Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Đế

Tiểu thuyết gốc · 2953 chữ

Lang Vương cứ thế theo vị lão thái giám, ngoằn nghèo đi qua không biết bao nhiêu cung điện, lối đi trang trí các cột đèn, hoa cỏ cầu kì. Xung quanh hắn là những ánh mắt dò xét, tò mò từ không chỉ cung nữ, thị vệ và thái giám. Nhưng hắn chẳng hề bận lòng. Cứ thế tiến thẳng tới Trầm Liên cung, tẩm cung cũng là thư phòng của hoàng đế.

Đến nơi, đó là một cung điện khá lớn, trang hoàng uy nghiêm nhưng mang một vẻ tĩnh mịch. Là nơi ở của hoàng đế nhưng thật không thể so với đại điện khi nãy. Tuy nhiên, vẻ tĩnh mịch của nó lại tạo nên một sự quyền uy đặc biệt, vô cùng khó nói. Chính giữa là một hồ sen nhỏ, cùng loại với sen trên đại điện, nhưng lạ là chỉ có một màu sen trắng, dưới hồ không phải những loài cá quý hiếm mà chỉ là vài con cá cảnh nhỏ nhỏ bình thường nhưng nhìn chúng bơi lội rất tháo vát, khác hẳn với vẻ trầm mịch của cả điện. Chính giữa hồ đặt cây cầu nhỏ, một bàn cờ, thế trận đã bày sẵn một nửa, cạnh là một lư hương tỏa khói khói xanh, mùi hương vô cùng thanh thoát, lại dịu nhẹ. Quanh diện là độ khoảng 10 tên thái giám mặc y phục trắng, thêu kim tuyến, nhìn qua đã biết không phải thái giám thường. Người ngồi cạnh bàn cờ dáng vẻ trầm tư suy gẫm ắt hẳn là hoàng đế. Nhưng khác hẳn với suy nghĩ, vị hoàng đế này không khoác long bào, không hùng dũng, uy nghiêm của một bậc đế vương. Mà thân mặc bạch y, đầu tóc không chỉnh tề, áo ngoài buông thõng để lộ quá nửa một mảng ngực lớn. Dáng ngồi thoải mái nếu không muốn nói là vô ý, đôi mắt mơ màng nhìn bàn cờ như kẻ vừa tỉnh dậy. Nếu không ngồi trong điện mà ở nơi thôn dã, hẳn ai cũng nghĩ đây là một lão nông phu tuổi ngoài tứ tuần đang say rượu thoải mái ngẫm thế sự tận hưởng cảnh an nhàn.

Nhưng vừa nhìn hắn đã biết kẻ trước mắt là bậc đế vương đích thực, hơn nữa còn là một tên đế vương có thực quyền thiên hạ. Chứ không như lời đồn, bệnh tật liên miên, trốn tránh thượng triều để quyền lực rơi vào tay ngoại thất. Bởi ở người này toát ra một vẻ ung dung tự tại, thần thái tưởng như thô kệch nhưng toát lên vẻ thâm sâu khó dò, người thường không thể bì kịp. Vả lại, kẻ có tài thì hay có tật, sống trong nhung lụa nhưng coi thường phú quý, tay nắm thiên hạ nhưng không câu nệ quyền uy, ngồi trên đỉnh cao danh vọng nhưng tư thế thôn phu. Kẻ có thể nhìn thấu hồng trần. Xưa nay, có ai không là kẻ tay nắm càn khôn định thiên hạ?

Tới cửa vị công công đưa tay ra hiệu mời Lang vương vào rồi âm thầm bước cùng hắn vào. Hắn vào nhìn thẳng người đối diện đang suy tư thế cờ trước mặt, vẫn im lặng, mắt lặng tựa hồ.

-Ngươi đã đến rồi thì qua đây cùng trẫm hạ nốt bàn cờ này đi.

Hoàng đế nhìn hắn rồi nói. Thấy vậy, lang vương cũng từ từ bước lên cây cầu ngồi xuống trước mặt hoàng đế. Không hành lễ, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ, chậm trãi hạ cờ, cứ thế từng nước, từng nước cờ hạ xuống, tuần hương cháy đã qua hơn nửa mà chưa phân thắng bại. Bỗng, hoàng đế nói.

-Không ngờ tên Vương Dực Mẫn lại sinh ra được một tiểu tử có đầu óc như ngươi.

Vẫn im lặng, cờ vẫn tiếp tục hạ.

-Thế cờ này là năm đó mẫu thân ngươi bỏ dở, ta luôn không nỡ hạ cờ. Luôn nghĩ xem, nếu là bà ấy, thì sẽ đi tiếp như thế nào?

-Ngươi rất giống mẫu thân ngươi, đôi mắt cũng giống tới vậy, nhưng nó vẫ có thứ gì đó giống phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi không mang được nhiều hận thù và toan tính như ngươi.

Cười nhạt, đôi mắt vẫn vô lãnh, cờ vẫn hạ.

-Ngươi biết ta tới Đế đô để làm gì.

-Trả thù, không phải khi ngươi mới 7 8 tuổi, tại hoàng cung này đã nói rõ với ta rồi ngươi sẽ phục thù sao? hoàng đế trả lời.

-Ta chỉ nhắc lại cho ông nhớ thôi.

Đôi mắt hắn vẫn không biến sắc, không thèm nhìn tên hoàng đế một cái, tiếp tục hạ cờ.

-Ta có việc nhờ ngươi.

Lang vương bỗng gợn lên một tia nghi hoặc nhưng vẫn tỏ ra bình thản.

-Chiến quốc ta có thù ắt báo, sẽ không làm những chuyện đục nước béo cò.

Bỗng nhiên, hoàng đế phá lên cười sảng khoái.

-Ha Ha Ha xem ra ta phải khen cho cha ngươi may mắn sinh được một tiểu tử thông minh như ngươi. Hay nên khen tên Lộ Trân khéo dạy dỗ ngươi đây? Rồi lại tiếp.

-Đúng, đúng là năm đó ta vì đăng cơ hoàng vị mà buộc phải lấy hoàng hậu, cũng ngầm giao ước với Mạc tộc ít điều.

-Nhưng không ngờ dã tâm của tể tướng lại lớn tới vậy, thế tử lại luôn ôm chặt lấy hắn, triều đường ít nhiều bị hắn thao túng.

Ngoài tiếng cười sảng khoái lúc đầu ra thì hoàng đế lại trở lại giọng kể đều đều không nhanh, không chậm, tiếp tục hạ cờ mà thậm chí không ngẩng lên nhìn Lang Vương.

Hạ xong một nước cờ, hắn mới từ từ nói.

-Vậy giờ ngươi muốn mượn sức Chiến quốc để giải quyết Mạc tộc.

hoàng đế dừng lại, tay cầm quân cờ không ngừng vo viên, chậm trãi nhìn thẳng lang vương rồi nói.

-Thời thế như ván cờ, bản thân ngươi là người chơi cờ muốn đạt được mục tiêu, không phải vẫn luôn phải đưa ra một số chọn lựa không mong muốn sao? rồi hạ cờ.

Nước cờ tên hoàng đế vừa hạ quả cao minh. Ép lang vương hắn buộc phải hạ một nước cờ thủ ở chính một thế xấu, nếu không, ván cờ đến đây là kết thúc. Lang vương vẫn điềm nhiên, ánh mắt nhìn thẳng tên hoàng đế nói tiếp.

-Vậy , xem ra nước cờ này là ta buộc phải đi rồi?

Không vội. hoàng đế nhấc chén trà uống một ngụm rồi tiếp.

-Ngươi không thấy, ngay từ đầu, mọi quân cờ đã được xếp sẵn sao? không phải ngươi buộc phải đi nước đó, mà là ta muốn ngươi đi nước đó.

Lang vương nhìn thẳng mắt tên hoàng đế rồi nói.

-Vậy ý ngươi là chuyện 20 Năm trước, ngươi cũng thân bất do kỉ sao? rồi nhếch mép cười khinh.

-Ta là chủ ván cờ này đã 20 năm rồi, nào có chuyện thân bất do kỉ? chỉ có, ta muốn đi tiếp thế nào thôi.

Hơi bất ngờ trước câu trả lời và thái độ của lão hoàng đế. Nhưng, hắn thản nhiên hạ cờ xuống đúng nước thủ yếu thế ấy, như không có chuyện gì, như nghiễm nhiên nên thế rồi nói.

-Dù bàn cờ này đã bắt đầu từ 20 năm trước, ngươi có nghiền ngẫm sắp đặt 20 năm. Không phải đến những nước tiếp theo, vẫn có biến số sao?

-Ha Ha Ha.

Hoàng đế cười lên rồi nói.

-hay hay hay khá khen cho sự tự tin. Hôm nay đến đây thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.

-Giữa ta với ngươi, còn có chuyện khác sao?

Hắn lãnh đạm nói, mắt vẫn không thèm nhìn lên lộ rõ ý kinh bỉ

Hoàng đế đứng lên ngẩng cao đầu nói.

-Long Tự Thiên ta làm chủ Long vệ đại quốc đã hơn 20 năm. Vì Long vệ, việc ta làm dù không thể nói quang minh chính đại, nhưng ta không thẹn với lòng.

-Duy chỉ có phụ mẫu ngươi luôn làm ta bất an không thôi.

Rồi bỗng như nhớ ra điều gì, tên hoàng đế bỗng nhanh miệng hơn.

-À, ngươi nói xem, nếu mẫu thân ngươi ở đây liệu có thích chỗ này không?

-Bạch liên, cá nhỏ, trầm hương đều là thứ bà ấy thích, đến ván cờ 20 năm trước ta cũng xếp trước không sai quân nào. Vậy ngươi nói xem.....

Đang liên tục thì tên hoàng đế dừng lại ở ánh mắt lạnh lùng sắc như dao của lang vương. Ánh mắt hiện rõ sát tâm, nhưng tên hoàng đế không hề nao núng cười nói.

-Ta biết ngươi hận ta, cũng hận Long Vệ.

-Hôm nay tới đây thôi, ván cờ này để lần sau chúng ta tiếp tục. ngươi lui đi.

Hắn định quay đi thì tên hoàng đế lại nói.

-Ah, phải rồi, bàn cờ này, ta còn một bất ngờ dành cho ngươi đấy. Cứ từ từ mà suy ngẫm.

Quả thật, tên lão hoàng đế này nguy hiểm hơn tên Mạc An một cái đầu, mới mấy câu đã dồn hắn vào thế bí. Xem ra, màn ra mắt này, hắn thua thảm quá rồi. Biết kẻ trước mặt không phải kẻ dễ đấu, lang vương hắn cao ngạo là thế nhưng cũng chỉ biết im lặng quay đầu mà đi ra. Lòng mưu tính chuyện trả đại thù.

Đợi hắn đi khuất, lão hoàng đế mới nói vọng vào trong rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ra đây đi.

Từ sau màn trướng, Điện lão tướng quân cùng vị công công khi nãy bước ra. Hành lễ nhưng không nói gì. Ý chừng đợi hoàng đế nói trước.

-Các ngươi nói xem, so với thọ yến lần trước hắn thế nào? hoàng đế chậm trãi, mắt nhìn quyển sách.

Điện tướng quân suy nghĩ chốc lát rồi nói.

-Kẻ này hành sự cẩn trọng, lời nói nho nhã, biết phân cao thấp. Thu phục được nhân tâm kẻ dưới, trên đại điện lại nhẫn tâm dứt khoát, chiến trường, gặp biến không loạn. Tương lai, làm nên đại sự là chuyện sớm muộn. Điên lão tướng chắp tay cung kính nói.

-Ồ, vậy sao? Vậy lão Hoa, ngươi thấy sao?

Lão Hoa là tên gọi mà hoàng đế thân dùng cho vị lão công công . Vị công công này theo hầu hoàng đế từ nhỏ, thay hắn xử lí không ít chuyện bẩn tay, tay nắm một đội tử sĩ, tất nhiên, hoạn quan cũng chỉ là lớp áo ngụy trang, còn tên thật của hắn ngoài hoàng đế, có lẽ không ai biết.

Thấy vậy, lão công công liền nói.

-Kẻ này quả là anh hùng đương thời khó lòng bì kịp. Nhưng theo lão nô, trên đời chỉ có 2 loại người . Sống và đã chết, và cũng là trung thành hay phản nghịch với đại Vệ ta.

Hoàng đế nghe xong mỉm cười lắc đầu nói.

-Các ngươi quả không hổ cạnh ta bao năm, nhưng các ngươi không thấy. Những kẻ thông minh thường đáng tiếc sao?

Đáng tiếc? Điện tướng nghi hoặc, còn Hoa công công vẫn điềm nhiên. Hoàng đế lại tiếp.

-Kẻ thông minh thường bị thông minh hại, không phải sao? Hơn nữa hắn giống ta. Rồi lại nhìn thế cờ đang bày sẵn rồi cười. Đợi qua một hồi hắn mới bất ngờ lên tiếng.

-Vậy so với 2 hoàng tử của trẫm, các khanh thấy sao.

Không khí bỗng trở nên gượng gạo, cả ba không ai nói câu gì, điện tướng quân thì nhìn sang Hoa công công băn khoăn không biết nên nói thế nào thì hoàng đế lại lên tiếng.

Ta biết 2 đứa con ta không bì được với hắn. Không sao, 2 khanh cứ thoải mái, trẫm không trách tội.

Cả hai vị lão thần vẫn im lặng không ai nói gì. Thấy vậy, lão hoàng đế liền nói.

-Điện Phong, ngươi là thầy 2 đứa nó, ngươi nói trước đi.

Điện tướng quân suy nghĩ một hồi rồi mới cẩn trọng.

-Thưa hoàng thượng, quả là Lang vương tư chất hơn người, có dũng có mưu xứng là anh hùng đương thời. Nhưng 2 vị hoàng tử cũng là anh tài hiếm gặp.

-Anh tài hiếm gặp?

Hoàng đế nhẹ giọng nhưng ra chiều không vừa ý, bỏ cuốn sách đang đọc xuống nhìn thẳng Điện tướng quân rồi tiếp.

-Anh tài hiếm gặp mà vì một Xiêm quốc cỏn con làm mất của trẫm gần 20 vạn tướng sĩ? Nếu hắn là anh tài lại còn cần tên Lang Vương ấy cứu sao?

Lập tức, Điện tướng quỳ xuống hành đại lễ nói lớn.

-Thất bại núi Mã Vân là do thần trước không dạy dỗ tốt thế tử, sau không ngăn hành động lỗ mãng nhất thời của thế tử thần xin chịu tội.

Thấy vậy, hoàng đế không nóng không lạnh, lại cầm lại quyển sách tiếp tục đọc rồi nói.

-Trận Mã Vân ta tự có thám báo, không cần ngươi nhận tội thay nó. Đứng dậy, nói đi , thực lòng vào. Ngươi thấy 2 hoàng tử của trẫm thế nào?

Đến lúc này Điện tướng bèn tạ long ân rồi thành thực mà nói .

-Tạ hoàng thượng. Theo thần thấy, thế tử tuổi trẻ tuy vội vàng hấp tấp nhưng có chí cao xa nếu có thể rèn rũa tương lai ắt là nhân tài. Còn nhị hoàng tử tuy nhỏ tuổi hơn, chưa thể đánh giá hết, nhưng luôn khoan dung độ lượng sau này ắt sẽ thương dân như con, là bậc vương giả được lòng kính ngưỡng của dân chúng.

Biết Điện lão tướng này cái gì cũng tốt, trung thành tuyệt đối chỉ là quá câu lệ phép quân thần. Muốn cạy vài lời thật tâm từ lão là chuyện khó như lên trời. Trần đế bèn quay sang hỏi Hoa công công.

-Vậy lão Hoa, ngươi thấy thế nào?

-Bệ hạ đang hỏi cho ai là người phù hợp với vị trí đế quân tương lai?

Nghe vậy, điện tướng thất kinh liền nói.

-Không phải bệ hạ đã lập đại hoàng tử là thế tử rồi sao? Mạo phạm thánh ý, ngươi biết là tội gì không?

Nhưng Hoa công công vẻ mặt vẫn điềm nhiên, không nói lời nào. Còn Trần đế thì như tìm được tri âm hào hứng nói.

-Không sao, ngươi cứ nói.

Thấy vây, Lão công công liền chắp tay hành lễ rồi từ từ thưa.

-Bẩm hoàng thượng, xưa nay, kẻ làm lên chuyện kị nhất hai điều.

-Thứ nhất, hấp tấp, vội vàng, vì cái lợi trước mắt mà bỏ đi đại cục về sau . Thứ hai, mềm lòng yếu đuối, hành sự nhu nhược gặp chuyện ắt loạn. Hai kẻ này sao có thể làm chủ thiên hạ? Vừa hay 2 hoàng tử mỗi người chia nhau phạm một cái.

Thấy vậy, Điện tướng quân tức nghẹn chỉ đứng như trời chồng chỉ thẳng mặt Hoa công công chỉ thốt lên được một từ " Ngươi?????" nhưng Hoa công công mặt vẫn lạnh nhu tiền hoàn toàn không biến sắc. Không khí trong điện im bặt, bỗng hoàng đế nói.

Vậy theo ngươi, tên Lang vương đó thì sao?

-Tuy hơi bất ngờ trước câu hỏi của hoàng đế nhưng Hoa công công vẫn điềm tĩnh.

Hắn đúng là có đủ tư cách làm minh chủ Chiến quốc. Nhưng sao có thể so sánh với 2 vị hoàng tử, mang long mạch trời ban. Định sẵn là long chủng, chủ quản thiên hạ?

Lão hoàng đế mắt vẫn không rời quyển sách, buông nhẹ một câu.

-Vậy, ta cứ giao Long Vệ cho hắn thì sao?

Lần này thì không những là Điện lão tướng quân, mà cả Hoa công công cũng bất ngờ, thật không hổ là kẻ đứng trên vạn người tay nắm đại quyền sinh sát tâm tư quả không tầm thường.

Điện tướng quân lập tức quỳ xuống, chắp tay hành đại lễ.

-Việc này tuyệt đối không được, xin hoàng thượng suy xét.

Còn Hoa công công thì vẫn im lặng, không nói gì nhưng trong lòng đầy nỗi nghi hoặc. Thấy không khí trong điện có phần ngột ngạt, lão hoàng đế mỉm cười rồi nói.

-Lão Điện, ta chỉ đùa thôi, ngươi làm gì hốt hoảng vây? Đứng lên đi. Rồi gấp cuốn sách vào đứng dậy tiến tới bên kệ rút một khổ giấy lớn.

-Tạ hoàng thượng. rồi Điện tướng quân đứng dậy.

Hoàng đế lại tiếp.

-Ta cũng mệt rồi , các ngươi lui đi.

Thấy vậy, cả ha vị lão thần bèn nhìn nhau một cái , hành lễ .

Thần, cáo lui. rồi cứ thế lui ra khỏi điện . Điện tướng là người trong quân ngũ ruột thẳng như ngựa, là hào kiệt đương thời, tất nhiên không để bụng những lời khi nãy. Còn Hoa công công thì vẫn mặt lạnh trầm ngâm, nhưng lúc lui ra lén nhìn bàn cờ mà đến giờ tâm tư vẫn nổi lên một cơn nghi hoặc.

Trong điện, Trần đế vung bút mực, nét bút uyển chuyển mà khỏe khoắn, liên tục như sấm giật. viết xong, hắn khoan thai đi ra ngoài điện để lại bên trong. Một bàn cờ giở, một bức họa văn nét mực chưa khô trên ghi độc một chữ.

--- ĐẾ ---

Bạn đang đọc Nhất Lệ Vong Tâm sáng tác bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcNguyệtCôPhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.