Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Ngục Thời Thơ Ấu

Tiểu thuyết gốc · 767 chữ

Tôi tên là Vương, sinh năm 1989, quê tại Hải Phòng. Nhà tôi khi đó có thể được xem là giàu số 1 số 2 ở xóm. Bố tôi làm công an số 2 Lê Đại Hành, mẹ tôi ở nhà bán hàng linh tinh và trông con. Trên Vương có anh trai tên là Long sinh năm 1988, dưới có em trai tên Bách sinh năm 1991 và em gái út sinh năm 1999.

Vương nhớ hôm đó đang tập đi và tập nói. (Sau này nghe mẹ nói là lúc ấy mới 8 tháng tuổi). Vương bước đi từ giường mẹ hắn đang ngồi, đi qua giường bố Vương đang ngồi đánh bài. Vương gọi "pa pa". Bố Vương mắc bệnh thích ra oai, quay lại chửi mẹ hắn "dkmm không trông được nó cho bố mày đánh bài à?" Và sau đó chẳng nhớ gì tiếp.

Vương hay khóc nhè và suốt ngày đi theo mẹ. Cũng chỉ vì như thế, năm Vương 4 tuổi, bố của Vương cầm dây điện đánh Vương đến nỗi để cho lõi đồng dính vào bắp chân phải gọi bác sĩ đến rút ra. Vết sẹo ấy 10 năm sau mới mất.

Năm Vương 6 tuổi được mẹ cho đi học, nhưng k chịu đi học. Bố Vương nhét Vương vào cái bao buộc lại rồi dìm xuống ao. Vương uống no nước và ngất đi. Từ lần đó trở đi, mỗi khi tắm, nước chảy qua mặt, Vương lại bị ám ảnh như bị dìm nước. Rất sợ hãi, cứ như sắp bị chết đuối. Đối với tâm lý 1 đứa trẻ 6 tuổi, đó là sự kinh hoàng như thế nào, bạn có hiểu được không? Sau lần đó, năm Vương lớp 2. Bố Vương vì cờ bạc thua vay nợ rồi trốn nợ. Bố hắn trốn đi để lại mấy mẹ con Vương bơ vơ. Chủ nợ vào siết nợ, chúng lấy hết đồ có giá trị. Nhà Vương giàu nhất xóm, sau khi bố Vương trốn nợ lại thành nghèo nhất. Chỉ còn chục lô đất là không bị chủ nợ lấy gán nợ.

Năm 1996 mẹ dẫn Vương và Long, Bách đi Bắc Ninh, nơi nhà chị ruột của mẹ. Rồi cuối năm 1996 mẹ, bác dẫn anh em Vương đi Sài Gòn. Đó là lần đầu tiên hắn được đi vào nam, đi tàu hỏa. Vì chuyển vào nam nên nghỉ học năm đó. Vào Sài Gòn quận 2, phường Thảo Điền, gần cầu Sài Gòn. Ở đó ăn tết 1997 sau đó hè đến, bố Vương đón Vương và em trai đi Đắk Lắk. Anh trai cùng mẹ được đi sau.

Năm 1997 ở Đắc Lắc, khu Vương ở dân rất nghèo. Nơi đó là nông trường cà phê 715A. Thôn 7 xã EA Riêng, huyện Ma ĐRắc. Rau toàn ăn lá Tàu Bay. Rau Má, hoặc trồng rau khoai Lang, rau Rền, lá ớt, thậm chí ăn cả cỏ Thài Lài.

Cái ngày đầu tiên Vương đi trên con đường phân cách các lô cà phê, rất lạ lẫm, có cây gỗ to có quả nhìn như quả bồ kết, Vương biết cây bồ kết có gai còn cây này không có, được gọi là cây Muồng đen. Vào vườn cà, thấy quả chín, vặt bỏ miệng, ngọt. Trẻ trâu nên thấy ngon là cứ chén thôi. Kết quả tối về răng đen sì. Mấy nhà hàng xóm gần nhất cách nhà hắn tầm 600m.

Nhà bác Sơn có 5 người con. 1 chị với 1 anh lớn không đi học nữa. Còn 3 đứa thì sau này lần lượt đi học chung lớp với 3 anh em nhà Vương.

Tên là Sâm(1988), Nhung (1990), Hùng (1991). 3 anh em đó chơi với 3 anh em nhà Vương. Con bé Nhung nó e thẹn nên rất ít khi chơi cùng. Còn 5 thằng chia ra 2 đội, Long với Sâm. Vương, Bách, Hùng thành 1 đội. Có 5 thằng mà thành 2 đội bóng. Đội mẹt to và đội lò gạch. Khi ấy đang là hè 1997, 5 thằng tập đi xe đạp, vì nhà Vương có xe đạp nam, tập rất khó, từ khi tập đến khi biết đi, không biết bao nhiêu lần môi hôn đường. Xe đạp nữ thì trèo lên thả dốc lao xuống, chả cần tập.

Trường học cách nhà 2km, đi học thì đi bộ. Đội mẹt to đi học buổi sáng, lớp 3. Đội lò gạch đi học buổi chiều lớp 1-2. Bách học với Hùng. Vương năm đó chưa học với Nhung.

Bạn đang đọc Nhật Ký Của Tôi sáng tác bởi ThầnVươngCaCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnVươngCaCa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.