Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn Ước?

Tiểu thuyết gốc · 2309 chữ

--- Thành Cửu Khê, đô thành Xiêm quốc ---

Tại tẩm cung của Bạch Ngọc công chúa, rèm thêu long phụng nét thêu uyển chuyển, tất cả họa tiết đều dùng một màu trắng ngọc tinh khiết. Công chúa đang ngồi tựa đầu lên tay, tay còn lại cầm một cuốn binh thư. Rèm vải phất phơ khiến hình bóng tiên ngọc thanh thoát ấy như ẩn như hiện, như thực như hư. Công chúa đã ngồi nửa ngày như vậy khiến người ta có cảm tưởng thế gian mĩ miều dừng lại hết khhi tấm rèm khẽ bị gió thối cuốn lên.

Quốc chủ Xiêm quốc Bạch Ngọc Hiền tới thăm con gái, từ ngoài mấy thị nữ đã cúi xuống chuẩn bị hành lễ thì bị cái huơ tay của quốc chủ chặn lại. Hiểu ý, các thị nữ nhẹ nhàng hành lễ rồi lặng lẽ đi lùi bước ra ngoài.

Đôi mắt trong veo lanh lợi của công chúa hôm nay bỗng gợn lên chút ưu tư như vô hồn nhìn vào cuốn binh thư mà có lẽ đến cuốn binh thư cũng luyến tiếc vì ánh mắt nàng không để trên nó. Cứ thế, quốc chủ đến cạnh mà nàng cũng không hay biết.

- Con gái.

Công chúa giật mình làm rơi cuốn binh thư, quay lại đã thấy vua cha đứng sau từ bao giờ. lại ngơ nhác nhìn quoanh tìm kiếm đám thị nữ nhưng không thấy đâu.

- Đừng tìm nữa, ta đến đây nửa canh giờ rồi. Con gái, biết tương tư rồi à?

Công chúa e thẹn đỏ mặt nhưng vẫn chống chế.

- Làm .... làm .... gì có. Phụ hoàng, Ngọc nhi muốn ở mãi bên người, không gả cho ai hết.

- Ta nói gả con đi sao? ha ha ha. Đúng là con gái lớn thì không giữ được bên mình nữa mà.

Quốc chủ cười lớn không quên kèm theo giộng điệu châm chọc công chúa, mắt vẫn soi xét từng điệu bộ lấm lét, e thẹn đáng yêu của cô con gái người nhất mực cưng chiều. Bị vua cha nói trúng tim đen công chúa mất hết bình tĩnh tìm cách chống chế. Mắt nhìn xung quanh tìm kiếm lí do, điệu bộ khẩn trương càng làm cho nàng thêm đáng yêu mị chúng.

- A . phải rồi, con đang đọc binh thư..... phải rồi .... là binh thư. phụ hoàng xem , binh thư vẫn để đây đó thôi. hì hì

Công chúa cười trừ mong đánh lạc hướng cha mình. Nhưng quốc chủ nào dễ dàng tha cho công chúa. lại tiếp châm chọc.

- Ta đứng đây đã nửa canh giờ. Dám hỏi công chúa, xem binh thư, phải xem ngược mới có thể ngộ hết huyền cơ trong nó sao?

Bạch Ngọc Hiền thích chí cười sảng khoái trước điệu bộ lúng túng, lại có phần ngây thơ trẻ con của con gái. có thể nói từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên công chúa để lộ những cử chỉ, biểu hiện của một người con gái. Trước đây nàng nhẹ nhàng. thanh khiết nổi danh thiên hạ. Luôn lạnh lùng mà cao ngạo, khiến người đời không thể ghét cũng không thể hận. Mắt nàng chưa từng có kẻ nào lọt vào, đến hôn thư của thế tử Long Vệ nàng còn chưa xem đã xé. Giờ lại như một tiểu nha đầu e lệ, ngốc nghếch khi bị bắt thóp chuyện yêu đương.

- Rốt cuộc tên Vương Lang Nha đó đã cho con ăn phải cái gì mà con vì hắn mà thần hồn điên đảo như vậy? Con còn chưa từng gặp hắn mà? hay...

- Chaaaa , cái gì mà Lang Nha thô thiển vậy chứ? Người ta là Lang Vương, quốc chủ Chiến quốc, Chiến thần trong thiên hạ là....là...là..

Bạch Ngọc biết mình bị đưa vào tròng ánh mắt từ tinh anh , hùng hổ lập tức đỏ mặt tía tai không dám nhìn thẳng mắt vua cha mà nhìn xuống tà váy nơi tay nàng đang vô dụng chỉ biết trút con thẹn mà dùng giằng nó.

Bạch Ngọc Hiền cúi xuống sát mặt con gái lại giọng điệu châm chọc.

- Là gì nữa ? hả? gì nữa ? con nói đi? còn chưa gả cho hắn mà đã bênh hắn chằm chặp thế ah?

- Lấy hắn ? Công chúa bỗng sáng mắt ngẩng đầu nhìn cha mình sốt sắng.

- Ây dô. Còn nói không thích hắn à?

Bạch Ngọc Hiền thích chí vẫn không buông tha cho con gái . Có thể nói đây là giây phút sung sướng nhất của mỗi bậc làm cha. Nhìn cô con gái mình hết mực cưng chiều lớn lên, rồi biết yêu, thẹn thùng vì một chàng trai. Rồi nhân cớ đó mà chêu chọc, rồi nhìn con gái mình vì ấm ức thẹn thùng mà trở nên ngây ngốc đáng yêu. khoảnh khắc đó, dù là quân vương cũng sẽ trẻ con trong hạnh phúc mà trêu chọc con gái mình.

Công chúa thẹn đến đỏ mặt, vội quay đi, nàng chưa bao giờ cảm thấy phụ hoàng của mình đáng ghét như lúc này.

- Con không thèm .

Nàng buông vội ba chữ rồi vội quay đi để tránh ánh mắt vua cha, lấm lét y như tên trộm bị bắt quả tang vây.

Bạch Ngọc Hiền lén nhìn con gái, khẽ cười rồi giả làm giọng tiếc nuối, thở dài mà nói.

- Haizzz. Để hắn làm phò mã Xiêm quốc ta thì cũng được đấy. Nhưng hắn không có phúc phần lọt vào mắt xanh của con gái ta rồi..... đáng tiếc , đáng tiếc. Rồi tiếp.

- Vậy hắn chỉ có thể lấy Ngọc Lan muội muội con rồi. thôi, vậy ta đi đây.

Đoạn Bạch Ngọc hiền giả bộ đi ra mắt vẫn liếc nhìn chêu trọc con gái. Lập tức công chúa chạy lại cản đường, nắm lấy tay cha vùng vằng đung đưa, mắt e thẹn nhìn xuống sàn giọng điệu như hờn ghen , như ấm ức lại nũng nịu nói.

- Chaaa sao có thể,........để muội muội,......để muội muội lấy hắn chứ? hắn ta là .......là......là ......

- Sao lại không thể? hắn ta là Lang Vương, là quốc chủ chiến Quốc, là chiến thần của thiên hạ là .... ah mà là nữa ấy nhỉ Ngọc nhi?

Bạch Ngọc Hiền cố tình cao giọng nhắc lại lời Ngọc Thủy rõ ràng là muốn trêu trọc nàng muốn nàng đến uất thẹn mà chết đây mà.

- Thì hắn ... hắn...

- Hắn làm sao? nếu con không ưng hắn thì đành thôi ta đến hỏi thử ý Ngọc Lan vậy.

Quốc chủ giả bộ định đi thì lần này Ngọc Thủy thật sự thẹn quá hóa giận rồi. Nàng níu lấy vạt áo cha mình vùng vằng, mắt tuôn 2 hàng lệ ngửa mặt nhìn cha mình vừa phẫn uất vừa khóc rồi thét.

- Chaaaa..... người......người.....Quá Đáng.

Rồi chạy vào giường chùm chăn mà khóc. miệng còn vừa ấm ức vừa nấc nghẹn dỗi hờn/

- Cha.... hức .... người ..... hức hức....xấu xa...... không quan tâm người nữa.... hức ......huhuhuhuhu.

Bạch Ngọc Hiền cười hiền trước sự trẻ con của con gái. Nhưng cũng biết lần này nàng giận thật rồi nên nhẹ giọng đến bên giường con gái.

- Thủy nhi ngoan a, ta biết con thích tên Lang Vương đó mà, ta vừa trêu con thôi. Thiên hạ này làm gì có ai xứng với con ngoài hắn đúng không?

- Chỉ cần là con thích ta đều cho con ha. Con xem, vì con , đến kháng lệnh bất tuân ta cũng làm rồi, chả nhẽ con còn không hiểu cha sao?

Dù là tài nữ nổi danh thiên hạ nhưng suy cho cùng nàng vẫn là con gái. Đặc biệt là lúc này, nàng đang rơi lệ, giây phút yếu lòng nhất của mọi thiếu nữ. Nghe mấy lời dõ dành, nhún nhường, nàng nhanh chóng nguôi giận nín khóc. Rồi nói .

- Thật không? Cha người .... người đừng lừa con.

- Ai dô. Đứa con gái ngốc này, ta đường đường quốc chủ Xiêm quốc. Không lẽ lại lữa một tiểu a đầu con sao?

Nguôi giận, nàng bỏ chăn ngồi dậy , nước mắt vòng quanh nhìn vô cùng buồn cười. Y như đứa trẻ giận hờn khóc lóc đòi cha, mẹ mua kẹo vậy.

Bạch Ngọc Hiền bật cười nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho con gái.

- Cha, người còn cười con. Ngọc Thủy vùng vằng/

- Được , được, không cười,...không cười... ta không cười con.

Rồi như nhớ ra chuyện gì nàng lại hỏi.

- Nhưng..... nhưng.... nhưng sao cha biết?

- Biết gì cơ? Bạch Ngọc Hiền ngơ ngác.

- thì thì.... thì chuyện .....chuyện..... chuyện con thích....

Đến đây nàng lại bối rối , Bạch Ngọc Hiền tay vẫn lau nước mắt cho con gái trả lời.

- Bao năm nay thám báo báo về, chỉ cần là Chiến quốc con đều không bỏ sót 1 tin. Con tưởng cha không biết sao?

Biết mình bị nắm thóp nàng thẹn lắm nhưng vẫn cố chống chế.

- Đó chỉ là trùng hợp thôi, các nước con đều xem mà.

Ngọc Hiền dừng tay nhìn thẳng mắt con gái dí trán yêu chiều nàng một cái rồi hiền từ, mỉm cười nói.

- Nha đầu này, đến ngọc trâm cũng cho người ta rồi, còn nói là không thích sao? Hoài nương kể ta nghe cả rồi.

-Vậy là hóa ra người biết cả rồi? Vậy ..... vậy..... người tới là để .... để.... cười con?

Công chúa đỏ mặt lại chui vào trong chăn hờn dỗi.

- Cha,... Hoài nương... các người .........đều là người xấu .......aaaaaa con không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi aaaaaa....

- Hoài nương tuy không phải mẹ ruột nhưng là vũ mẫu nuôi con từ nhỏ, nói chuyện đó đâu có gì là xấu? Hơn nữa trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng chuyện đương nhiên, có gì mà ngại?

Ngọc Thủy vẫn trong chăn nói ra.

- Nhưng ... Nhưng ngài ấy không thích con.

- Sao con lại nói thế.

Công chúa lại bật dậy nói.

- Lúc con trao ngài ấy trâm ngọc, ngài ấy mới có 7 8 tuổi, con mới có 6 7 tuổi. sợ là ngài ấy quên rồi. Mà ngài ấy có nhớ nhất định cũng sẽ cười con trẻ con nhất định không cho là thật ....làm sao đây. nàng đổ người vào lòng cha mình mà ấm ức.

Ngọc Hiền nhẹ nhàng vuốt lưng con gái ôn tồn.

- Sẽ không đâu, con gái ta xinh đẹp như vậy mà, đúng không? với dù hắn có quên thì ta sẽ bắt hắn về trói lại , bắt hắn nhận lỗi với con ha. Ngoan đi, ngoan đi.

công chúa ngồi thẳng lại , rồi nói .

- Nhưng ngài ấy giúp Long quân đánh quân ta người không giận thật sao?

- Người trong loạn thế. Thân bất do kỉ, hắn cũng chỉ là chư hầu, ta không trách hắn.

Nghe vậy công chúa vui vẻ ôm trầm lấy cha mình.

- Đúng rồi, người luôn luôn rộng lượng mà.

- Ta đã soạn tấu chương lên Long đế con sẽ tới Long đô gặp Lang Vương, nhận lời chúc của Long đế rồi theo hắn về Chiến quốc.

- Tại sao con phải tới Long đô? chúng ta liên quan gì với chúng?

Bạch Ngọc Hiền lại ôn tồn nói.

- Con không hiểu rồi, tên thế tử Long đô đó có ý với con, ta lo hắn sẽ gây khó dễ, ta không sợ hắn. nhưng chuyện trăm năm của con, ta không muốn hắn gây phiền phức, thôi ta nhịn hắn lần này.

- Với Lang Vương muốn về Chiến quốc ắt qua Long đô, dù thế nào hắn cũng sẽ phải nể mặt Long đế mà tới Đế đô. con tới đó sẽ gặp được hắn .

Công chúa gật gù nhưng lại lo lắng.

- Lỡ ngài ấy không thích con thì sao? không phải con thành trò cười cho thiên hạ sao? hơn nữa tên hoàng đế đó bao năm thượng triều ít vô cùng, lần này sẽ vì con mà ra mặt sao?

- Con yên tâm, con không đủ thể diện thì tên Lang Vương ấy có. còn về hắn chịu lấy con hay không thì ... haha.

- Không phải con có chiếc nanh sói năm xưa hắn cho con sao.

Công chúa gỡ chiếc nanh sói bên mình đưa ra rồi nói.

- ngoài có chút tinh xảo và nhiều hoa văn kì lạ ra, chiếc nanh sói này đâu có gì đặc biệt?

Bạch Ngọc Hiền cười hiền nói.

- Đối với chúng ta nó đúng là không có gì đặc biệt. nhưng với con dân Chiến quốc nó là bảo vật chí cao. là đại diện của uy quyền hoàng thất, chỉ người của hoàng thất mới được đeo. Có nó con còn có thể điều động cả Hắc Kị của Chiến quốc.

- Oa . lợi hại vậy sao? vậy mà con đeo nó bao năm mà không biết đấy. công chúa tươi cười.

- ừ , đúng rồi, bao năm nay con đem theo nó khoe mình là vương hậu của Chiến quốc, đương nhiên lợi hại rồi ... hahaha.

công chúa chợt nhận ra, thẹn quá bật dậy kéo cha mình ra khỏi phòng nói .

- Chaaaa ra ngoài aaaaa con không biết .....con không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi .....aaaaa.

Bạch Ngọc Hiền đi ra nhưng vẫn không quên nhắc kĩ con gái.

- Nhớ kĩ, nhất định phải cho tên Lang Vương ấy thấy chiếc nanh sói này.

đợi cha đi khuất công chúa chạy vội vào phòng chùm chăn như muốn che đi nét vui sướng hiện tại. Nhưng đôi chân thon thả của nàng bất giác đập lên đập xuống nhẹ nhàng từng hồi đã vô tình tố giác tâm tình thiếu nữ của nàng.

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.