đang vật lộn lấy từng cái huyễn ảnh một.

Trong đó hầu như toàn bộ là những người mà hắn đã chém giết từ trước đến nay để cướp đoạt tài nguyên tu luyện tại bên ngoài.

Ngay tại lúc hắn đang chém chết một tôn huyễn ảnh, bỗng nhiên có tiếng bước chân bước đến đến sau lưng hắn.

Trần Đại Ngưu quay đầu lại, hắn ngạc nhiên thốt lên.

"Là ngươi."

Bạn đang đọc Nhất Đạo Tiên Đế. sáng tác bởi TaTienTon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TaTienTon
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.