Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Săn

Tiểu thuyết gốc · 1803 chữ

Trời chưa sáng La Ngữ Yên đã dậy, hôm nay Khắc Lai Kiệt phải đi săn, cô dậy làm một ít bánh bao cho hắn mang đi, bữa trưa chỉ cần săn được gà thỏ ăn kèm với bánh bao cũng đủ chắc bụng.

Đợi Khắc Lai Kiệt mang theo giáo đá đi khuất, La Ngữ Yên cũng đeo giỏ cầm dao đá leo khỏi sơn động.

Đi dọc theo con đường nhỏ ra khỏi bộ lạc, các lão nhân đang dẫn mọi người đi hái rau dại, chỗ đó mọi người hay hái vậy chắc không có mấy loại thực vật cô muốn tìm.

La Ngữ Yên chọn mảnh rừng phía tây bộ lạc, chỗ đó địa hình lên cao lại giáp núi đá nên hầu như rau dại mọc ở đây rất ít, trái lại cỏ lại mọc dày rậm cả một vùng.

Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tay cầm mộc côn vạch ra các lùm cỏ chỉ sợ bỏ sót.

Không ngờ cô thật tìm thấy một khóm tỏi nhỏ lẫn trong đám cỏ dại. Có thu hoạch là có động lực, La Ngữ Yên len lỏi trong từng bụi cỏ cao đến ngực để tìm thức ăn.

Trong rừng rậm sau khi tuyết tan rất ẩm ướt, bóng dáng màu trắng lướt nhanh như gió trên các cành cây, theo sau là vài bóng dáng đang chạy trên mặt đất, họ đi mà không hề phát ra tiếng động.

Lúc bộ lạc săn thú tập thể, mọi người đều phân công hợp tác, mỗi lần như vậy thu hoạch cũng rất phong phú. Hôm nay đi theo Khắc Lai Kiệt có ba người, là Mạc Phong- một con sư tử đỏ, Kỳ- một con báo đốm và Cường Hùng- một con gấu nâu. Mấy người họ chỉ mới trưởng thành không lâu, nên việc săn thú không nhiều kinh nghiệm như trưởng bối, có đôi khi tìm cả ngày mà cái gì cũng không săn được.

Những lúc như vậy, mấy người phải bắt giun hoặc ếch xanh ăn cho no bụng. Cũng có đôi khi thịt dự trữ không đủ còn phải gặm rau dại hoặc đến cỏ cũng phải gặm.

“Soạt...soạt...”

Khắc Lai Kiệt dừng lại bước chân, đuôi vẫy vẫy với mấy người đằng sau báo hiệu có động tĩnh, Mạc Phong và Cường Hùng cùng dừng lại sau lưng Khắc Lai Kiệt, Kỳ tìm một cành cây cao trèo lên mai phục đề phòng khi có nguy hiểm.

“Soạt ...soạt....soạt....” Tiếng động ngày càng gần, Khắc Lai Kiệt dựng đứng lông mao vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Đám cỏ bên trái rẽ ra, một con dã thú to lớn xuất hiện trước mặt mấy người.

Mạc Phong cả kinh: “Là Thiết giác thú.” Thiết giác thú trưởng thành thân dài gần 50m, cả cơ thể được bao bọc bởi một lớp vỏ rất dày và chắc, trảo của thú nhân cũng không thể xuyên qua lớp vỏ, Thiết giác thú có rất nhiều chân nên tốc độ của nó rất nhanh, những đôi chân rậm rạp đó che đi phần mềm mại yếu ớt ở bụng của Thiết giác thú. Nhưng nếu hắn nhớ không nhầm thì Thiết giác thú sống theo đàn và ở trong các mỏm đá đỏ, bây giờ có một con xuất hiện trong rừng rất kỳ lạ.

Mấy người Khắc Lai Kiệt nhìn thấy Thiết giác thú cũng e ngại, tuy con này vẫn chưa trưởng thành nhưng cơ thể nó cũng dài đến 25m, đối phó với nó không dễ dàng. E ngại thì e ngại nhưng mấy thú nhân mới trưởng thành cũng rất kích động, nếu săn được con Thiết giác thú này, số thịt mang về rất nhiều. Nhất là lớp vỏ cứng trên cơ thể nó, đem đi làm vũ khí hoặc áo giáp bên ngoài đều sắc bén cứng cáp hơn dùng đá và xương thú nhiều. Phải biết phụ thân thúc thúc của họ khi bằng tuổi họ cũng chưa chắc đã săn được Thiết giác thú đâu. Giờ họ có bốn người, có lẽ có thể bắt được nó.

Chiếc đuôi bất ngờ vung đến, Khắc Lai Kiệt vội nhảy lên cây, sư tử và gấu nâu đằng sau cũng vội nhảy lùi lại, hai người chia sang hai bên tấn công phần đuôi của Thiết giác thú, tuy không xuyên thủng được lớp vỏ nhưng cũng sẽ làm cơ thể Thiết giác thú cảm nhận được cơn đau, phân tâm sự chú ý của nó. Khắc Lai Kiệt và Kỳ lấy đà tấn công phần đầu, từng trảo từng trảo tấn công vào bộ râu và đôi mắt, đây là điểm yếu duy nhất trên lớp vỏ cứng cáp của Thiết giác thú, cái đầu to lớn lắc qua lắc lại muốn hất hai kẻ đứng trên đầu nó ra.

Kỳ dùng trảo cắt đứt vài cái chân Thiết giác thú, Khắc Lai Kiệt nhân cơ hội dùng giáo chọc thủng một con mắt của nó.

Thiết giác thú cảm nhận được xung quanh có mùi kẻ địch đang chặn đường đi của nó, vung đuôi nhằm đánh đuổi kẻ chắn đường, thế mà mấy kẻ này lại không sợ hãi mà tấn công lên người nó, làm nó đau. Thiết giác thú phẫn nộ, nó sẽ không tha thứ cho những kẻ làm nó đau, chiếc đuôi hất mạnh đánh bay hai kẻ đằng sau, hơn chục cặp chân sắc nhọn tấn công hai kẻ đằng trước, từng chiếc chân như một mũi giáo nhọn sắc bén tạo ra trên người Khắc Lai Kiệt và Kỳ rất nhiều vết thương. Mùi máu tươi cộng với cơn đau từ mắt đã làm nó nổi điên, chiếc đuôi dồn dập quật lung tung, cả cơ thể thiết giác thú tấn công không phương hướng, một mảnh cây cối xung quanh nó bị đánh ngã.

Mạc Phong và Cường Hùng cũng bị đánh bay va vào thân cây to, miệng phun máu, cả cơ thể như bị nghiền nát.

Khắc Lai Kiệt nhìn về phía hai người rồi cùng Kỳ tiếp tục tấn công về phía Thiết giác thú, những chiếc chân mới của Thiết giác thú đang mọc ra, Kỳ cắn đứt thêm vài cái chân, lộ ra một khoảng trống gần bụng nó. Khắc Lai Kiệt nhân cơ hội chui cả người vào lật ngã Thiết giác thú, thừa cơ cắt một đường thật sâu trên bụng Thiết giác thú.

Cảm nhận được đau đớn, nó lại càng nổi khùng, há to miệng cắn chặt chân báo đốm ném văng ra xa, trước khi ngã xuống còn dùng chân trước xuyên qua đùi Khắc Lai Kiệt một vết thương thật sâu.

Nhìn thiết giác thú quằn quại trên mặt đất một lúc rồi bất động, bốn người ngồi dựa vào thân cây mới thở ra một hơi, rồi cùng nhau phá lên cười.

“Ha ha ha haaaaa....”

Cường Hùng bám vào thân cây đứng lên, kích động nói: “Không ngờ chúng ta cũng săn được thiết giác thú...khụ ..khụ ..khụ.”

Khắc Lai Kiệt nhìn Kỳ: “Không bị thương nặng chứ?”

Kỳ nhìn chân trước đang đổ máu, giọng nói buồn bực: “Một chân trước chắc gãy rồi.”

Mạc Phong cả kinh: “Cái gì?” Cố bám vào thân cây đi đến trước mặt Kỳ, nhìn chân trước nằm im trong vũng máu, bỗng cảm thấy thật đau buồn cùng tự trách. Bị gãy chân cơ thể sẽ không thể hoạt động linh hoạt được nữa, về sau nhất định sẽ không được tham gia săn thú, Kỳ mới vừa trưởng thành, sao lại như vậy được.

Khắc Lai Kiệt cũng cố bước đến, giọng nói suốt ruột: “Vậy phải làm sao đây” Vòng vòng tại chỗ mấy vòng mới quay sang nói: “Phong, ngươi còn trụ được không, một mình ngươi chạy trở về bộ lạc kêu người lại đây giúp chúng ta. Ta với Hùng ở lại trông con mồi và bảo vệ Kỳ.” Hắn cũng bị thương ở chân, chạy nhanh trở về là không được, Hùng là gấu, chạy không nhanh, nên giờ chỉ còn Phong có thể chạy trở về gọi người.

Mạc Phong lo lắng: “Ta chỉ bị thương nhẹ, chạy trở về vẫn được, nhưng ngươi và Hùng đều bị thương nặng, con mồi lại lớn như vậy, một lát nữa mùi máu tươi sẽ dẫn dã thú đến, ở lại đây không an toàn.”

Cường Hùng lên tiếng: “Để ta đi tìm một các hang động.” Nói rồi chạy đi.

Khắc Lai Kiệt tìm xung quanh một ít thảo dược cầm máu đắp lên viết thương trên chân của Kỳ, hôm nay ra ngoài hắn không mang theo thảo dược Yên Yên cho, nếu không đã có thể chữa ngay cho Kỳ rồi.

Cường Hùng đi một lát là trở về, “Ta phát hiện một cái hang động ở gần đây, bên trong rất an toàn.”

Khắc Lai Kiệt gật đầu: “Hùng, ngươi ôm Kỳ đi trước dẫn đường, ta với Phong mang theo thiết giác thú đi sau.”

Nói xong liền tiến lên nhặt mấy cái chân thiết giác thú bị cắt đứt rơi trên mặt đất, buộc lại rồi đeo ra sau lưng. Mạc Phong cũng lấy bùn đắp vào viết thương thiết giác thú ngăn không cho máu chảy nữa. Mỗi người khiêng một đầu thiếc giác thú đi theo sau Cường Hùng đến hang động.

Đây là một cái sơn động rất nhỏ, nhét thiết giác thú vào, cũng chỉ chừa lại một chỗ nhỏ cho ba người ngồi. Mạc Phong sau khi đảm bảo mấy người Khắc Lai Kiệt ở lại đây tạm thời an toàn liền biến thành sư tử chạy đi.

Khắc Lai Kiệt dùng đá đánh lửa nhóm lên một đống lửa phòng dã thú ngửi mùi tìm đến, bắt đầu lấy nước trong ống tre rửa qua vết thương trên chân.

Cường Hùng đánh giá vài lần động tác kỳ lạ của Khắc Lai Kiệt, liền mở miệng hỏi: “Kiệt, ngươi đang làm gì vậy?”

Khắc Lai Kiệt vừa lấy túi nước mới đưa cho Cường Hùng vùa giải thích: “Đây là Yên Yên chỉ cho ta, dùng nước rửa sạch miệng vết thương, tránh bùn đất bám vào bị nhiễm trùng, rửa xong đắp thảo dược vào là được. Cái này cho ngươi, ngươi giúp Kỳ rửa qua vết thương đi. Chỉ mong cầm cự được đến lúc Phong mang theo tư tế gia gia lại đây.”

Cường Hùng nhận ống nước đầy cảm thán: “Tiểu giống cái ngươi mang về thật lợi hại, ta mà cũng tìm được một người như vậy thì thật tốt.”

Khắc Lai Kiệt cười hắc hắc, chỉ thiếu điều người được khen là hắn vậy.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.