Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lang Vương 2

Tiểu thuyết gốc · 3162 chữ

----Thành Cửu Khê, đô thành nước Xiêm---

- Con gái,...con gái.....có sao không con.

Quốc chủ Xiêm quốc Bạch Ngọc Hiền chạy từ ngoài vào. Người khoác hoàng bào, thân ảnh cao lớn râu ria xồm xoàm. Khuôn mặt vô cùng dữ tợn, không hiểu sao lại có thể sinh ra được người con gái đẹp như Bạch Ngọc công chúa.

Công chúa thấy vua cha đến liền cung kính hai tay đưa trước ngực nắm khẽ vào nhau theo đúng cách chào của Xiêm quốc nhẹ nhàng nhún mình.

- Tham kiến phụ hoàng.

Quốc chủ Xiêm quốc không mảy may đến hàng chục tỳ nữ quỳ rạp dưới đất trực tiếp đến bên con gái, nhẹ nhàng xoay đi xoay lại nhìn thật kĩ miệng liên tục hỏi.

- Con gái, con có sao không? làm ta lo chết rồi? Đám ô hợp đó không làm con bị thương chứ.

Bạch Ngọc công chúa nũng nịu xoay một vòng rồi khẽ gắt.

- Con không sao thật mà. Phụ hoàng con lớn rồi mà.

Rồi nàng vẻ mặt như buồn như dỗi. Nhẹ nhàng vẫy tay.

- Các ngươi lui đi.

Hàng chục cung nữ thái giám thân hình vẫn cúi rạp khẽ "dạ" lên một tiếng rồi khẽ khàng lui ra . Lúc này, Bạch ngọc mới khẽ ôm tay cha vẻ mặt buồn rầu nói .

- Cha con xin lỗi. Là con suy tính không kĩ. Hại chết nhiều tướng sĩ Xiêm quân ta như vậy. Xin phụ hoàng trách phạt.

- Đó không phải lỗi của con. Lưu tướng quân đã bẩn báo chiến sự rồi. ta không trách con. Trong thiên hạ có mấy ai cản được thiết Kị của Chiến quốc chứ.

Mắt nhìn con gái đầy trìu mến nhưng chứa trong đó hình như còn có cả sự nuối tiếc và hoài niệm.

- Cha... cha người nghĩ gì vậy.

Bạch Ngọc Hiền chợt bừng tỉnh rồi nói với con gái.

- Ta có chuyện cần bàn với lưu tướng quân, con nghỉ ngơi đi.

Rồi nhanh chóng bước ra ngoài không kịp để Bach Ngọc gọi với theo.

---Thư phòng của Bạch Ngọc quốc chủ---

Vài văn võ bá quan đã ngồi đợi sẵn, trầm hương nghi ngút trà thơm đã pha. những người ngồi đây đều đầu hai thứ tóc, dáng vẻ trầm tư, uy nghiêm. nhìn qua là biết đều là trụ cột Xiêm quốc. Thấy Bạch Ngọc Hiền đi vào liền hành lễ quân thần quỳ xuống .

- Tham kiến bệ hạ.

Bạch Ngọc Hiền tiến thẳng chủ tọa như thể gấp gáp lắm nhưng vẫn không quên mời chư khanh bình thân.

- Bình thân. Ở đây không có người ngoài . Các ái khanh không cần đa lễ.

- Tạ bệ hạ.

Đợi tất cả ổn định vị trí Bạch Ngọc Hiền liền lên tiếng.

- Chắc các vị cũng biết lí do ta mời mọi người đến tận đây nghị sự.

Thấy không ai nói gì Bạch Ngọc Hiền lại tiếp.

- 500 lang kị đột phá vòng vây. Chưa đầy một tuần trà phá xa luân trận giết 7 vạn tinh binh. Cứu hơn 3 vạn tàn quân như cá trên thớt. Các vị có cao kiến gì?

Một lão tướng cung kính chắp tay trước ngực.

- Thưa quốc chủ. Cả đời thần chinh chiến chưa từng gặp qua chuyện như vậy. Nếu không phải tận mắt thấy thây xác quân ta chất cao như núi. Lại là lời Lưu tướng quân nói thì thần tuyệt đối không tin.

Lưu tướng quân lúc này đứng lên chắp tay thưa

- Là do thần dạy dỗ công chúa không chu đáo. thân là lão sư lại không trù tính rõ ràng để công chúa tài cao nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ bồng bột . Thần ........Thỉnh tội.

- Ấy sao lão sư lại nói thế. Công chúa tự mình bày trận dồn quân Long Vệ vào hiểm cảnh . Trong lớp cùng tuổi dẫu thân nam nhi mấy kẻ sánh bằng, vì vậy lão sư dạy dỗ hoàn toàn không có vấn đề.

Một vị lão tướng ôn tồn nói.

- Nhưng ...

- Ta biết ngài định nói gì . Theo ta điều tra 500 thiết kị đó đã ở trấn Phụng Thiên cách chân núi Mã Vân chưa đầy 10 dặm cách đay 5 ngày rồi, 500 kị binh di chuyển 10 dặm lại là kị binh Chiến quốc nen theo đường núi tướng quân bị bất ngờ không có gì lạ.

Tất cả cùng gật gù tán thành.

Thấy vậy, vị lão tướng liền tiếp.

- Hơn nữa, đó không phải thiết kị bình thường, mà là Sát Lang Hắc Kị của Chiến quốc.

- Sát Lang Hắc Kị?

Tất cả mọi người kinh ngạc.

- Lang Vương ? hắn tới Thành Cửu Khê rồi? Nhưng hắn tới làm gì?

vị lão tướng vẫn từ tốn.

- Sát Lang Hắc Kị đội quân bảo vệ hoàng thất Chiến quốc đều chọn giữa ngàn Sát Lang Kị . đều phải từ 30 tuổi trở lên, tham gia trăm chận chiến, vợ con đều ở Sơn đô của Chiến quốc . Trung thành tuyệt đối . Mỗi người luôn mang theo 3 con bảo mã, Mặc chiến giáp huấn luyện suốt 3 năm . Trên chiến trường, xưa nay chưa ai đứng trước vó ngựa của Sát Lang Kị mà tự tin xông lên chứ đừng nói tới Hắc Kị của chiến quốc.

- Hơn nữa chúng còn bất ngờ xông trận giữa lúc biến trận, ngài thua , Không có gì để nói.

Tất cả lại gật gù tán đồng.

Bạch Ngọc Hiền nghe vậy lên tiếng hỏi.

- Vậy giờ chúng vẫn đang ở Phụng Thiên trấn, liệu chúng có giúp Long quân tấn công Cửu Khê?

- Thưa bệ hạ. Thần cho là không đâu. Sát Lang Hắc Kị đã ở đó 5 ngày tức là trước khi đại chiến nổ ra. Hơn nữa chúng còn đợi Long quân chết quá nửa mới xuất kích, có thể thấy dù là chư hầu của Long đô chúng cũng không có ý giúp quân của Long Vệ quốc.

Lưu tướng quân chậm chãi nói.

- Hắn tới là vì Bàng Nguyên tiên sinh. Nên sẽ không giúp long quân chiếm đô thành đâu. hơn nữa hắn để Long quân chết quá nửa có lẽ cũng muốn long quân không còn khả năng công thành được nữa.

Một vị lão tướng khác tiếp lời. Rồi lại tiếp tục.

- Bàng Nguyên là kẻ 1 lời có thể định thiên hạ. Xa luân trận là do hắn tạo ra . Xem ra dã tâm con sói mới lớn này cũng không nhỏ.

- vậy Xa Luân Trận là do Bàng Nguyên phá ?

Quốc chủ lo lắng nhìn mọi người.

Vị lão tướng râu tóc bạc trắng lúc đầu lên tiếng.

- Không phải, thưa bệ hạ. Bàng Nguyên tuy tài cao nhưng xa rời nhân thế trước giờ không hỏi sự đời. Hơn nữa hắn không có lí gì phá trận giúp Long quân mà bỏ đi trận pháp của mình.

Tất cả nghe đến đây đều ái ngại. Không khí bỗng chùng xuống, họ ái ngại không phải không có lí do. Là các bậc lão tướng ai cũng biết kẻ xưng Lang Vương không muốn Long quân tấn công Cửu thành là để một án ngữ phía nam khiến Long thành phải luôn duy trì quân đội ở phía nam. Phía bắc yếu đi thì hắn sẽ càng dễ dàng phách lối mà chuẩn bị cho những quỷ kế của hắn mà thiên triều cũng phải kiêng nể sức mạnh của Sát Lang Quân.

Lưu tướng quân bất chợt lên tiếng phá tan sự yên lặng.

- Kẻ này dũng mãnh vô song, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn đeo mặt nạ sói.

- Giờ còn tìm tận cửa nhà Bàng Nguyên e rằng Chiến quốc đã không giữ nổi chân hắn.

- Chưa nói hắn nắm trong tay hùng binh của thiên hạ. Giữ lại thành Cửu Châu là mưu sự trước thiên hạ. Nếu vạn nhất ......

- Ái khanh cứ nói . Bạch Ngọc Hiền lên tiếng.

- Vạn nhất Xa luân Trận thực sự do hắn phá thì huyền cơ trong đó hắn đã rõ rồi.

Vị tướng quân ban đầu chen vào.

lúc này, Lưu tướng quân mới tiếp.

- 20 tuổi đã trù tính xâu xa. Nắm rõ huyền cơ mà bao danh tướng đương thời vẫn nan giải . Bệ hạ thứ thần nói thẳng...

- Không sao, cứ nói.

- Với kẻ như vậy. Xiêm quốc ta nếu không thể là bạn thì tuyệt đối không thể là thù được.

- Ta đã có dự tính riêng ái khanh yên tâm.

- dám hỏi bệ hạ là có cách gì? lưu tướng băn khoăn.

- Ta sẽ đưa Ngọc Thủy đến Long đô

Lưu tướng bất ngờ nói lớn.

- Bệ Hạ .... vạn lần không được.

- Dù có Long đô che chở thì tên Trần Định Vận ấy sớm muộn cũng làm mất nước. hơn nữa hàng vạn tướng sĩ tử trận là không muốn công chúa chịu ấm ức mà lấy hắn . Nay làm vậy không phải chúng ta làm trò cười cho thiên hạ sao?

- Ta nói gả công chúa cho tên thế tử ngu ngốc đó sao? Bạch ngọc Hiền bình thản.

- Vậy .... cái này..... nhưng thiên đô còn có ai xứng với công chúa sao? Mà công chú sẽ không chấp nhận đâu.

- Long đô đúng là không có. Nhưng thiên hạ này có . còn chuyện công chúa đồng ý hay không.

Bạch Ngọc Hiền cười đầy ẩn ý.

- Con gái lớn rồi . Chung quy vẫn không giữ nổi nữa . ha ha ha...

tiếng cười sảng khoái của quốc chủ khiến mọi người đều ngơ ngác, cuối cùng hành lễ rồi cáo lui mà trong long vẫn không hiểu gì.

---Núi Phượng Thiên, tại nhà Bàng Nguyên tiên sinh---

- Thôn quê hẻo lánh chỉ có trà nhạt đãi khách mong Lang Quân thông cảm.

Một thân ảnh cao lớn rắn chắc khắp người mặc một bộ áo đen lông sói . Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sói, cổ đeo vòng có 5 chiếc nanh sói. chỉ lộ 2 mắt như giận giữ lại sắc lạnh như thờ ơ nhưng lại đượm buồn một đôi ưng nhãn màu xám tro hỗn loạn, thù hận, xâu xa . một đôi mắt .........đáng .. thương. ngời này toát lên một khí chất nhẹ nhàng ơ thờ khác hẳn với chiếc mặt nạ sói trên mặt. đúng chính là thế . khí chất của một ..... thư sinh.

lãnh đạm

- Lui đi.

vài tên Hắc kị đang đứng như tượng đùng tay trái đập mạnh vào ngực giữ nguyên ở đó . tiếng kim loại khỏe khoắn va vào nhau đệm trong là lớp lông thú.

Rập . Cung kính, đứng nghiêm, cúi đầu, rồi nhanh chóng đều bước xoay người ra sân.

- Không hổ Hắc kị quan của Chiến quốc.

một ông lão chừng 50 tuổi vừa khẽ cười vừa rót trà đưa đến trước mặt quốc chủ Chiến quốc nói.

- Ngài gọi ta hai tiếng Lang Vương phải chăng đã nhìn trúng Chiến quốc???

- Nào dám, nào dám. Chiến quốc binh hùng tướng mạnh, nổi tiếng pháp kỉ nghiêm ngặt. Kị binh đứng đầu thiên hạ. Tại hạ nào dám.

không khí lại trở lại yên ắng hương trà bốc lên thoang thoảng . chốc chốc lại bị vài cơn gió đông lọt qua kẽ nứt trên vách tường lay động.

đợi một lúc chàng trai phía đối diện từ tốn.

-Tiên sinh?

- Thứ cho Bàng Nguyên nói thẳng ngài muốn người khác gọi ngài là Chiến quốc chủ , hay Lang Vương điện hạ?

ánh mắt người đối diện không chút gợn sóng, kiên định, vững vàng . tay khẽ nhấc chén trà nhấp nhẹ một ngụm. đợi vị trà tan hết. mới nhẹ nhàng đặt chén trà xuống nhìn người đối diện. âm điệu nhẹ như lá chao trong gió.

- Lang Vương.

Bàng Nguyên bất giác lạnh người, cười trừ.

- Không sao, không sao, chỉ là danh xưng thôi. anh hùng không để tâm chuyện này .

Rồi nhấc chén trà ánh mắt lảng đi phóng ra khoảng sân , lạnh lòng, nhìn mấy thôn phu đang cười nói ngoài đường mà ánh mắt như trùng xuống một ánh nhịp.

- Vậy ngài có thể cho Bàng Mỗ biết Xa Luân Trận có chỗ nào xơ hở?

- Tiếng trống

- ha ha ha . Chi tiết nhỏ vậy mà cũng bị ngài nghe ra sao??? Bàng mỗ thua tâm phục khẩu phục.

- Bàng tiên sinh quá lời rồi. Nếu không phải bình tĩnh quan sát thì trong loạn thế cái chết cận kề, ai có thể nhìn ra được chứ. Để mong uống trà cùng tiên sinh Lang Nha chỉ xin cố hết sức thôi.

Bàng tiên sinh nghe vậy bật cười lớn.

- Ngài đứng gió 5 ngày trước cửa nhà ta chỉ để uống chén trà này thôi sao?

vuốt chùm râu khoan thai nói tiếp.

- Ngài sớm không thấy, muộn không thấy, lại nhằm đúng lúc Long quân sắp đại bại mà cược với ta phá được trận để vào đay uống trà sao??

- Xin tiên sinh lượng thứ ta chọn lúc ấy mới ra tay quả là có dụng ý riêng.

Bàng tiên sinh vuốt râu lại tiếp.

- Xa Luân vốn gọi là Xa luân vì nó liên tiếp, cuồng bạo không ngừng nhỉ tấn công làm đối thủ khó khăn chống đỡ dần nản chí, mất dần sĩ khí và cuối cùng là bại trận.

- để có thể liên tục như xa luân. vốn phải chia quân ra làm nhiều nhóm, lợi dụng khói bụi mà luân phiên thay phiên tấn công. quân ta luân phiên được nghỉ còn quân địch phải liên tục chống đỡ dẫn tới mệt mỏi mà bại vong. mà để phối hợp ăn ý trên chiến trường chỉ có trống thúc quân là báo hiệu dễ nhất. chỉ người nắm rõ huyền cơ, tập luyện nhiều ngày mới nhận ra. Lang chủ chỉ cần nhìn qua 1 lần mà thấy rõ tất cả . ta thực sự tâm phục.

thiếu niên lúc này mới nhẹ nhàng tiếp lời.

- Đúng là liên tục tấn công trực diện như vậy tiên quân khó lòng chống đỡ. Nhưng chỉ cần đúng lúc đại trận biến đổi 2 đội thay nhau mà có kẻ tấn công vào cạnh sườn tiến thẳng vào giữa chia cắt 2 quân làm loạn đội hình thì.....

- thì như kiến vỡ trận mặc người ta giày xéo. Bàng Nguyên mỉm cười nói.

- Tiên sinh nặng lời rồi.

Bàng nguyên lại tiếp.

- Binh pháp trên đời nào thể tuyệt đối . không phải ta không tính đến việc mình sẽ thua.

rồi lại bình thản nhấp một ngụm trà

- mà là không tính được 500 thiết kị Chiến quốc lại dũng mãnh như vậy.

- Đúng lúc biến trận . Thọc giữa trung quân xem ra thiên hạ cũng chỉ có Chiến quốc mới có đội quân đủ nhuệ khí này.

thiếu niên liền đỡ lời .

- Hắc kị vốn cảm tử tiên sinh quá khen rồi.

Bàng Nguyên lại cười.

- Danh tiếng tận chung của Hắc kị chiến quốc thiên hạ đều biết, ta không nghi ngờ gì.

- Cái ta tính không ra là 500 thiết kị thực sự có thể mạnh ngang ít nhất 3 vạn quân tinh nhuệ để đánh vào trung quân kìa.

Bàng Nguyên nhìn vào mấy thiết kị ngoài sân lại tiếp.

- 1 ngàn đánh với 2 vạn toàn thắng. trước kia ta còn cười thế nhân ngu nguội tin lời đồn thổi. Nay xem ra haizzzz.

Bàng Nguyên khẽ thổi qua lại chén trà rồi cảm thán.

- Xem ra binh thư cả đời ta bỏ đi được rồi .

rồi lại khẽ cười.

- Tiên Sinh?

Không để Lang Vương kịp lên tiếng Bàng Nguyên liền giơ tay chặn lại nói.

- Thật ra ngài vốn tài trí hơn ta nhiều. Binh pháp ta dùng nửa đời suy tính ngài phá trong chưa đầy 1 tuần trà.

- Vậy ngài còn cần lão hủ này làm gì?

- Ngài yên tâm. Từ hôm nay, những binh pháp lão học được, biết được, suy tính ra được. Sống để bụng, chết mang theo, tuyệt đối không để nó xuất hiện trên thế gian.

Bàng Nguyên lại nhìn ra sân.

- Lão già rồi, chỉ mong ngày tháng sau này mỗi chiều có 1 ấm trà nhạt như ôm nay là mãn nguyện rồi.

Biết Bàng Nguyên xưa nay tài cao, là bậc hiền tài trọng tín hơn mạng. Lời nói ra nhất nhất không trái. Ý định đến đây dù không thành nhưng xem ra vẫn có thu hoạch. Lang vương bèn nói.

- Nếu vậy xin tiên sinh giữ lời. Vãn bối xin cáo lui.

tuy trong lòng không nỡ nhưng Lang Vương cũng đành cung kính chậm rãi buông bỏ.

ra tới sân Hắc kị đã nghiên chỉnh đường lối thi lễ với Lang Vương. Bàng Nguyên tiễn tới tận chân ngựa vẫn như có điều khúc mắc.

thấy vậy Lang vương cũng không vội lên ngựa kính lễ ôn tồn hỏi.

- Tiên sinh còn điều gì chỉ bảo?

lúc này, Bàng Nguyên nhìn xung quanh lại một lượt. nơi thôn dã chẳng có gì lạ, thoang thoảng hương khói bếp từ mấy nóc nhà tỏa ra. Bàng Nguyên chậm rãi nhìn thẳng mắt Lang Vương nói.

- Ta biết ngài tuổi trẻ tài cao, mang hùng tâm đại nghiệp, khắp thiên hạ nay mai khó ai cản được hắc kì của Chiến quốc.

- Lão tuy lẩm cẩm nhưng cũng biết thiên hạ sớm muộn rồi tất cũng đại loạn, đó là lẽ thường tình.

- Chỉ mong ngài sau này thương xót cho lũ dân đen. Nếu phải đánh. Tốt nhất là 1 đại trận, xoay chuyển càn khôn.

Lang vương cảm kích trước tấm lòng của bậc thánh hiền lòng mang thiên hạ. tư tưởng như tương thông. chàng cởi áo bào làm từ tấm lông sói đen khoác cho ông lão trước mặt rồi nói.

- Nay nhờ phúc trời cao cho vãn bối được vinh hạnh hầu trà tiên sinh. khiến vãn bối ngộ ra nhiều điều . Vãn bối tự biết tiên sinh tài cao hơn người, lòng mang thiên hạ. Phú quý vinh hoa không lọt được vào mắt người.

- Nay trời chuyển lạnh, tới nhà tiên sinh, vãn bối không có gì làm quà. chỉ mang chiếc áo choàng này, mong tiên sinh nhận lấy coi như chút lòng cảm phục của vãn bối tới tiên sinh.

Bàng nguyên không tiện chối từ bèn nhận lấy rồi đứng mãi nhìn theo đoàn người ngựa tung vó khuất mãi xa dần . mà lòng lại chợt lạnh đi, gợn chút sợ sệt đến từ sự thương cảm, khi nhìn lại gần. Mấy thôn phu dắt trâu từ đồng về vẫn cười nói vui vẻ.

cảm giác này giống như cảm giác khi nãy . Khi ánh mắt vị thiếu niên kia sâu tựa hồ, yên tĩnh, trầm mặc hờ hững như vô ý buông câu.

---Lang Vương---

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.