Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Điệt Hương

Tiểu thuyết gốc · 1426 chữ

La Ngữ Yên quay lại thì thấy Khắc Lai Kiệt và các thú nhân bắt được rất nhiều cá, một lần nhấc lưới phải được hai ba con to, có trắm cỏ, mè hoa, có con thì cô chưa nhìn thấy bao giờ, mỗi con phải nặng tầm 15-20 cân.

“A Kiệt, ngươi xem cho ta cái này xem có độc không?”

Khắc Lai Kiệt nhận củ sen trên tay La Ngữ Yên, ngửi ngửi rồi lắc đầu: “Cái này không có độc, ngươi lấy ở đâu vậy?”

“Ta nhổ từ trong sông lên đấy, nếu ăn được, vậy trưa nay làm món ngon cho các ngươi ăn.”

Khắc Lai Kiệt nghe La Ngữ Yên xuống nước bèn lo lắng: “Ngươi có sao không, bây giờ nước vẫn còn lạnh, nếu để bị bệnh thì phải làm sao đây?”

La Ngữ Yên cười trả lời: “Yên tâm, yên tâm, ta chỉ đứng trên bờ để nhổ thôi, không có xuống nước. Gần trưa rồi, ngươi đi săn đi, săn luôn cho ta một con gà rừng nhé.”

Khắc Lai Kiệt quét toàn thân La Ngữ Yên, xác định người cô không có chỗ nào ướt mới gọi hai thú nhân vào rừng đi săn.

Số cá đó quá nhiều, La Ngữ Yên cũng không biết phải làm gì, đành dùng lưới bọc túm lại thả vào trong nước, đợi buổi chiều về thì mang theo. Cô chỉ huy Mạc Phong và Cường Hùng làm sạch bốn con cá mè hoa, lấy gạch bắc một cách bếp đơn giản để nấu cơm. Nhờ họ làm nồi đá, chảo đá dùng tạm, La Ngữ Yên dẫn Khả Lan, Nhạc Nhạc Miêu Miêu vào rừng.

“Các ngươi đi theo ta vào rừng tìm một ít rau dại để nấu nhé.”

“Ân ân! Yên Yên tỷ, lúc trước tỷ nói tìm nấm, bây giờ chúng ta đi tìm được không?.” Miêu Miêu cao hứng mà hỏi.

“Được.”

Đi trong rừng rậm, vì lý do an toàn nên cô không đi xa. Thời tiết ấm áp, mặt đất ẩm ướt, nấm mọc lên không ít. La Ngữ Yên nhìn trước mắt một mảng lớn nấm, “Miêu Miêu, nơi này có rất nhiều nấm có thể ăn, ta chỉ cho ngươi những loại có thể ăn, phơi khô còn có thể bảo tồn thật lâu. Giờ ta chỉ cho các ngươi những loại có thể ăn, các ngươi khi hái nhớ chú ý, đừng hái nhầm. Đợi chở về làm đồ ăn mỹ vị cho các ngươi ăn.”

Miêu Miêu nghe có nhiều loại ăn được, lại còn có thể bảo tồn liền trợn đôi mắt to trong suốt nhìn La Ngữ Yên: “Như vậy thật tốt quá, chúng ta có thể hái về phơi nắng. Về sau còn có thể chứa đựng nhiều cây nấm, mùa đông sẽ không lo bị đói.” Mùa đông vừa qua tuy có củ thứ thứ, thú nhân có sức ăn lớn, họ phải được ăn no để bảo vệ bộ lạc. Cho dù có nhiều củ thứ thứ như vậy cũng không đủ để chia cho cả bộ lạc. Cô bé và Nhạc Nhạc còn được phụ thân đau, cho ăn no từng bữa, tuy mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Không như Gia Liệt, ấu tể thú nhân nhà bên cạnh, vì không được ăn no mà gầy hẳn một vòng, một chút cũng không đáng yêu.

La Ngữ Yên ngẩn người: “Mùa đông này mọi người vẫn bị đói sao?”

“Ân, củ thứ thứ không đủ để chia cho cả bộ lạc, cả nhà muội mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thời gian còn lại đều nằm cạnh nhau trên giường đá để sưởi ấm.”

La Ngữ Yên không nghĩ đến đều này, sức ăn của cô nhỏ, cộng số thịt khô dự trữ và củ thứ thứ nữa nên hai người cô và Khắc Lai Kiệt trôi qua mùa đông không phải chịu khổ như những nhà khác.

La Ngữ Yên đau lòng xoa xoa đầu Nhạc Nhạc: “Vậy hôm nay tỷ mang các muội đi tìm thật nhiều thức ăn ngon nhé.”

“Ân, ân!” cả ba cùng gật đầu đồng thanh.

La Ngữ Yên nhìn thấy có năm loại nấm có thể ăn, nấm đông cô, nấm đùi gà, nấm kim châm, nấm rơm, mộc nhĩ. Cô một bên giảng giải cho ba đứa cách phân biệt lớn, một bên nhìn một mảnh lớn nấm phía trước.

Bốn người các cô hái nhiều lắm thì chỉ được đầy giỏ, nhưng La Ngữ Yên vẫn muốn đi tìm xem có thêm thực vật nào ăn được không.

“Đi, chúng ta đi tìm thêm thức ăn, chỗ nấm này chiều gọi thú nhân đi cùng rồi hái sau.”

Tuy hơi tiếc nhưng ba cô bé vẫn đi theo La Ngữ Yên.

“Khả Lan, muội có thể nhận biết thực vật có độc hay không có độc không?” Nhìn một màu xanh duy nhất phía trước, La Ngữ Yên hơi bất lực, cô hoàn toàn không nhận ra loại cây nào cả.

Khả Lan chạy lên trước, “Muội chỉ nhận biết được một số cây, là mẫu thân dạy muội, còn lại thì muội không biết, giống cái với bán thú nhân không phân biệt được thức ăn như giống đực thú nhân.”

Bất đắc dĩ, mấy người họ chỉ có thể hái một ít rau dại, hoa quả ăn được, còn lại không ai dám động vào.

Tính thời gian đi cũng lâu, La Ngữ Yên dẫn mọi người quay trở lại bờ sông.

Khi đi qua một khu đất trống Khả Lan bị một cỗ hương thơm hấp dẫn liền dừng bước chân, mũi ngửi ngửi tìm nơi phát ra mùi hương, “Yên Yên tỷ, có mùi gì đó thơm lắm.”

La Ngữ Yên quay đầu, trong không khí phảng phất một mùi thơm nhè nhè, nếu không để ý sẽ không ngửi được mùi.

Miêu Miêu túm tay Nhạc Nhạc chạy theo hướng phát ra mùi hương, “Chúng ta đi tìm nó đi.” Khả Lan cũng đi theo.

“Mấy đứa quay lại đi, nguy hiểm lắm.” La Ngữ Yên la to theo mấy bóng lưng kia mà không ai quay lại, cô đành chạy đuổi theo đằng sau.

Càng chạy đến gần mùi hương càng nồng, mùi hương giống như hương trà, lại không giống mùi hương của trà nên có...

Đến khi nhìn thấy cây phát ra mùi thơm, La Ngữ Yên kinh hỉ, đó là một loại cây thân xanh, lá nhọn, cao ngất....LÀ Mê Điệt Hương.

“Là Mê Điệt Hương.” La Ngữ Yên vui vẻ cười híp mắt nhìn một mảnh nhỏ Mê điệt hương. Dùng Mê điệt hương chế thành bột phấn có thể làm nguyên liệu nấu ăn, nếu ở hiện đại đây chính là một loại gia vị đắt đỏ và quý giá.

Khả Lan nhìn La Ngữ Yên kích động, thắc mắc hỏi: “Yên Yên tỷ, ngươi biết cây này sao?”

La Ngữ Yên gật đầu: “ừ ừ! Đây là Mê điệt hương, có thể là gia vị nấu ăn, chúng ta hái mang về đi, bữa trưa ta nấu đồ ngon cho mọi người.”

Nghe có ăn ngon là ba ấu tể lên tinh thần liền, bốn người cẩn thận hái mấy cành mê điệt hương. Ngoại trừ mê điệt hương ra, mảnh đất này còn có cả đậu khấu, tử đinh hương, thậm chí La Ngữ Yên còn phát hiện một cây nhìn rất giống hoa tiêu, nhưng mùi hơi khác, cô đành hái một ít mang về thử xem. Càng nhìn thấy nhiều gia vị như vậy La Ngữ Yên càng vui, làm một người hiện đại ở trái đất, cho dù đi đến đâu thì cũng phải có mỹ thực mỹ vị. Như vậy mới là cuộc sống a ~~~.

Chờ hái xong mọi thứ, mặt trời đã lên đến đỉnh, sợ mấy thú nhân kia lo lắng, bốn người nhanh bước chân quay về.

Về đến bờ sông, Khắc Lai Kiệt còn chưa trở lại, bờ sông chỉ có hai thú nhân đang bắt cá.

“Vũ ca, chúng ta trở lại rồi.” Miêu Miêu la to, vẫy vẫy tay với hai thú nhân ở bờ sông.

Thác Vũ nghe thấy giọng là biết mấy ấu tể trở lại, đưa lưới đánh cá cho Đồ Tam, “Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm các ngươi, các ngươi còn là ấu tể, lần sau đừng đi lâu như vậy. Nếu gặp nguy hiểm thì sao.”

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.