Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nào có bạn trai bạn gái nào không thân mật chứ?

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Hạ Nghiên Lạc triệt để bó tay.

Nói xong, cô vẫn lo lắng Hoắc Khải Quân sẽ mắng cô quản nhiều chuyện, thăm dò bí mật nhà anh ta.

Nhưng một giây sau anh ta lại cưỡng hôn cô còn thổ lộ nữa?

Tư duy của anh ta có phải là có vấn đề gì không?

Nhưng thổ lộ thì đúng là thổ lộ rồi, tại sao lại nói cô là người phụ nữ ngốc? Anh ta thổ lộ thật hay giả vờ đây?

Cô đang muốn đẩy Hoắc Khải Quân ra thì ánh mắt của anh ta nhìn cô mấy giây, dường như lại muốn cúi đầu hôn cô.

Lần này Hạ Nghiên Lạc sớm đã có chuẩn bị, mặc dù cô không thoát khỏi vòng ôm của anh ta nhưng cô cố sống cố chết không mở hàm răng, không cho anh ta tiến vào.

Hoắc Khải Quân cậy mở mấy lần không được, lông mày chau lại, đưa tay ra nắm chặt eo của Hạ Nghiên Lạc, ôm cô chặt thêm mấy phần.

Anh ta cao hơn cô nhiều, mặc dù cô đi giày cao gót nhưng khi bị anh ta hôn vẫn phải ngẩng đầu, lần này bị anh ta ôm như vậy chân của Hạ Nghiên Lạc nhất thời không chạm đất.

Cảm giác giống như là mất thăng bằng, khiến cô bất giác lo sợ mà hét lên, anh ta nhân cơ hội ấy cậy răng cô ra, xộc thẳng vào trong.

Lại một cơn cuồng phong vũ bão đi đến, động tác càng mạnh mỡ hơn khiến người ta không còn sức lực.

Đôi chân lại không chạm đất, Hạ Nghiên Lạc không thế không dang tay ra ôm lấy Hoắc Khải Quân để tìm cảm giác an toàn cho mình.

Lâu sau Hoắc Khải Quân mới buông cô ra. Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy mình như sau cơn mưa lại thấy ánh sáng mặt trời.

“Ôm chặt anh như vậy, chắc là nhận lời thổ lộ của anh rồi nhỉ!” Hoắc Khải Quân vô cùng đắc ý nhìn Hạ Nghiên Lạc, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn động tình: “Tuyết Tuyết, có phải rất vui không khi biết anh cũng thích em?”

Đợi đã… anh ta dùng từ ‘cũng’ là sao?

Hạ Nghiên Lạc nén tất cả sự nghi hoặc xuống, chỉ cảm thấy trước hết mình phải bình tĩnh đã: “Cũng nghĩa là sao? Anh sao biết được tôi thích anh hay không?”

“Người phụ nữ ngốc này, anh biết em ngại mà, cho nên tạm thời không tính toán với em nữa!” Hoắc Khải Quân cẩn thận buông Hạ Nghiên Lạc ra: “Sau này em sẽ là bạn gái chính thức của anh rồi, anh thấy em hiện giờ đang cười trộm ý!”

Lồng ngực Hạ Nghiên Lạc sôi sục lên, anh ta không thèm hỏi xem cô có đồng ý làm bạn gái chính thức của anh ta hay không, không hỏi cô xem có thích anh ta không thì đã dán cho cô cái mác cũng thích anh ta rồi, thế này không phải quá tự tung tự tác sao?

Cô rất muốn biết, trong đầu anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì, sao lại đưa ra cái chủ ý này chứ!

Lúc này Hoắc Khải Quân đã buông Hạ Nghiên Lạc ra rồi sau đó chầm chậm đi về phía Tĩnh Nhiễm.

“Đừng lại đây…” Tĩnh Nhiễm vẫn rất sợ, cô che mặt, dáng vẻ như muốn bỏ chạy.

Hạ Nghiên Lạc thu lại hết khích động của bản thân, đi đến trước mặt Tĩnh Nhiễm, an ủi cô ấy: “Tĩnh Nhiễm, đừng sợ, anh ấy không có ác ý đâu.”

Hoắc Khải Quân nhìn cô ấy dường như thấy được cô đã quay lại như trước kia bèn mở miệng: “Tĩnh Nhiễm, là Khải Quân đây!”

Tĩnh Nhiễm mơ màng nhìn về phía Hoắc Khải Quân, rất lâu mới trở lại như lúc ban đầu, lẩm nhẩm: “Khải Quân…”

Đổng tử của Hoắc Khải Quân run run, đáy mắt là sự kinh ngạc và vui mừng vô cùng lớn, anh ta bước những bước lớn, do dự mấy giây, khi thấy Tĩnh Nhiễm không sợ anh ta nữa thì mới dang tay ra ôm cô ấy vào lòng: “Hoắc Tĩnh Nhiễm có biết không, ông bà nội còn có gia đình chúng ta nữa nhớ Tĩnh Nhiễm biết bao?”

Hóa ra cô ấy họ Hoắc, lẽ nào là em gái của Hoắc Khải Quân sao? Hạ Nghiên Lạc thầm đoán…

Lúc này khi Hoắc Khải Quân ôm Hoắc Tĩnh Nhiễm chợt cảm thấy cô gái trong lòng gầy đến mức khiến người ta đau lòng, dáng vẻ trưởng thành trong ký ức của anh ta đúng là khác nhau một trời một vực!

Anh ta cảm thấy tâm trạng của mình càng thêm ưu phiền, tay anh ta nắm chặt thành đấm, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô ấy biến thành dáng vẻ như thế này?

Mấy năm này Hoắc gia liên tục điều tra nhưng đều không tra ra được 10 năm trước Hoắc Tĩnh Nhiễm ở đâu, một năm cô ấy mất tích đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao từ một cô gái nhiệt tình vui vẻ bây giờ lại trở nên sợ hãi, đã vậy tinh thần còn rất thất thường?

Còn nữa ánh mắt của cô ấy trước kia đẹp và sáng ngời thì nay không những không thấy gì mà bác sĩ còn nói hy vọng chữa được không cao, rốt cuộc thì ai đã biến cô ấy thành ra như vậy?

Chỉ là câu hỏi này, trước đây mọi người đã hỏi cô ấy quá nhiều rồi nhưng mỗi lần hỏi cô ấy đều tự làm mình đau hoặc tự sát, cho nên họ cũng không dám bức ép cô nữa.

Mà sau này Hoắc Tĩnh Nhiễm càng không để mọi người lại gần mình.

Trong suy nghĩ của cô ấy đặc biệt sợ nước, cho nên mỗi lần gội đầu nhìn cô ấy rất đau khổ, giống như có người hại cô ấy vậy. Mọi người thấy cô ấy đau đớn như vậy bản thân cũng thấy đau.

Hôm nay là lần đầu tiên Hoắc Tĩnh Nhiễm yên tĩnh như vậy, lẽ nào người phụ nữ tên Lý Nhược Tuyết này thật sự có ma lực, không những có thể trị được chứng bệnh sạch sẽ của anh ta còn có thể khiến Tĩnh Nhiễm bình tâm trở lại?

“Tôi…” Hoắc Tĩnh Nhiễm nói, đột nhiên cô ấy lại kinh sợ nói lớn: “Đừng hại tôi!” nói xong đẩy Hoắc Khải Quân ra!

Hoắc Khải Quân nào dám hại cô ấy, vội vàng buông tay nói với cô ấy: “Tĩnh Nhiễm, không có gì, không ai ép Tĩnh Nhiễm, đừng sợ...”

Hoắc Tĩnh Nhiễm lại bắt đầu lẩm nha lẩm nhẩm, sau đó đi vào phòng.

Hạ Nghiên Lạc thấy tình hình như vậy vội vàng đi theo, dịu dàng nói: “Tĩnh Nhiễm, cô mệt à, chúng ta đi nghỉ một chút nhé!”

Nói xong cô cùng Hoắc Tĩnh Nhiễm vào phòng ngủ, nhìn cô ấy nằm trên giường cô giúp cô ây đắp một cái chăn mỏng.

“Cô ấy ngủ rồi.” Hạ Nghiên Lạc nói, thấy Hoắc Khải Quân mỉm cười nhìn mình đột nhiên cô cảm giác nổi cả da gà.

“Tuyết Tuyết, đột nhiên anh cảm thấy mình như nhặt được báu vật.” Hoắc Khải Quân nói: “Tĩnh Nhiễm là cô nhỏ của anh, là em gái ruột của bố anh, nhỏ hơn anh 1 tuổi, vì từ nhỏ cùng nhau trưởng thành cho nên bọn anh thường gọi tên của nhau.”

“Nhưng cô ấy tại sao lại…” Hạ Nghiên Lạc hỏi.

“Mọi người cũng rất muốn biết!” Hoắc Khải Quân nói, đồng tử mắt sâu hoắm của anh ta thêm phần sát khí: “Mười năm trước, khi cô ấy vừa tròn 20, còn đang học đại học thì bị mất tích một năm, sau khi quay về thì thành ra thế này! Cô ấy thậm chí không cho mọi người lại gần, một mình chuyển đến đây sống…”

Trong giọng nói của anh ta thêm phần đay nghiến, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu điều tra ra được ai hại cô ấy ra như thế này, anh nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết!”

Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Hoắc Tĩnh Nhiễm, trong lòng nổi lên một cơn đau buồn: “Đúng rồi, đối với một cô gái trẻ như vậy mà nói, chuyện này quá tàn nhẫn rồi.”

“Tuyết Tuyết, cô ấy trong 10 năm này sống không dễ dàng gì, bây giờ mọi người rất khó gần cô ấy.” Hoắc Khải Quân ôm lấy cánh vai Hạ Nghiên Lạc nghiêm túc nhìn cô nói: “Nhưng anh thấy cô ấy không tránh em, cho nên em có thể mỗi tuần bớt chút thời gian đến đây trò chuyện cùng cô ấy không?”

Hạ Nghiên Lạc lần đầu tiên thấy Hoắc Khải Quân dùng ngữ khí thương lượng với người khác như vậy, cô gật đầu: “Cho dù cô ấy không phải là cô ruột của anh mà là người bình thường đưa ra yêu cầu này, tôi có thể giúp cũng sẽ nhận lời!”

Hoắc Khải Quân nghe xong đơ mất mấy giây sau đó cúi đầu nói với Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết, em thật lương thiện, anh càng ngày càng thích em rồi, phải làm thế nào đây?”

Anh ta nói xong lại cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này rất nhẹ và dịu dàng, mà trên môi cô lại tiếp tục bị cọ sát, anh ta dùng môi vẽ lại theo viền môi cô. Không biết tại sao so với sự mạnh mẽ lúc trước bây giờ lại khiến cho người ta đỏ mặt tim đập chân run.

Hoắc Khải Quân chầm chậm mở mắt ra, lúc nhìn thấy Hạ Nghiên Lạc vẫn mở to mắt nhìn mình anh ta bất mãn nói: “Khi hôn phải nhắm mắt!”

Hạ Nghiên Lạc nhớ đến những lời nói với anh ta trước đây bèn nhân cơ hội này bắt đầu tìm đường lui cho mình: “Không phải nói là không được thân mật sao?”

“Cái điều khoản đó xóa đi, anh nói là được rồi!” Hoắc Khải Quân rất tự nhiên trả lời: “Nào có bạn trai bạn gái nào mà không thân mật chứ?”

“Xóa đi?” Hạ Nghiên Lạc mở to mắt: “Hoắc tổng, bình thường lúc anh và khách hàng ký hợp đồng, khi công ty đưa ra quy định mới cũng sáng sủa tối đổi thế này à?”

“Gọi tên đi!” Ánh mắt Hoắc Khải Quân làm một màn sâu thẳm: “Còn muốn anh một lần nữa thức tỉnh em à, em không phải là người phụ nữ của anh sao?”

“Ha ha, không phải…” Hạ Nghiên Lạc bản thân mình không thoát khỏi một bước chân của anh ta, sức lực của anh ta lớn vậy, cô còn có thể đòi điều kiện cho mình sao!

Hơn nữa, Hoắc Khải Quân nói thế chắc là chỉ do cảm xúc nhất thời mà thôi, đối với cô chỉ có ba phần nhiệt tình, không chừng sau này cũng quên.

Bây giờ cô càng lý luận với anh ta thì càng phản tác dụng.

Cho nên, Hạ Nghiên Lạc cười nói: “Khải Quân, anh nói gì thì là thế đấy…”

“Ngoan!” Hoắc Khải Quân cúi đầu moa moa một cái thưởng cho Hạ Nghiên Lạc, sau đó mới ôm lấy cô: “Đi, quay lại phòng tiệc, bà nội vẫn đang đợi chúng ta đó!”

“Ồ, vâng.” Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân kéo đi, bước chân của anh ta khá nhanh, cô mang giày cao gót nên đi lại hơi khó khăn.

Đang muốn bảo anh ta chậm một chút, Hoắc Khải Quân lại dường như ý thức được, anh ta quay đầu nhìn Hạ Nghiên Lạc: “Đi thôi mà cũng suýt ngã, ngốc chết đi được.”

Nói xong bế Hạ Nghiên Lạc lên.

Đuôi váy của Hạ Nghiên Lạc dài, sợi vải từ trên cánh tay anh ta trượt xuống, Hoắc Khải Quân bị mấy sợi vải làm cho ngứa ngáy, bất giác ôm Hạ Nghiên Lạc càng chặt hơn.

Mà cô luôn không có thói quen được người ta ôm thế này, tay kéo kéo vạt váy, một tay khác vì giữ cho mình không bị ngã nên ôm chặt lấy cổ Hoắc Khải Quân.

“Tuyết Tuyết, em nhẹ quá.” Hoắc Khải Quân bế cô rất nhẹ nhàng: “Dường như là không có trọng lượng ấy.”

“Có thể là do tôi không cao, chỉ có 164…” Hạ Nghiên Lạc nói.

“Nhưng thế vừa đẹp, anh thích!” anh ta nói rất trực tiếp, nói xong khóe môi còn cong lên, chỉ cảm thấy người phụ nữ này chỗ nào cũng khiến anh ta hài lòng.

Hai người đi đến cổng căn nhà, Hạ Nghiên Lạc vội nói: “Khải Quân, anh bỏ tôi xuống đi, nếu không người khác nhìn thấy thì không hay…”

Hoắc Khải Quân đang muốn nói ai dám nói vậy thì chợt ý thức được con gái người ta đang ngại không muốn ai nhìn thấy cảnh tượng này, vậy là anh ta thả Hạ Nghiên Lạc xuống, kéo tay cô vào trong.

Lúc này điện thoại trong tay Hạ Nghiên Lạc rung lên một hồi.

Cảm giác rung này hai ngày nay đã có chút quen thuộc, Hạ Nghiên Lạc biết đó là tin báo weibo.

Ngoài Kiều Dịch Dương ra còn ai gửi tin nhắn cho cô nữa chứ.

Cô do dự một lát rồi cầm điện thoại ra nghe bên tai.

m thanh quen thuộc vang lên: “Nghiên Lạc, tạm biệt.”

Trong lòng cô trầm mặc, anh gửi tin nhắn này có nghĩa là gì?

Nhưng Hoắc Khải Quân bên cạnh đã kéo cô vào phòng khách: “Món ăn ở đây mặc dù nấu không ra sao, nhưng hoa quả rất ngon. Phụ nữ các em không phải thích ăn hoa quả sao, là vận chuyển từ đường hàng không đến đó, bình thường bên ngoài ít khi mua được.”

Hạ Nghiên Lạc bất giác ngẩng đầu: “Vâng, cám ơn!”

“Cám ơn anh làm gì?” Hoắc Khải Quân nói: “Em nói với anh em thích cái gì, sau khi về nhà anh bảo người giúp việc đi mua cho.”

“Sao anh đột nhiên tốt với em như vậy?” Hạ Nghiên Lạc vì được yêu chiều mà kinh ngạc.

“Em là người phụ nữ của anh, không tốt với em lẽ nào tốt với Giản Vũ San?” lúc Hoắc Khải Quân nhắc đến Giản Vũ San bất giác khó chịu, tại sao bà nội lại không biết cô ta không phải là Hạ Nghiên Lạc?

Xem ra, chuyện này sau này có thời gian anh ta phải kiểm tra một chút!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.