Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Thủ

Tiểu thuyết gốc · 1413 chữ

“Một, hai, ba … sáu tên, nãy giờ đã phóng hơn nửa bộ bài, chỉ còn lại hơn 20 lá, phải cố gắng tiết kiệm” đang cau mày lẩm nhẩm tính toán, hắn thầm thốt lên thời cơ đã đến, lúc này tên đại ca đang đứng xoay lưng về phía hắn. Không chần chừ dồn toàn lực vào hai ngón tay, Trần Thái Tuấn vung tay một góc 90 độ từ dưới lên trên, khiến lá bài bay cong vút, lượn một vòng nhắm thẳng vào sau gáy gã đại ca.

Phập !!! Lá bài đã đâm trúng, nhưng không phải vào gáy, mà là vào tay tên đại ca đã xoay mình lấy tay đỡ. Trần Thái Tuấn biết hắn mắc mưu rồi, cứ ngỡ chắc chắn sẽ giết được tên đại ca, người duy nhất có thể phân tích. Nên Trần Thái Tuấn ném thêm liên tiếp sau đó mười lá bài, định hạ gục tất cả. Nào ngờ tên đại ca luôn áp lưng vào tường, lại bất ngờ đi ra tìm kiếm, lưng xoay ra ngoài, thì ra là hắn giăng bẫy.

“Nguy rồi” Thầm than trong lòng Trần Thái Tuấn lập tức bổ nhào khỏi ghế sofa lộn vài vòng dưới đất vừa kịp lúc thoát được loạt đạn đến từ tên đại ca.

“Ở đằng kia, bắn chết hắn” Loạt đạn liên tiếp bắn về phía Trần Thái Tuấn, cây cột chắn trước hắn đang rớt dần từng lớp gạch đá.

Aaaa !!

Khẩu Desert Eagle sử dụng loại đạn 12 ly có sức tàn phá vô cùng khủng khiếp, viên đạn thô to ấy xuyên qua lớp gạch cắm vào người Trần Thái Tuấn, cảm nhận cơn đau thắt trong lồng ngực, dòng máu nóng hổi ướt đẫm áo hắn lúc này như đang nhắc nhở hẳn đã dây vào một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Ngồi bệt xuống đất, Trần Thái Tuấn thở dốc, hắn bắt đầu thấy hoa mắt có lẽ do mất máu quá nhiều. Vừa rồi lại vận sức ném bài liên tục, cơ thể hắn bắt đầu tới giới hạn, nhìn bốn lá bài còn lại trong tay, miệng mỉm cười chát đắng. Bọn chúng giờ đã đề phòng rất khó có thể ném trúng chỗ yếu hại, hơn nữa cho dù có ném trúng cả bốn thì vẫn còn một tên, lần này khó thoát cái chết.

Từng mảnh thủy tinh miết vào cơ thể, dù chỉ là động tác đứng dậy với Ngọc Lan lúc này cũng quá khó khăn. Ngọc Lan kiệt sức đã lâu, cơ thể cô mất máu quá nhiều, cộng thêm cô đã thức trắng hai đêm nay để túc trực vây bắt đối tượng. Lúc này chống đỡ thân thể của cô hoàn toàn là ý chí không bỏ cuộc, không thể để hắn mất mạng.

Vào lúc thập tử nhất sinh, lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng chìm trong máu và nước mắt, lại có người tay không vũ khí giải vây cho cô. Tên dâm tặc mà cô thường khinh bỉ đấy, lại vì cứu cô mà trúng đạn, đối mặt với tử thần mới biết bản chất thật sự của con người, có lẽ cô đã trách lầm hắn rồi. Là người trọng tình trọng nghĩa, Ngọc Lan dù chết cũng phải bảo vệ ân nhân của mình, dùng toàn bộ ý chí gánh đỡ thân thể đứng lên. Mọi giác quan của cô lúc này đều bị ảnh hưởng vì đau đớn. Súng đã trên tay nhưng mục tiêu cô gần như không thể xác định.

Đoàng đoàng !!! Suy nghĩ trong đầu chỉ định bắn để ngăn bước bọn tội phạm áp sát Trần Thái Tuấn, dù sau đó cô chết cũng câu được chút thời gian, hy vọng hắn có thể chạy trốn. Nhưng Ngọc Lan không ngờ cô lại bắn trúng mục tiêu khiến hai gã đàn em chết ngay tức khắc.

“Mẹ kiếp !! Con đĩ đó chưa chết sao, giết hết cho tao” Gào rú lên vì điên tiết, gã đại ca chạy xộc lên về phía Ngọc Lan.

“Cơ hội đây rồi” Trần Thái Tuấn ngay lập tức phóng ra hai lá bài về phía bọn chúng.

“Che đầu cúi xuống” thấy Trần Thái Tuấn ném ra lá bài, tên đại ca cảnh tỉnh đàn em. Bọn tội phạm cười thầm, theo quỹ đạo lá bài bay chắc chắn sẽ né được, cho dù không cũng sẽ dùng tay đỡ được.

Đúng lúc này có thêm hai lá bài bay vọt từ đằng sau, phóng trúng vào hai là bài đầu làm chúng đổi hướng.

Xẹt !! Hai tên đàn em còn lại trợn ngược mắt, không ngờ tên ném bài kia lại âm hiểm như vậy, ném ra hai lá tung hỏa mù, rồi lại thêm hai lá làm thay đổi quỹ đạo. bọn chúng không ngờ tên kia lại có chiêu sát thủ như vậy.

Tên đại ca không ngờ cuộc mua bán giữa hắn và Jackie Trịnh lại bất trắc như vậy, đàn em hắn mang theo ba mươi người trang bị súng ống, nhưng giờ chỉ còn một mình hắn. Bắn loạt đạn cuối cùng về Trần Thái Tuấn, hắn quyết định đánh giáp lá cà, nếu giữ khoảng cách hắn sợ mình sẽ bị phi đến chết.

Lao nhanh đến như con mãnh thú, tên đại giáng xuống một đòn, muốn dẫm vào chỗ đang bị đạn bắn của Trần Thái Tuấn. Lúc còn cách mấy mét Trần Thái Tuấn bật người lên quát một tiếng, toàn thân hắn bùng nổ sức mạnh, chân trái đạp đất, chân phải quét ngang gạt một cước của tên đại ca ra.

Bịch !! Trần Thái Tuấn rùng mình, chỉ mới đỡ một cước mà chân hắn lảo đảo, run rẩy.

Pặc Pặc !!! Quyền cước giao nhau, truyền tới tiếng xương cốt va chạm.

Tên đại ca lúc này cũng không ngờ thân thể Trần Thái Tuấn lại mạnh mẽ như vậy, qua mấy lần cứng đối cứng, rõ ràng hắn là người chịu thiệt. Hắn đang ở lúc này vẫn chiếm thế thượng phong hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và chiến pháp. Trần Thái Tuấn tuy lực đánh mạnh, nhưng chiêu thức hỗn loạn, bộ pháp không vững, chỉ có thể lui về thế thủ.

Nghe thấy tiếng gió rít, Trần Thái Tuấn liền giơ tay bảo vệ đầu.

Pặc !!

Cánh tay cả hai va chạm nhau, hắn vội chụp lấy tay đối phương, giơ chân liền đá

Thụp !!

Lần này tên đại ca không kịp vào thể thủ, bị Trần Thái Tuấn cho một cước vào bụng, trên mặt biến sắc liền truyền đến một cơn đau đớn. Cả hai quấn lấy nhau, Trần Thái Tuấn áp sát ôm chặt tên đại ca, giơ chân đá loạn xạ. Hắn không biết đã chịu phải bao nhiêu cú đấm,nhưng cũng đá đáp trả lại đối phương không ít lần.

Càng đánh tên đại ca càng lấn lướt, ưu thế về chiến pháp giúp hắn không ít lần đánh được vào chỗ hiểm của Trần Thái Tuấn. Lại bị phang một quyền vào mặt Trần Thái Tuấn ngã ngửa ra, lần này hắn không thể đứng dậy được nữa, đầu hắn nặng như chì, bị choáng vì mất máu nhiều, cả người bất lực nhìn tên đại ca từ từ bước đến.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân. Một người mặc đồng phục cảnh sát, đạp lên bức tường, lộn vòng đá vào cổ tên đại ca. Giống như con búp bê đồ chơi bị bẻ gãy, cổ hắn vang lên tiếng răng rắc rồi nghẹo sang hẳn một bên.

Khoảng cách từ bức tường đến chỗ tên đại ca đứng hơn mười mét, không những vậy, trên không trung còn tung ra một cước đá gãy cổ tên đại ca. Đây là cao thủ, lẽ nào cũng là người tu tiên, Trần Thái Tuấn âm thầm kinh hãi.

Thấy Trần Thái Tuấn ngẩng đầu nhìn mình, người trung niên nét mặt cương nghị có chút áy náy nói: “Xin lỗi, chúng tôi ứng cứu chậm trễ, khiến anh kinh sợ rồi. Tôi, Đại Úy Đình Trọng, Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự xin chân thành gửi lời xin lỗi đến các nạn nhân, vì đã không làm tròn chức trách, không bảo vệ được nhân dân”.

Bạn đang đọc Nhất Mộng Thành Tiên sáng tác bởi TháiCựcTiềnBối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TháiCựcTiềnBối
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.