Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được Chia Đất

Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

“tiểu Yên, hôm nay con rảnh không, đi với ta ra khu trồng rau nhé. Con là giống cái mới đến bộ lạc nên được chia cho một miếng đất trồng rau. Bây giờ ta dẫn con đi xem.”

Mới sáng sớm, Bạch Hy đã gọi to ngoài của động, La Ngữ Yên đang nấu bữa sáng phải dừng tay đi ra: “Dì Bạch, người vào ăn sáng cùng tụi con đã rồi đi.”

“Được a! Lâu rồi không được ăn món ngon tiểu Yên nấu, ta đây cũng thèm.” Bạch Hy vui vẻ ngồi xuống bàn đá, ngó nhìn Khắc Lai Kiệt đang cất đồ vào giỏ, nghi hoặc hỏi: “Hai đứa định đi đâu hay sao vậy?”

La Ngữ Yên bưng lên một bát mì nóng hổi, bên trên còn thả thịt gà xé sợi, vài miếng nấm, một quả trứng và vài cọng rau xanh, tưới thêm một lớp tương thịt cô tự tay làm, nhìn thôi đã cực kỳ ngon miệng rồi.

“bọn con định vào rừng vài ngày, dì thấy mấy vật dụng của con mang đến không. Đều được làm từ một loại cây gọi là tre , tre rất tiện lợi, vừa ăn được lại dùng làm gia dụng được, nên con muốn vào rừng tìm thử xem ở quanh đây có tre không.”

Bạch Hy tò mò: “Ồ, loại cây này có nhiều tác dụng vậy sao? Ta đã nhìn thấy mấy đồ dùng của con rồi, rất bền dùng được rất lâu, không như mấy cái giỏ đan bằng cỏ khô, để lâu còn ngửi được mùi ẩm mốc. Nếu tre này có nhiều tác dụng như con bảo thì đợi mấy hôm nữa rồi đi, ta để Ngã Đạt gọi vài thú nhân đi cùng, như vậy cũng đảm bảo an toàn hơn.”

Khắc Lai Kiệt gật đầu: “Cũng được, miếng đất Yên Yên được cấp cũng cần trồng rau, ba ngày này con giúp Yên Yên làm xong thì xuất phát.”

La Ngữ Yên bưng lên hai bát mì, ngồi xuống bên cạnh Khắc Lai Kiệt, vừa ăn vừa nói: “Như vậy cũng được. Dì Bạch, con tìm được mấy loại rau dại có thể ăn, nếu người muốn trồng cây con thì để con đi tìm cây con cho dì luôn, được không?”

Bạch Hy mặt mày kinh hỷ: “Vậy thì tốt quá, đợi ta dẫn con đi xem đất xong thì chúng ta đi. Trên miếng đất của ta đã trồng xong cây Thứ thứ và củ cải rồi, ta còn đang tính tìm một ít rau dại mang về trồng.”

Ba người nhanh chóng ăn sáng xong liền theo Bạch Hy đi đến nơi khai hoang của bộ lạc.

Không khí ấm áp, từng nhóm ấu tể rời khỏi sơn động chạy nhảy đùa nghịch ở sân tập chung giữa bộ lạc, thỉnh thoảng cũng có hổ con, gấu con thậm chí mèo con chạy qua bên người La Ngữ Yên. Các lão nhân cũng ngồi trước lều vải may vá làm việc bận rộn, trên đường La Ngữ Yên cũng gặp vài bán thú nhân hoặc giống cái đi cùng đến ruộng rau, nhưng do không quen biết nên không chào hỏi gì.

Miếng đất La Ngữ Yên được chia khoảng hai mẫu, cách ruộng rau của Bạch Hy hai dãy ruộng. Đó cũng là một dãy ruộng đất tốt, nằm ngay sát đường đi lại gần con sông, rất thuận tiện cho việc tưới nước, xung quanh không có nhiều ruộng. Chắc khu vực này mới được khai hoang, tính cả miếng đất của La Ngữ Yên thì dãy đất này chỉ có của bốn người, trong đó có một giống cái là cô và ba bán thú nhân khác.

“Yên Yên, miếng đất này còn chưa trồng rau được, hôm nay ta giúp ngươi nhổ hết cỏ trên đất rồi hẵng trồng sau.” Khắc Lai Kiệt nhìn mảnh ruộng được chia của La Ngữ Yên, bây giờ đang lúc cây cỏ phát triển. Tuy là nói đất đã được khai hoang rồi nhưng cỏ mọc cũng rất nhiều, bây giờ không thể trồng rau vào luôn được.

La Ngữ Yên mỉm cười gật đầu: “Ừ, vậy xuống làm thôi. Cố gắng trồng nhanh để còn vào rừng.” Cô đã muốn xây nhà lắm rồi, nhưng trước hết vẫn phải tìm được tre, cô muốn lấy tre làm đồ gia dụng bày biện trong nhà, như vậy tiện lợi hơn dùng đá nhiều.

Mà kể ra, từ hôm nói ra bí mật cho Khắc Lai Kiệt, hai người như cảm nhận được một chút tình cảm của đối phương, hai người ở chung với nhau càng thêm tự nhiên. Không như lúc trước, La Ngữ Yên rất băn khoăn về việc ăn thịt của những con mồi do Khắc Lai Kiệt săn về. Cảm tưởng như bản thân mình không làm gì cả mà ăn rất ngại ngùng a(ˇῳˇ).

Từ khi biết La Ngữ Yên có hảo cảm với mình. Khắc Lai Kiệt đối xử với cô càng tốt hơn, hầu như việc gì cũng tranh làm, không để cô phải động tay chân. Đương nhiên sự cố gắng đó cũng nhận lại được sự đáp lại của La Ngữ Yên, hai người đều coi như đang trong quá trình tìm hiểu nhau. Còn tận hơn một năm nữa La Ngữ Yên mới trưởng thành, coi như để tình cảm thuận theo tự nhiên dần dần đi.

Hai người bận rộn cả buổi sáng dọn sạch cỏ trên hai mẫu ruộng. Buổi chiều còn phải làm, nên bữa trưa La Ngữ Yên chỉ làm đơn giản, mười cái bánh nhân thịt lớn ăn với canh nấm và một hũ củ cải ngâm tương cô tự làm. Củ cải ngâm tương làm tương đối dễ, thái củ cải thành từng lát mỏng, ngâm qua nước muối rồi rửa sạch, quan trọng là nước ngâm để làm nên món ngon này. La Ngữ Yên dùng một ống nước tương đun với lưng nồi nước sôi, cho thêm hoa tiêu, tỏi, gừng, một ít bột đậu khấu, đinh hương vào đun sôi. Đổ củ cải đã rửa sạch vào thùng gỗ nhỏ, đổ nước vừa đun vào cho ngập củ cải, để vài ngày cho củ cải ngấm vị là ăn được, vừa ngon vừa giòn, ăn kèm với mì và bánh là hết sảy.

Bữa trưa La Ngữ Yên chỉ ăn hết hai cái bánh và một bát canh, còn lại được Khắc Lai Kiệt ăn sạch.

Cảnh hai người cùng làm trên một mảnh đất và cùng nhau ăn trưa đã bị Tiêu Đồng làm ở ruộng nhìn thấy. Sau khi làm xong việc, Tiêu Đồng chạy nhanh đến trước một sơn động cũng tầm trung trong bộ lạc, “Tô Kiều! Tô Kiều!”

Tô Kiều ngó đầu ra ngoài: “Tiêu Đồng, có việc gì mà ngươi gọi to vậy. Lên đây đi, trưa nay có một mình ta ở nhà thôi.”

Tiêu Đồng nhanh nhẹn leo lên ngồi trước cửa sơn động, hạ nhỏ giọng xuống: “Ngươi không biết được sáng nay ta đã nhìn thấy gì đâu. Giống cái mới đến bộ lạc sáng nay được chia một mảnh đất...”

Tô Kiều buồn bực: “Cái này thì có gì mà ngươi thần thần bí bí chứ.”

Tiêu Đồng vội vàng trả lời: “Thì ta còn chưa nói xong mà. Không phải mảnh đất đó mới khai hoang sao, rất nhiều cỏ, sáng nay ta thấy Khắc Lai Kiệt nhổ cỏ hộ giống cái đó đấy. Trưa nay hai người còn ngồi ăn cơm cùng nhau nữa kia.”

Tô Kiều biến sắc mặt: “Cái gì? Kiệt ca ca nhổ cỏ hộ giống cái khác, lại còn ăn cơm cùng nữa? Không phải đã hết mùa đông rồi sao? Sao nàng ta còn chưa dọn ra khỏi sơn động của Kiệt ca ca!” giống cái kia còn chưa trưởng thành, làm sao có thể sống cùng thú nhân khác được chứ. Nàng ta tưởng mùa đông lạnh giá, Kiệt ca ca có lòng tốt mới cho cô ta ở nhờ, không ngờ...

Tiêu Đồng liếc mắt nhìn: “Ta làm sao mà biết được a. Không phải cả mùa đông vừa rồi có tin đồn Khắc Lai Kiệt muốn kết bạn lữ với giống cái hắn mang về sao? Ta nói mà ngươi còn không tin.” Tiêu Đồng cũng không thích giống cái mới đến kia. Từ khi đến bộ lạc, hầu như mọi người đều nói tốt khen ngợi cô ta, không phải chỉ tìm được mấy loại thực vật ăn được, làm mấy món đồ kỳ quái thôi sao, làm như giỏi giang lắm không bằng.

Tô Kiều giận dữ: “Ai khiến ngươi lo chứ, ngươi về đi, việc này ta tự lo được.” Nói xong bèn dậm chân quay vào sơn động.

Tiêu Đồng ngốc một lúc mới phản ứng lại, cũng bực bội lẩm bẩm: “Lo cho ngươi mà ngươi còn trách ta, từ giờ ta mới mặc kệ ngươi, hừ.” Nói xong cũng ngúng nguẩy quay người rời đi.

Buổi chiều La Ngữ Yên sai Khắc Lai Kiệt làm một cái cuốc bằng đá. Dùng cuốc xới đất lên cho tơi xốp, La Ngữ Yên chia ruộng ra làm từng luống nhỏ, cô sẽ để mỗi luống đất trồng một loại rau.

Đợi đến khi làm xong trở về thì trời đá tối đen, tuy La Ngữ Yên có thần lực, nhưng làm cuốc hết hai mẫu đất trong buổi chiều cũng làm cô ra rời cả chân tay, bây giờ cả cơ thể vừa mệt vừa bẩn cô chỉ muốn nằm luôn xuống giường để ngủ thôi.

Khắc Lai Kiệt nhìn cả cơ thể La Ngữ Yên dựa vào bàn đá không có chút sức lực nào mà đau lòng, hắn vội vàng đi múc nước đổ đầy thùng rồi đặt trong phòng La Ngữ Yên.

“Yên Yên, hôm nay để ta làm bữa tối cho. Ngươi nhanh vào tắm rửa rồi ra ăn cơm, xong hẵng đi ngủ.” Lay lay cái con người nằm bẹt dí trên bàn, hắn thực bất đắc dĩ mà. Đã bảo để hắn làm một mình thì không chịu nghe.

La Ngữ Yên dựa vào lực tay Khắc Lai Kiệt đứng dậy đi vào phòng tắm rửa. Cởi bỏ quần áo bẩn, ngâm mình vào trong dòng nước mát là cô tỉnh táo hẳn ra, lâu lắm rồi cô không làm công việc nhà nông nên mới mệt như vậy. Hồi nhỏ cô thường hay làm vườn trồng rau cho viện trưởng cô nhi viện, tiện thể còn chăm sóc luôn mấy em nhỏ cũng không thấy mệt như bây giờ.

Nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài, bữa tối với tay nghề được rèn luyện sơ qua của Khắc Lai Kiệt thì cũng được coi là ăn ngon: một nồi cháo thịt, 10 cân thịt nướng, và nồi củ cải hầm xương ăn kèm với củ cải ngâm giòn giòn và món trứng trà thơm ngon.

“Oa! A Kiệt, tay nghề của ngươi lên rồi nha.”

Khắc Lai Kiệt cười cười mang hai bộ bát đũa đặt lên bàn đá: “Đều là do Yên Yên dạy giỏi, sau này ta sẽ cố gắng học nhiều món hơn để nấu cho ngươi ăn. Mau ăn đi, hôm nay Yên Yên mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi ngủ sớm.”

“được rồi, được rồi.”

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau dọn dẹp rồi leo lên giường đi ngủ, nghỉ ngơi để mai còn có sức.

Bạn đang đọc NHẬT KÝ XUYÊN KHÔNG ĐẾN DỊ GIỚI sáng tác bởi LaNgữYên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaNgữYên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.