Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sủng vợ, trả thù, phát cơm chó

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

Khi Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy Hoắc Khải Quân quỳ một chân xuống tức thì chỉ cảm thấy trong đầu mình ong ong.

Từ địa ngục đến thiên đường có lẽ là khoảng cách như thế này.

Lúc trước cô cho rằng những lời chỉ trích kia khiến mình sắp không trụ được nữa rồi. Nhưng chỉ một giây sau anh lại đứng trước mặt mọi người cầu hôn cô!

Những tin đồn cứ thế mà bị phá vỡ, cô cũng không bị ám ảnh trong quá khứ nữa. Hơn nữa anh còn đứng trước mặt mọi người thừa nhận mình chính là người đàn ông cưỡng bức cô, cho nên đạo nghĩa và trách nhiệm đều mang hết vào quá khứ!

Lúc này Hoắc Khải Quân rút trong túi áo vest ra một chiếc hộp đựng nhẫn màu đen sau đó chầm chậm mở ra.

Mắt Hạ Nghiên Lạc mở lớn, chiếc nhẫn này cũng giống kích cỡ chiếc nhẫn đính hôn và nó cũng chính là chiếc nhẫn năm đó Hoắc Khải Quân cho cô, chỉ là bên ngoài đã phủ thêm một lớp bạch kim!

Bởi vì phía trên được trạm khắc nên có thể nhìn thấy có một viên kim cương, hai bên viền cũng có rất nhiều viên kim cương nhỏ phát sáng đẹp đẽ.

Thực ra chiếc nhẫn này không chỉ đại diện cho giá trị của nói trên thị trường mà còn có ý nghĩa đại diện cho quyền lực phía sau nó.

Hoắc Khải Quân lấy nhẫn ra ngước mắt nhìn về Hạ Nghiên Lạc phía trước: “Lạc Lạc, chiếc nhẫn này bảy năm trước đã từng đeo cho em nhưng em lại tháo nó ra. Cám ơn em sau bảy năm vẫn đồng ý lại đeo nó thêm một lần nữa! Anh lỡ mất em bảy năm nhưng anh bằng lòng dùng cả đời để yêu em, chăm sóc em. Em đồng ý lấy anh không?”

Hạ Nghiên Lạc nhìn vào đôi mắt của Hoắc Khải Quân chỉ cảm thấy độ ấm nơi đáy mắt của anh dường như khiến cả người cô cũng ấm lên theo.

Vừa rồi vì những lời chỉ trích của dư luận mà cô lạnh toát cả người nhưng giờ cơ thể cũng bắt đầu không ngừng ấm lên, dần dần cả cõi lòng cũng ấm áp theo.

Anh nói cô hãy hoàn toàn tin tưởng anh một lần, quả nhiên anh không khiến cô thất vọng. Vậy thì tương lai cô tại sao không thử làm một nửa của anh, cùng anh chung sống hạnh phúc?

Hạ Nghiên Lạc gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Em bằng lòng.”

Dưới sân khấu Kiều Dịch Dương vô lực mà ngã lên chỗ ngồi của mình, rõ ràng anh cách sân khấu rất gần nhưng khoảng cách hơn 10m này dường như nó giống như một khoảng cách không thể vượt qua.

Mà nghĩ đến đây anh cuối cùng cũng hiểu rõ vị trí này tại sao lại đẹp vậy!

Vì nó là do Hoắc Khải Quân sắp xếp!

Người đàn ông kia quả nhiên biết trước đây anh và Hạ Nghiên Lạc yêu nhau cho nên tức giận báo thù. Cho anh ngồi hàng đầu đê anh nhìn thật rõ ràng màn cầu hôn của bọn họ! Cũng như cho anh thấy anh và Hạ Nghiên Lạc đã là hai thế giới rồi!

Chẳng trách lúc đầu anh tìm Hạ Nghiên Lạc cô ấy đều cự tuyệt anh, chỉ vì bên cạnh cô ấy đã có người đàn ông khác nên cho dù anh có nhớ ra cô cô cũng không bằng lòng quay đầu lại.

Có lúc, có người đã làm sai rồi thì chính là cả đời.

Bất luận bản thân có hy vọng thời gian quay trở lại bao nhiêu, có bao nhiêu kỳ tích xảy ra nhưng đến cuối cùng cũng không có cách nào có thể quay lại như ban đầu.

Kiều Dịch Dương bất giác nghĩ, lúc đầu nếu như nhiều năm về trước anh lái xe vì tránh Giản Vũ San nên mới đâm vào cầu tàu. Nếu anh không mất trí nhớ, thì những chuyện sau này sẽ không phát sinh, vậy thì anh và Hạ Nghiên Lạc sớm đã kết hôn rồi?

Vậy thì trong lễ đính hôn của bảy năm trước chính Giản Vũ San một tay đem Hạ Nghiên Lạc cho người đàn ông khác trong lễ đính hôn nên cô ta đã chủ định là Hạ Nghiên Lạc rồi!

Chỉ là một bước sai lại một bức sai, anh đoán được lúc bắt đầu nhưng lại không đoán được kết cục.

Vì vậy tất cả quá khứ của anh, tất cả cuộc đời đã qua của anh đều do Giản Vũ San tạo thành…

Nghĩ đến đây, Kiều Dịch Dương hung hăng quay lại nhìn Giản Vũ San phía sau.

Cô ta nhìn vào ánh mắt anh chỉ thấy sự lạnh lẽo dưới ánh mắt anh dọa cho phát run.

Giản Vũ San phát hiện bản thân dường như từ trước đến chưa thấy Kiều Dịch Dương như vậy, so với lúc trước ở bệnh viện, lúc công bố họp báo đều không đáng sợ!

Mà lúc này Hoắc Khải Quân trên sân khấu đã chầm chậm nắm lấy tay trái Hạ Nghiên Lạc, sau đó chính thức bắt đầu đem chiếc nhẫn tỉ mỉ đeo lên tay Hạ Nghiên Lạc.

Dưới sân khấu tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đã vô cùng xôn xao!

Không ai có thể ngờ được, kịch bản cuộc đời lại đi đến bước này thế mà lại nghịch chuyển kiểu này.

Khi tất cả mọi người bắt đầu liên kết lại nội dung trong những tin tức bộc phát gần đây tức thì đã hiểu hết từ đầu đến cuối. Thậm chí có vài thiếu nữ đang ngồi xem còn mơ mộng tại sao lúc đầu người bị thiết kế không phải là mình…

Hạ Nghiên Lạc nhìn chiếc nhẫn vô danh trên tay chỉ cảm thấy độ ấm trên ngón tay cô đột nhiên càng nóng hơn.

Khác với bảy năm trước lúc cô chỉ muốn tháo nó xuống. Bây giờ lại cảm thấy chiếc nhẫn năm đó đẹp vậy, khiến trong lòng cô đều là cảm giác ngọt ngào.

Cô nắm lấy tay Hoắc Khải Quân, nhưng thời khắc này mới hậu chi bất giác không biết để tay chân ở đâu.

Anh cúi đầu hôn cô nhẹ giọng hỏi: “Căng thẳng?”

Hạ Nghiên Lạc gật đầu.

“Chồng bế!” Nói xong Hoắc Khải Quân trực tiếp bế Hạ Nghiên Lạc lên, anh nói vào miccro nhìn mọi người nói: “Mùng 6 tháng sau là sinh nhật của Lạc Lạc cũng chính là hôn lễ của chúng tôi!”

Hạ Nghiên Lạc kinh động nhìn anh, anh ngay cả ngày cũng chọn rồi sao?

Được rồi, anh đây đúng là có đủ tự tin, tin tưởng cô sẽ đồng ý anh. Hơn nữa ngày hôn lễ anh hình như cũng không thương lượng với cô thì đã ấn định rồi!

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến đây cắn môi.

Mà lúc này có một giọng nói của trẻ con vang lên. Quả nhiên là Hoắc Thần Hy.

Nó vẫn còn là trẻ con, không thích hợp xuất hiện trước truyền thông vì vậy chỉ ghi âm lại: “Bố đẹp trai, chúc bố cầu hôn mẹ thành công! Mẹ xinh đẹp sau này sẽ nhiều thêm một người đàn ông chăm sóc mẹ! Bố mẹ, cả nhà chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây, nước mắt mặc dù muốn kìm lại không kìm được.

Cô vội quay đầu dấu trong lồng ngực Hoắc Khải Quân, nước mắt cứ rơi trên áo sơ mi của anh.

Anh ôm chặt cô, vẫy tay dưới khán đài rồi bước những bước lớn vào phòng 102.

Dưới khán đài không ngừng hò hét, hai bên màn hình lớn cũng đột nhiên thay đổi.

Một bên là các comment trên weibo, một bên là phỏng vấn hiện trường.

Trên weibo những lời chỉ trích đã biến mất hết, chỉ vì những lời tán thưởng không ngừng gia tăng, còn leo lên top 1.

Nhưng phản ứng tại trường quay mới là trực tiếp nhất.

Vốn dĩ đám thủy quân được Giản Vũ San mua chuộc trong lòng cũng chẳng có suy nghĩ gì nhiều nhưng thời khắc nghe thấy Hoắc Khải Quân nói tất cả đều ‘chuyển giọng’.

Có người còn trực tiếp hét lớn: “Xin lỗi, chúng tôi trước đó quá kích động! Sau này chúng tôi sẽ ủng hộ Lạc Tuyết!”

“Đúng, ủng hộ Lạc Tuyết! Vì chúng tôi trước đây mắng chửi không đúng, xin lỗi nhé!”

“Hy vọng Lạc Tuyết hạnh phúc!”

“Hy vọng ông Hoắc có cố gắng sủng Lạc Tuyết, trước đây cô ấy quá khổ rồi!”

“Đem người xấu bảy năm trước lôi ra đây!”

“Thực ra vẫn phải cảm ơn người bảy năm trước đó, nếu không Lạc Tuyết hôm nay sao mà hạnh phúc như vậy được!”

Hoắc Khải Quân ôm Hạ Nghiên Lạc rời khỏi sân khấu, MC đi ra giúp mọi người ổn định lại cảm xúc.

Mà trong một góc dưới sân khấu lúc này, bên tai Khanh thiếu vẫn vang lên những lời nói của Hoắc Khải Quân.

“Cô ấy ngoài ý muốn bị người ta hãm hại, tôi cưỡng bức cô ấy!”

Thời gian những gì xảy ra anh đều rõ hơn ai hết!

Tính toán nhầm, hạ thuốc Hoắc Khải Quân cuối cùng lại gặp được người cũng bị người ta tính kế là Hạ Nghiên Lạc!

Là anh đích thân đem người phụ nữ mình yêu, người phụ nữ anh thầm yêu 20 năm tặng cho người đàn ông khác. Trái tim có phải là càng đau khổ hối hận không?

Không, nếu như bảy năm trước anh không hạ thuốc Hoắc Khải Quân thì người cưỡng bức Hạ Nghiên Lạc chính là gã đàn ông bị Tiểu Cao cắn ngày hôm đó…

Đây dường như đã là một kết cục chết, từ nhiều năm trước nó sớm đã định là kết cục chết rồi!

Khanh thiếu nắm lấy vết thương của mình, thời khắc này đột nhiên cảm giác khó thở.

Chú Trình bên cạnh nhìn thấy sắc mặt anh khó coi, căng thẳng nói: “Khanh thiếu, sao thế?”

Máu từ trong áo sơ mi chảy ra thấm qua áo vest. Nhưng anh mặc áo màu đen nên không nhìn ra.

Mà trong lòng bàn tay anh đã dinh dính rồi.

Càng lúc anh càng không còn sức lực, trước mắt Khanh thiếu ánh sang dần dần cũng bị hoa tuyết thay thế, cuối cùng chỉ còn lại một mảng tối.

Trước lúc anh nhắm mắt lại, trong sự hoang mang anh nhìn ra được tuyết của ngày hôm ấy, cô gái nhỏ nhìn anh mỉm cười, nụ cười đơn giản, lại khiến cả một mùa đông của anh ấm áp.

Tay anh vô lực rơi xuống.

Khán đài chầm chậm yên tĩnh, MC tuyên bố với khán giả còn có một nhân vật cực kỳ đặc biệt là tổng tài tiền nhiệm đổng sự trưởng Hoắc Chiến Nghị của tập đoàn Hoắc thị cũng có mặt ngày hôm nay.

Những tin tức hot cứ liên tục nối tiếp trong ngày hôm nay, khán giả dưới sân khấu mau chóng không khép được miệng rồi.

Hoắc Chiến Nghị lên sân khấu, trước hết ông nói về kế hoạch đã định của Hoắc thị sau đó chuyển sang nhắc đến màn cầu hôn vừa rồi.

Dáng người ông cao lớn, do đứng ở vị trí cao nhiều năm nên có sự từng trải không nộ vui buồn: “Tháng sau là hôn lễ của con trai tôi và con dâu, chào mừng mọi người đến tham dự!”

“Tôi rất vui khi Khải Quân có thể chịu trách nhiệm về việc nó đã làm bảy năm trước. Đây không chỉ là nguyên tắc làm người mà Hoắc gia chúng tôi hướng đến. Đó cũng là nền tảng mà Tập đoàn Hoắc thị có thể đứng vững trong thế giới kinh doanh trong nhiều năm!”

“Huống hồ, Hoắc gia và Hạ gia nhiều năm trước đã có hôn ước, Nghiên Lạc cũng là đứa con dâu lý tưởng của tôi. Mấy năm nay con bé cũng chịu khổ rồi, một mình nó chăm sóc con của Khải Quân. Sau này con bé chính là vợ của Khải Quân, hy vọng mọi người có thể ủng hộ sự nghiệp của nó!”

Dưới sân khấu Nhan Mộ Cẩn lau nước mắt rơi như mưa quay sang nói với Thời Khâm Tín bên cạnh: “Anh Khâm Tín, màn cầu hôn của họ cảm động và lãng mạn quá! Hơn nữa lời chúc phúc của chú Hoắc cũng rất cảm động!”

Thời Khâm Tín đưa cho cô một cái khăn giấy: “Em muốn cầu hôn như vậy à?”

Nhan Mộ Cẩn gật đầu, cắn môi: “Em không có gì…”

“Vậy bây giờ chúng ta lên sân khấu, anh cầu hôn em một lần?” Thời Khâm Tín nói xong muốn đứng dậy.

Nhan Mộ Cẩn kéo anh lại: “Không cần không cần! Em ngại…”

Nói xong cô lại nghĩ đây không phải là vấn đề ngại hay không ngại, rõ ràng cảm giác có gì đó không đúng!

Anh Thâm vì chị dâu mà lập tức hành động như vậy, nếu hai người họ mà lên thì có khác gì biểu diễn đâu, cơ bản còn xấu hổ hơn ý!

Trong đầu Nhan Mộ Cẩn phiền não, tiếp tục ngưỡng mộ Hạ Nghiên Lạc, bĩu môi như thể treo được cả lọ dầu.

Thời Khâm Tín quay đầu bèn nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt ngây ngốc của cô vậy là anh xích lại gần nói: “Được rồi, về sau bổ sung thêm cho em được chưa! Ngoan nào!”

Nói xong còn hôn lên mặt Nhan Mộ Cẩn một cái.

Mắt cô đột nhiên mở to, khi phản ứng lại thì Thời Khâm Tín đã rời khỏi mặt cô rồi.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.