Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 878 chữ

Chap45: Bí mật…bị chôn vùi…(1) (tiếp)

-Này…cô sao thế?? Làm gì lại ôm ngực vậy?? Này…

Giờ phút này tôi chẳng muốn nghe gì nữa…cũng chẳng cần biết gì nữa! Kể cả tiếng nói lo lắng của người đang ở cạnh tôi này….Tôi muốn quên đi tất cả! Đừng để sót lại thứ gì đó trong đầu tôi…làm ơn giúp tôi quên đi…quên hết đi!

Nhưng mà tại sao….trước khi màu đen của bóng tối bao chùm lấy tôi…tôi lại vẫn nghe được giọng nói ấy…gọi tên tôi???

-NHIÊN….

Tại sao lại để cho tôi nghe thấy…sao lại làm tim tôi thêm nhói đau?? Tôi chỉ muốn quên đi thôi…nhưng người ấy lại không để tôi quên…

---------------

Có phải tôi đang ở thiên đường không?? Chắc là tôi chết rồi nhỉ?? Anh cũng đang ở đây thì phải....Tôi muốn gặp anh!

Tôi rất muốn được nhìn thấy anh! Thế nhưng…xung quanh tôi lại toàn hiện lên hình ảnh của hắn thôi!

Hắn ở khắp nơi! Bất cứ nơi nào tôi nhìn đến đều thấy hắn! Lúc hắn cười, khi hắn tức giận, cả hình ảnh đáng yêu khi hắn ngủ nữa! Chết rồi mà tôi vẫn nhớ hắn thế này sao?? Hắn thật đúng là tên đồi bại mà! Ám tôi như quỷ ám vậy trời?!

Nhưng sự thật thì…tôi nào đã được toại nguyện! Tôi vẫn sống…và hiện tại đang nằm trong bệnh viện đây thôi! Cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng với màu trắng đặc trưng này thì lẫn đi đâu được! Và cả…hắn đang nằm gục bên tôi nữa!

Tôi lại thấy hắn trong hoàn cảnh này rồi! Khuôn mặt thì hốc hác, tiều tuỵ, râu ria mọc lởm chởm hết cả lên, quần áo thì sộc sệch không chỉnh tề, tóc tai lại bù xù, còn chưa thèm đi cắt nữa!

Đầu ngón tay chạm vào từng đường nét trên mặt hắn, xúc cảm trong lòng tôi trào lên mãnh liệt! Tôi yêu hắn…rất rất nhiều! Nhưng mà tôi nghĩ…tôi nên rời khỏi hắn rồi!

Thấy hắn cựa mình, rôi vội rút tay về, giả bộ ngạc nhiên thắc mắc nhìn hắn:

-Anh tỉnh rồi hả?? Tôi có thể hỏi anh là ai…và tôi đang ở đâu không??

-Nhiên…Hắn hốt hoảng nắm tay tôi, lo lắng hỏiEm bị sao thế?? Sao lại nói như vậy?? Anh là chồng em mà! Là Thiên Bảo của em đây mà!

-Xin lỗi…Tôi khéo léo gỡ tay hắn ra, cười gượngTôi không biết anh! Tôi…cũng không nhớ được tôi là ai cả! Anh…có thể nói cho tôi biết không??

-Nhiên…em đừng làm anh sợ! Anh biết em vẫn nhớ tất cả mà! Em là An Mộc Nhiên…đã nhận lời làm vợ của anh rồi! Nói anh biết đi….em chỉ giả vờ thôi đúng không?? Đúng không??_Hắn nổi khùng nắm lấy vai tôi mà lắc mạnh.

-Tôi…tôi….anh làm tôi sợ đó! Tôi…thực sự không nhớ được mà!

Ngay lúc này thì cửa phòng bệnh bị mở ra, đi vào là…cái người tôi gặp trước lúc bất tỉnh…Trần Khải Minh!

Thực ra lúc đo tôi vẫn nhớ cậu ta là ai…chỉ là tôi muốn quên hết tất cả đi thôi!

Cậu ta đi đến bên giường bệnh, mở miệng còn chưa kịp nói gì thì tôi đã hành động trước, bò qua chỗ cậu ta trốn, vẻ mặt sợ sệt nhìn Thiên Bảo.

-Nhiên…_Hắn cau mày nhìn tôi, ánh mắt nói lên sự đau đớn nơi con tim. Tôi lại làm hắn buồn rồi! Nhưng mà sẽ qua thôi! Rồi hắn sẽ lại tỉm được một người hắn thực sự yêu và cũng yêu hắn…nhanh thôi!

-Cô bị sao vậy??

-Tôi…tôi sợ anh ta! Anh ta rất hung dữ!

-Nhưng…đó chẳng phải là chồng cô sao?? Tại sao cô….Nói đến nửa trừng, cậu ta chợt ngưng lại, hướng ánh nhìn về phía Thiên BảoCô ấy…không phải mất trí chứ??

-Tôi ước là không phải!_Hắn yếu ớt trả lời, nhìn tôi thật chăm chú…rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tôi dõi theo bóng hắn cho đến khi khuất sau cánh cửa và tên Khải Minh kia đập nhẹ vào vai.

-Cô không nhớ thật à??

-Ừm!Tôi gật mạnh đầu, cố tỏ vẻ đáng thương trước cậu taCậu biết tôi là ai sao?? Nói cho tôi biết đi!

-Cô thật sự đã mất trí sao?!Hắn hỏi lại một lần nữa như để khẳng định, chợt ánh mắt loé lên tia sángCô muốn biết mình là ai không??

-Muốn!_Tôi lại gật mạnh đầu.

-Vậy tôi kể cô nghe!

Và thế là cậu ta ngồi xuống kể cho tôi một câu chuyện…nhưng lại hoàn toàn là câu chuyện do cậu ta bịa ra. Bởi vì cậu ta tráo đổi lại hoàn toàn sự thật!

Cậu ta nói rằng trước đây tôi là người yêu của cậu ta…còn nói hắn ép tôi phải lấy hắn…nếu không hắn sẽ làm hại người tôi yêu nhất…tức là cậu ta. Và điều tệ hại hơn nữa là….cậu ta nói rằng sẽ đón tôi về sống cùng cậu ta…quyết không để hắn làm hại tôi thêm nữa!

Thật là…tôi không ngờ cậu ta lại là kẻ cơ hội như thế đấy! Có lẽ trên đời ngoài anh ra…người tốt nhất chắc là hắn rồi!

Bạn đang đọc Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em của heo_map
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.