Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ngủ rồi nên trộm sờ ngực anh à?

Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Dạ Lạc Hàn phát hiện, người phụ nữ nằm dưới thân giống như cá chết mà cơ thể anh ta vẫn điên cuồng giống như cực hưng phấn vậy!

Anh ta bất giác nghĩ đến mấy năm trước anh ta vì báo thù cô mà đi tìm phụ nữ. Người phụ nữ đó cởi hết đồ nằm trên giường của anh ta nhưng anh ta lại không thèm nhìn, còn cảm giác không sao chịu đựng được nên trực tiếp không cần suy nghĩ đuổi cô ta ra khỏi phòng.

Sau này cũng gặp các loại mê hoặc nhưng anh ta ngay cả một chút hứng thú cũng không có.

Lẽ nào chỉ có Hoắc Tĩnh Nhiễm mới có thể? Tại sao? Dựa vào cái gì?

Anh ta vừa công kích vừa điên cuồng hôn cô cho đến khi trên người cô khắp nơi đều là dấu vết của anh ta. Chuông điện thoại của cô lại vang lên, anh ta nhìn chữ ‘chồng’ hiện lên trên màn hình ý hận lại đỏ cả hai mắt, đồng thời anh ta cũng giải phóng toàn bộ trong cơ thể cô.

Chuông vang lên rất lâu cho đến khi màn hình tối lại. Sự điên cuồng trong căn phòng cũng theo đó mà chầm chầm giảm nhiệt.

Trong không khí đều là mùi vị sau khi hoan ái, nó hiện lên rất rõ ràng.

Dạ Lạc Hàn rút ra khỏi người Hoắc Tĩnh Nhiễm sau đó xoay người lạnh lùng rời đi, giống như cô là người phụ nữ anh ta mời đến để lâm hạnh vậy, kết thúc rồi cô cũng nên cút đi.

Bên tai có tiếng người đàn ông đi vào thang máy. Lâu sau Hoắc Tĩnh Nhiễm trên sô pha với chầm chậm cử động thân thể.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, lấy điện thoại trên bàn uống nước gọi lại một cuộc cho vệ sĩ: “Lư Kính, ngại quá vừa rồi tôi đang ngủ.”

“À, đại tiểu thư, tôi thấy cô mãi mà không về, cô không sao chứ?” Lư Kính hỏi.

“Không sao.” Giọng nói của Hoắc Tĩnh Nhiễm hơi lạc đi: “Hôm nay tôi ở nhà bạn, chắc là không về đâu.”

Lư Kính nói: “Vâng đại tiểu thư, cô chăm sóc tốt bản thân nhé, có bất cứ chuyện gì thì gọi cho tôi đầu tiên nhé.”

“Được.” Hoắc Tĩnh Nhiễm gác điện thoại, tắt máy, khóe môi lộ ra sự tự chế giễu bản thân.

Cô đưa tay kéo quần áo trên người nhưng lại phát hiện bị rách hết rồi, cơ bản không mặc được.

Mà phòng lại bị khóa nên cô cũng chẳng đi được.

Cô trở lại sô pha, nhắm mắt lại…

Đêm càng lúc càng tối, không lâu sau Hoắc Tĩnh Nhiễm vì toàn thân đau nhức cuối cùng cũng không kiên trì được mà chìm vào giấc ngủ.

Mà cô ngủ không bao lâu Dạ Lạc Hàn sớm đã từ phòng ngủ đi xuống dưới tầng rồi.

Anh ta đã mở camera quan sát, nhất thời nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngủ trên sô pha.

Áo sơ mi của cô bị rách, trên người toàn là dấu vết xanh xanh, tím tím mà anh ta vừa mới để lại.

Đôi mắt cô khép lại, lông mày chau lại nhưng là trong giấc mơ không yên.

Anh ta chầm chậm đi về phía cô, cúi đầu nhìn cô.

Người cô co rúm lại, cuộn tròn trên sô pha, dường như cô đang lạnh nên ôm chặt lấy hai cánh tay.

Sô pha màu đen mà da cô lại trắng khiến cho hai sắc màu ấy càng tương phản rõ rệt.

Dạ Lạc Hàn áp người xuống, đáy mắt là cảm xúc lẫn lộn kịch liệt, nhưng lúc bế Hoắc Tĩnh Nhiễm động tác của anh ta lại rất nhẹ nhàng dường như là đang ôm bong bóng dễ vỡ vậy.

Anh ta cẩn thận nhẹ nhàng bế cô lên phòng ngủ của anh ta, rồi từ từ đặt cô xuống giường.

Anh ta nằm xuống nhìn cô gái bên cạnh mình, chỉ cảm thấy nhịp tim như bị lỡ một nhịp.

Tắt đèn căn phòng lại lần nữa rơi vào trong bóng tối, Dạ Lạc Hàn duỗi tay ra đem Hoắc Tĩnh Nhiễm ôm vào trong lòng.

Cô dường như cũng cảm giác được điều gì nhưng chỉ nhẹ ư một tiếng, cũng không tỉnh lại.

*

Mà trong bệnh viện lại là một bầu không khí khác.

Không thể không nói thể trạng của Hoắc Khải Quân rất tốt, vết thương của anh phục hồi rất nhanh, hôm nay đã có thể xuống giường được rồi.

Có thể xuống giường nên cũng không cần phải sử dụng bô tiểu nữa rồi. Nửa đêm anh đột nhiên muốn đi vệ sinh vậy là từ trên giường ngồi dậy.

Anh vừa mới dậy thì y tá nam bên cạnh cũng bị giật mình thức giấc vội đi đến dìu Hoắc Khải Quân xuống giường.

Anh đi vệ sinh xong bèn nói với y tá: “Cậu đi nghỉ đi, tôi tự vào phòng được.”

Y ta nam biết Hoắc Khải Quân đi tìm Hạ Nghiên Lạc nên gật đầu: “Ông Hoắc, ông cẩn thận chút!”

Hoắc Khải Quân lê lết đến cửa phòng Hạ Nghiên Lạc, sau đó đi vào trong.

Cô dường như ngủ rất ngon, anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.

Mượn ánh sáng, anh nhìn thấy cô đáng cuộn tròn như con sâu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt ra ngoài.

Nhìn Hạ Nghiên Lạc một lát, Hoắc Khải Quân lúc này mới ngồi bên giường sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.

Cô dường như hơi cảnh giác bèn lật người.

Anh dang tay ra kéo chăn lên, to tay vào trong chăn nắm lấy tay cô.

Trong đêm tối cảm giác ấy lại càng hiện lên rõ ràng hơn, khi tay của cô nằm trong lòng bàn tay anh lại càng mềm mại hơn so với trong quá khứ.

Chỉ là nó vẫn cứ gần gò như cũ, trong lòng bàn tay thì mềm mại mà mu bàn tay thì khẳng khiu.

Anh rất muốn ôm cô nhưng sợ làm cô tỉnh giấc vậy nên cứ nắm tay vậy thôi.

Nhưng không biết có phải cô cảm giác được điều gì không hay là cô nằm trong lòng anh đã thành thói quen rồi. Cho nên khi Hoắc Khải Quân cảm giác không đắp chăn thì hơi lạnh thì toàn thân Hạ Nghiên Lạc đã lăn ra khỏi chăn trực tiếp lăn vào lòng anh.

Anh đem một tay ôm lấy cô, mặc dù lúc cô lướt qua có chạm vào vết thương của anh nhưng anh vẫn cong khóe môi.

Hoắc Khải Quân kéo chăn lên, đem hai người giấu trong chăn tạo thành hai chút sâu nằm trong kén.

Ngày hôm sau Hạ Nghiên Lạc tỉnh dậy cảm thấy toàn thân không những ấm mà còn có chút nóng.

Cô mở mắt ra đã phát hiện mình đang nằm trong lòng Hoắc Khải Quân.

Cô bất giác ngẩn ra: “Khải Quân? Anh sao lại ở đây?”

Anh nhích lại hôn cô một cái: “Không có em anh không ngủ được.”

Cô thoáng cái nghĩ đến cái gì vội vàng cách xa người anh: “Em không có động loạn trong lòng anh chứ, có chạm vào vết thương của anh không?”

Hoắc Khải Quân đang muốn nói không có nhưng trong đầu lại nổi lên một ý nghĩ: “Có.”

“Hả?” Trong lòng Hạ Nghiên Lạc lo sợ, cô vội nói: “Em xem có sao không?”

Nói xong, Hạ Nghiên Lạc mở chăn ra. Nhưng cô không nhìn thấy có máu chảy trên băng gạc trên người Hoắc Khải Quân, ngược lại cô nhìn thấy các lớp băng cuốn 10cm, nơi nào đó đang có một vật nhô cao.

Mặt cô thoáng chốc đỏ ửng lên: “Anh…”

“Bảo Bảo, đều do em làm mà!” Vẻ mặt Hoắc Khải Quân vô tội: “Em chủ động trèo vào lòng anh, còn đưa tay ra sờ loạn trên người anh.”

“Sao có thể? Em ngủ không phải sờ loạn đâu!” Hạ Nghiên Lạc giải thích.

“Em ngủ thích sờ loạn anh.” Hoắc Khải Quân nói rồi chỉ vào cúc áo ngủ bị mở ra của mình: “Ở đây đều bị em bá đạo cởi ra, bởi vì em muốn sờ ngực anh.”

Hạ Nghiên Lạc nhìn thấy cúc áo của anh đích thực là bị cởi ra ba nút, trong lòng hoài nghi, lúc cô ngủ lẽ nào thật sự háo sắc? Không phải chứ….

“Bảo Bảo, nếu không tại sao mỗi sáng thức dậy anh đều muốn em một lần?” Hoắc Khải Quân nói: “Chính là vì em nhóm lửa đấy.”

Hạ Nghiên Lạc không dám nói gì nữa.

“Tiểu Bảo Bảo, có phải là em muốn?” Hoắc Khải Quân lại gần Hạ Nghiên Lạc, hơi thở rơi trên cánh tai mẫn cảm của cô: “Nhưng bây giờ anh đang bị thương, tạm thời không vận động được, cho dù em có ngồi ở phía trên nhưng vì vết thương quá gần, cũng…”

“Ha Ha ha!” Hạ Nghiên Lạc cười bỏ qua, mới sáng sớm đã nghe thấy anh nói vậy.

Đã bị thương rồi mà trong đầu anh vẫn còn mấy suy nghĩ này sao?

“Bảo Bảo, em không cần ngại, bởi vì anh cũng muốn mà!” Hoắc Khải Quân ôm Hạ Nghiên Lạc, ngữ khí đã không còn ổn định.

Anh bị thương, cô lại không dám động mạnh chỉ đành mặc anh hôn bên tai mình, làm cô cũng phát điên mất, thân thể tự nhiên thật sự cảm thấy trống không.

Tình hình này cứ thế cho đến khi y ta đến kiểm tra phòng Hạ Nghiên Lạc mới được giải thoát.

Mặt cô đỏ hết cả lên, tai cũng đỏ rộm, cả người giống như dáng vẻ rạo rực xuân thì. Lúc đi vào nhà vệ sinh nhìn thấy bộ dạng của mình như vậy cô vừa xấu hổ vừa tức.

Cô vội vàng nói với Hoắc Khải Quân một tiếng rồi đi xuống tầng mua đồ, nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng này.

Trên đường Hạ Nghiên Lạc vì đi nhanh quá nên không chú ý nền nhà dưới chân vừa mới lau, chân cô do trơn quá mà ngã bổ nhào về phía trước.

Trong lòng cô kinh hãi theo bản năng đưa tay ra bắt lấy thứ nào gần đó nhưng lại chỉ bắt được một cánh tay.

Tiếp đó, người đàn ông trước mặt dìu cô lên, giọng nói dịu dàng: “Không sao chứ?”

Cô thu hồi lại cảm xúc, ngước mắt lên bèn nhìn thấy một khuôn mặt rất đẹp trai.

Khuôn mặt này quá đặc biệt, cho nên cô thoáng chốc đã nhớ ra mình gặp ở đâu.

Hôm đó Hoắc Tĩnh Nhiễm đột nhiên hôn mê phải chuyển đến bệnh viện, lúc cô xuống tầng mua đồ ăn đã gặp người đàn ông này.

“Cám ơn anh!” Hạ Nghiên Lạc đứng thẳng lên buông tay Khanh thiếu ra: “Vừa rồi ngại quá, không làm anh bị thương chứ?”

Anh mỉm cười nhìn cô: “Không sao.”

Cô cảm thấy biểu hiện của anh kỳ lại làm sao, dường như giống như anh quen biết cô vậy, thế là Hạ Nghiên Lạc lập tức phòng bị nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”

Nói xong cô vội vàng rời khỏi Khanh thiếu.

Khanh thiếu xoay người, nhìn bóng dang tan biến của Hạ Nghiên Lạc, chỉ cảm giác trên vai còn lưu lại xúc cảm mà cô vừa lưu lại. Trong mắt anh cũng dừng lại trên khuôn mặt đỏ ửng của cô khi ngước mắt nhìn lên dáng vẻ của anh.

Hạ Nghiên Lạc đi xuống tầng, phát hiện không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có tuyết rơi.

Chắc là từ đêm hôm qua, tuyết đã phủ cả một tầng trắng thành phố rồi.

Cô rất thích tuyết rơi, vậy là cô đưa tay ra cảm nhận những bông hoa tuyết rơi xuống tay mình.

Cứ thế cho đến khi thấy lạnh cô mới phản ứng lại, vội vàng xuống tầng muốn mua khoa lang nướng.

Cô kéo cổ áo lên nhanh chóng đi đến quán bán khoai lang nướng ngoài cổng viện. Chọn mấy của vừa thơm vừa nóng sau đó trả tiền. Nhưng cô phát hiện bản thân do quá vội nên không mang theo ví tiền.

Hơn nữa điện thoại của cô cũng để trong phòng bệnh rồi, lúc này nhìn ông chủ đã đóng gói khoai xong đưa cho cô khiến cô thấy xấu hổ quá.

“Tám đồng năm.” Ông chủ nói.

Hạ Nghiên Lạc cử động cánh môi: “Ông chủ, tôi để quên tiền ở phòng rồi, tôi lập tức về lấy đây…”

Thật sự không có chuyện nào mất mặt hơn nữa, đều tại Hoắc Khải Quân mới sáng sớm đã khiến đầu óc cô loạn hết cả lên!

“Tôi trả giúp cô.” Lúc này một giọng nam truyền đến, Hạ Nghiên Lạc quay đầu nhìn nhất thời kinh ngạc: “Anh, anh cũng mua khoai lang sao?”

“Ừ.” Khanh thiếu trả lời: “Ông chủ, giúp tôi gói lại một túi, tính cả đi.”

Hạ Nghiên Lạc hơi ngại nói: “Anh ơi, cám ơn anh, anh ở phòng nào? Lát nữa tôi mang sang trả tiền cho anh!”

“1209.” Khanh thiếu nói: “Số phòng bệnh của tôi.”

Đây cũng coi như là cô cũng đi đến phòng bệnh thăm anh không? Khanh thiếu trộm cong môi lên.

Lời tác giả:

Dạ Lạc Hàn gián đoạn ăn thịt 10 năm cuối cùng cũng được ăn thịt rồi ~

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.