Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn tượng tốt

Tiểu thuyết gốc · 1220 chữ

Ấn tượng ban đầu là yếu tố quan trọng nhất ngay tại thời điểm mới làm quen, và ấn tượng này sẽ phải mất rất lâu sau mới phai mờ, với điều kiện bạn có điều kiện tiếp xúc với người ấy đủ nhiều để người ấy có thời gian hiểu bạn. Nếu không đầu tư cho ấn tượng ban đầu gồm phong thái và ngoại hình, rất có thể khi bạn chưa kịp thể hiện mình, đối phương đã mất cảm tình.

Lần đầu tiên gặp Ngọc Lan, ấn tượng mà Trần Thái Tuấn để lại cho cô phải nói là quá tệ. Ngoại hình hắn mập mạp, đầu tóc bù xù, quần áo nhếch nhác vì đi bụi mấy ngày. Về phong thái lại càng tệ hơn, hắn đi chơi gái bị sét giật chết, cả thành phố đều biết tin, đã thế còn lợi dụng Ngọc Lan súc bình xăng con bắn lên người cô, không khác gì mấy thằng cô hồn đầu đường xó chợ.

Trần Thái Tuấn mỉm cười ấn tượng như vậy tin chắc không có cô gái nào dám ở gần, vậy mà những ngày gần đây Ngọc Lan luôn ở bên cạnh dịu dàng chăm sóc hắn, tuy cô có chút vụng về nhưng nhìn ánh mắt chăm chú, động tác nhẹ nhàng như sợ ảnh hưởng đến vết thương, Trần Thái Tuấn có chút cảm động, đã lâu lắm rồi không ai chăm sóc hắn như thế. Trước đây đã từng có thời điểm hắn nghĩ Lam Linh thật sự yêu thương, quan tâm hắn như vậy, nhưng lòng người là thứ khó đoán nhất. Lam Linh từ một cô gái chân chất, yêu sự quan tâm chân thành của hắn, dần trở nên thực dụng, cáu gắt, chỉ quan tâm đến những món quà được tặng, những đồng tiền mà hắn đưa. Hắn dần nhận ra mình như một công cụ kiếm tiền phục vụ cuộc sống của Lam Linh, nhưng sự thật đó quá cay đắng, hắn không muốn tin, muốn tự lừa mình rằng cô vẫn yêu hắn.

Lúc này Ngọc Lan thật sự quan tâm đến hắn, dù hắn hành động quá đáng nhưng cô không còn ác liệt như lúc đầu, chỉ gắt gỏng hắn vài câu. Trần Thái Tuấn thật sự cảm thấy áy náy, trong đầu suy nghĩ phải xin lỗi cô như thế nào đây? Đỡ Ngọc Lan đứng dậy, hắn vò đầu bứt tai không biết phải mở lời như thế nào.

Lườm Trần Thái Tuấn một hồi, Ngọc Lan cọc cằn gắt “dâm tặc như anh không biết đã hại đời bao nhiêu cô gái rồi” cô nhấc chân muốn đá hắn, nhưng sợ đá trung vết thương của hắn đành nhịn lại.

Trần Thái Tuấn thật thà đáp “tôi không phải người như vậy, Vì lần đầu tiên tôi gặp người xinh đẹp tựa thiên thần, dịu dàng như làn nước, nên có chút không khống chế được. Thành thật xin lỗi cô, Ngọc Lan.”

“Miệng lưỡi trơn tru, lừa gạt người, tôi làm gì xinh đẹp như vậy” Câu nói của hắn khiến Ngọc Lan đỏ mặt. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ mà, tuy đã được nhiều người khen nhưng trắng trợn như hắn thì là lần đầu.

Nhìn gương mặt cố kìm nén của Ngọc Lan, Trần Thái Tuấn lại kéo ra một nụ cười. Tự dưng hắn cảm thấy có cô để chọc ghẹo cũng vui lắm. Hắn thích nhất là cái bộ dạng tức giận rồi lại ngượng ngùng ... Quả là rất đáng yêu.

“Lần đầu tiên tôi khen một người khác giới như vậy đấy, không biết vì sao khi gặp cô tôi luôn có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp nhau ở rạp chiếu phim một lần rồi.”

“Gặp khi nào, sao tôi không nhớ”

“Tối nay” Trần Thái Tuấn nháy mắt, cười đểu nhìn Ngọc Lan.

Ngọc Lan phì cười lườm Trần Thái Tuấn một cái, bỏ mặc hắn đứng đó, cô quay lưng lại nâng tô phở lên. Nhìn tô phở nóng hổi đang tỏa khói nghi ngút, cô lại bước về phía hắn “Anh lo ăn đi nè, đừng lộn xộn nữa, phải ăn mới có sức khỏe chứ. Sau này tôi sẽ đi xem phim cùng anh.”

Trần Thái Tuấn vui mừng, không ngờ cô nhận lời đi xem phim cùng hắn, nghĩ vậy liền cởi áo xuống muốn chứng minh cho Ngọc Lan thấy vết thương của hắn đã lành, những vừa kéo áo tới cổ Ngọc Lan đã hét toáng lên.

“Dâm tặc, anh muốn làm gì” Ngọc Lan thật sự nổi giận, mới có chút ấn tượng tốt về hắn, không ngờ ngựa quen đường cũ, dâm tặc vẫn hoàn dâm tặc.

Trần Thái Tuấn cười khổ, nhưng nghĩ lại thì hắn chưa từng có biểu hiện gì đáng tin cậy trước mặt Ngọc Lan, đành thành thật xua tay giải thích “hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn cho cô xem vết thương đã lành thôi” dứt lời hắn vén áo, gỡ bông băng xuống, quả thực vị trí bị bắn 2 viên đạn, vết thương đã khép miệng, bắt đầu mọc da non.

Ngọc Lan che miệng hoảng kinh ngạc, “làm sao có thể, từ hôm bị đạn bắn đến giờ mới trải qua 5 ngày, sao anh đã phục hồi rồi” như quên cả ngại ngùng, cô đè hắn xuống giường, sờ sờ nắn nắn chỗ hắn bị đạn bắn.

Đặt tay mình lên ngực Trần Thái Tuấn, Ngọc Lan không thể tin nổi tốc độ hồi phục biến thái của Trần Thái Tuấn, cùng thời gian gánh gánh chịu, những vết thương do thủy tinh cứa vào người cô còn chưa liền lại, hắn đã đóng vảy.

Cầm lấy bàn tay Ngọc Lan, Trần Thái Tuấn đau lòng nhìn hàng trăm vết thương như vực đỏ thẫm, thê lương chia cắt làn da tuyết trắng. Hắn biết con gái rất quan tâm, chăm sóc làn da của mình, nhiều vết thương như vậy khả năng cao sau này sẽ để lại sẹo, Ngọc Lan những ngày này quá đau khổ rồi.

Hôn lên vết thương trên tay Ngọc Lan, Trần Thái Tuấn kiên định nói “có đau lắm không? Sau này tôi sẽ tìm thuốc giúp cô không để lại một vết sẹo nào”

“Không đau nữa rồi, Aa !! Anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra, người ta mà thấy thì biết làm sao?” tuy nói vậy nhưng Ngọc Lan cũng mặc kệ hắn, không rút tay lại.

“Tối nay cô rảnh không”

“Rảnh.. Nhưng có chuyện gì vậy” anh chữa thương xong rồi thì tôi sẽ về. Nghỉ nhiều ngày như vậy sếp sẽ trách tôi.

“Tối nay tôi muốn mời cô ăn tối. Rồi đi xem phim có được không”

Đi chơi sao? Mấy năm nay Ngọc Lan làm gì đi chơi chung với ai trong dịp lễ, nhất là Giáng Sinh với Valentine. Tự dưng hôm nay Trần Thái Tuấn lại mời đi chơi chung, cô nghĩ mình cũng nên đi chơi cho khuây khỏa. Thôi kệ vậy bây giờ mà không đi chơi

mốt thành bà già rồi thì có muốn đi cũng không được. “ H..ưm… vậy tám giờ tối nhé.”

Bạn đang đọc Nhất Mộng Thành Tiên sáng tác bởi TháiCựcTiềnBối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TháiCựcTiềnBối
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.