Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ tài ( 2 )

Tiểu thuyết gốc · 1243 chữ

- đúng là quỷ tài a.

Người lên tiếng là cha của giai kì, cuối cùng cùng thì trong giọng nói của hắn cũng có một chút bất ngờ, nếu như người ngoài nghe được giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc của hắn thì có lẽ đã kinh ngạc đến há hốc mồn rồi.

Tên của hắn là Tô hạc hiên, là một trong những cường giả đỉnh cao trên xuyên vân đại lục, hiện tại tên tuổi của hắn trên tu chân giới đã ít người biết đến nhưng ở 100 năm trước nếu như nhắc đến cái tên Tô hạc hiên không một ai là không biết tới không một ai là không nghe truyền thuyết về hắn.

Đúng vậy là truyền thuyết, tiên thiên nhị linh cảnh võ sư, 15 tuổi tấn cấp tam linh cảnh đại võ sư, 35 tuổi đã tấn cấp thất linh cảnh võ hoàng có thể ngồi cùng bàn với thế hệ trước. Một mình cái tên Tô hạc hiên đã làm cho thiên tài của một thế hệ không thể ngẩng đầu lên, có người nói sinh cùng thời với hắn là một loại diễm phúc nhưng cũng là một loại bi ai a. hạnh phúc là được cạnh tranh với hắn, được nhìn thấy một thiên tài trưởng thành có thể lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu, bi ai là ở thời đại của hắn gần như không có một thiên tài nào có thể tỏa ra hào quang của mình.

Sở dĩ cái tên Tô hạc hiên trong một trăm năm nay đần dần ít người biết đến là do hắn đã 100 năm rồi chưa hề động thủ, một phần là do trên xuyên vân đại lục này không còn có mấy người có thể động thủ với hắn, một phần là do sau trận chiến cấm kị kia cũng đã không có người dám đến để khiêu khích hắn.

tô hạc hiên cảm khái xong câu đó hắn nhắm mắt lại sau đó lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó. Một tấm màn che cực lớn dần dần được nâng lên che phủ cả tô gia lại.

- cái này! Đại ca huynh có cần phải dùng luôn cả đại trận hộ tông không?

Tô minh trết khóe miệng co giật mấy phát. Cũng chỉ là đệ tử của hắn tấn cấp thôi a có cần phải làm quá lên như vậy không a. mọi người còn lại cũng nhìn về phía tô hạc hiên. Dường như việc tô hạc hiên có chút cảm khái đối với tiểu minh cũng không làm bọn hắn bất ngờ bằng việc tô hạc hiên sử dụng hộ tông đại trận a.

Ngược lại với bọn hắn tô hạc hiên rất bình thản trả lời

- thiên tài không thể tiêu vong.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều rùng mình một cái sau đó trầm mặt suống. Bọn hắn cũng đều đã nghĩ được chuyện này quan trọng như thế nào.

Đã hơn hai mươi năm nay tô gia đã không có thế hệ sau nào có thể đảm đương một cõi. Không phải vì tô gia bọn hắn không có người tài mà là những nhân tài của bọn hắn sản sinh ra không một ai có thể trưởng thành để có thể đảm đương một cõi.

Một lần thì có thể là do tai nạn nhưng nếu như nhiều lần thì có kẻ ngu cũng có thể nhận ra là có cái gì đó bất ổn.

Nghĩ tới đây các trưởng lão cũng không hề có thắc mắc gì nữa. Những ánh mắt rực cháy lần lượt nhìn về phía tiểu minh. Nếu như âm thầm bồi dưỡng người trong tộc không được, biết đâu một thiên tài được nhận từ bên ngoài có thể âm thầm mà phát triển.

Tiểu minh cũng không biết được ở bên ngoài mọi người đang vì hắn mà rơi vào trầm mặc. Hiện tại hắn đang chìm đắm vào một thế giới rất ảo diệu, những lĩnh ngộ về pháp tắc thiên địa lần lượt khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn. Những cảm ngộ này tuy tồn tại như một phần của trí nhớ nhưng lại hoàn toàn không thể nói ra, cũng không thể truyền thụ hay giải thích lại cho ai về nó.

Có thể nói lần đạt được cơ duyên của long tộc chính là tái sinh lại cuộc đời cho tiểu minh và lần ngộ đạo này chính là làm cho cuộc đời này đi đến với sự huy hoàng.

Linh khí thiên địa bên ngoài vẫn điên cuồng tràn vào cơ thể tiểu minh một phần thiên địa linh khí này đi vào kinh mạch của tiểu minh sau đó lấp đầy và cải tạo toàn bộ kinh mạch, một bộ phận lại đi vào từng tế bào trong cơ thể và đẩy tạp chất ra ngoài, bộ phận còn lại đi trực tiếp vào đan điền và nâng cảnh giới của tiểu minh.

Ở phía bên ngoài các vị trưởng lão vẫn đang đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chỉ thấy tô minh triết khóe miệng co giật lẩm bẩm trong miệng

- võ đồ tứ tinh, vũ đồ thất tinh…. yêu nghiệt a, yêu nghiệt a. lại tăng lên bát tinh rồi.

Những người khác cũng nhìn tiểu minh như gặp quỷ vậy, à còn hơn quỷ nữa bởi vì có thấy quỷ thì bọn hắn cũng không khiếp sợ như vậy a.

Cuối cùng cảnh giới của tiểu minh dừng lại ở vũ đồ cửu tinh.

Đến hiện tại tiểu minh đã rơi vào ngộ đạo được hơn một tuần, trạng thái bên ngoài của hắn vẫn đang là bước chân đi trông rất quái dị nhưng những người ở đây không một ai có tâm trạng mà cười nhạo hắn, biểu tình trên mặt của ai cũng rất nghiêm túc. Chỉ có tô minh triết là khóe miệng vẫn liên tục co giật, hắn đã nhận yêu nghiệt gì làm đệ tử vậy a, một lần ngộ đạo đã có thể tăng tới cửu tinh. Vậy không phải chỉ cần ngộ đạo thêm vài lần là đã thành siêu cấp cường giả rồi ư.

Nếu như nói những người ở đây có ai là người bình thản nhất thì chỉ có thể là tô hạc hiên mà thôi, từ khi hắn có vẻ cảm thán lúc tiểu minh bắt đầu ngộ đạo đến giờ hắn cũng không nói thêm câu nào mà luôn rơi vào trạng thái im lặng tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trong lúc bọn hắn đang mỗi người một suy nghĩ thì bỗng bọn hắn đều nhìn về phía tiểu minh. Bởi vì tiểu minh đã có dấu hiệu thức tỉnh, chỉ thấy mí mắt của hắn hơi giật giật sau đó cả người hắn rùng mình một cái bỗng dưng tiểu minh cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên, hắn vừa mới tỉnh lại thì đã té một cái ầm suống mặt đất. Cũng dễ hiểu thôi làm gì có ai đứng một tư thế gần mười ngày mà lại không bị tê hết cả người đâu chứ nhất là đứng với cái tư thế đang đi như hắn chứ.

Tác: mọi người ủng hộ truyện của mình cũng đừng nên quên đi những biện pháp phòng chống dịch nhé.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Đỉnh Phong sáng tác bởi ảoảnhky
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ảoảnhky
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.