Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giản Vũ San, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy cô rẻ mạt như vậy!

Phiên bản Dịch · 2467 chữ

Giản Vũ San mấy năm này vì muốn bảo vệ vóc dáng mảnh mai của mình nên thường đến spa.

Mà lúc này cô ta dùng thân thể mình ôm chặt lấy anh, nửa thân trên từ ngực của anh không ngừng phát hỏa, rất nhanh sắc mặt của Kiều Dịch Dương biến thành càng lúc càng đỏ.

Giản Vũ San hôn vào cổ anh, phát hiện Kiều Dịch Dương đã bắt đầu bất giác muốn động đậy. Thế là cô ta lại càng gia tăng thêm lực, bên trong anh càng lúc càng chặt.

Cảm giác này Kiều Dịch Dương chỉ thấy từ trong cơ thể mình lộ ra cảm giác xỉ nhục, nhưng giờ anh không còn sức lực, cơ bản không có cách nào đẩy cô ra! Cơ thể vẫn không ngừng ma sát với cô ta dần dần cũng căng cứng vô cùng.

Trong phòng bệnh, nhiệt độ càng ngày càng cao, kèm đó những tiếng thở dốc.

Sau khi kết thúc, bởi vì sự cố gắng ngày hôm nay của Giản Vũ San so với trước đây đã khiến cho Kiều Dịch Dương mấy lần có cảm giác giống như lúc ban đầu.

Anh nặng nề thở dốc, đáy mắt là sự phẫn nộ: “Giản Vũ San, tôi tử trước đến giờ chưa từng thấy cô rẻ mạt như vậy!”

“Không có gì, đạt được mục đích là được rồi!” Giản Vũ San nhìn Kiều Dịch Dương mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn anh một cái rồi mới đứng lên.

Cô ta giúp Kiều Dịch Dương mặc quần áo vào, đắp chăn lại rồi cầm điện thoại, sau đó nhanh chóng đi đến một căn phòng khác.

Đều nói là muốn có thai tốt nhất là sau khi làm chuyện đó xong không lập tức đi tắm, sau đó gác lên một cái gối, cho nên Giản Vũ San vẫn còn nằm trên giường cho đến đêm mới thực sự muốn đi tắm.

Lúc cô ta đi ra, phát hiện mọi người xung quanh đều ngủ rồi, sau đó cô ta đến trước giường của Kiều Dịch Dương.

Vốn dĩ muốn nhìn anh nhưng lại phát hiện anh vẫn chưa ngủ!

Tim Giản Vũ San đập lên một cái, đang muốn rời đi đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.

Nếu như lần vừa rồi cô ta không có thai thì sao? Vậy thì sau này nhất định sẽ không tìm được cơ hội như vậy nữa!

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô ta, một là cô ta không làm hai là đã làm là phải làm đến cùng, bà Giản lúc trước đã trực tiếp chuẩn bị cho cô ta một hộp bao cao su.

Bao cao su này là loại không làm chết tinh trùng, chỉ cần cô ta mang tinh trùng của anh đến bệnh viện nuôi dưỡng, đợi nửa tháng sau nếu cô ta thật sự không có thai có thể dùng tinh trùng của anh cấy vào cơ thể mình!

“Cút!” Kiều Dịch Dương nhìn thấy Giản Vũ San đều cảm thấy vô cùng ác cảm cùng chán ghét: “Đợi tôi xuất viện, tôi sẽ mở cuộc họp ký giả chính thức tuyên bố chúng ta giải trừ hôn ước, đồng thời chấm dứt quan hệ đính hôn!”

“Được.” Giản Vũ San nhìn anh cười nói, âm thanh dịu dàng mang theo vài phần cuồng dại đáng sợ: “Dịch Dương đều nghe theo anh.”

Ngược lại, anh đã rất hận cô ta rồi nên cũng chẳng còn hơn sức đâu nữa. Vậy thì hãy để cô ta dùng đứa bé này nắm giữ anh, để anh cả đời này đều không bỏ được cô ta!

Nghĩ đến đây, Giản Vũ San quả nhiên có chút vui mừng.

Lần thứ hai cô ta đã thành thạo hơn lần đầu rồi.

Nhưng lần này hôn thời gian so với lần trước dài hơn thì anh mới cứng lên được.

Cô ta mang bao cao su vào cho anh, sau đó không chịu được cái cái loại trơn nhầy khó chịu này, nhưng cô ta vẫn tiếp tục cố gắng.

Kiều Dịch Dương chỉ cảm thấy bản thân dường như lại trải qua một cơn xỉ nhục nữa, nhưng phản ứng sinh lý của anh rõ ràng cũng không khống chế được.

Anh lại một lần nữa đầu hàng trước họng súng của cô ta, khi anh nhìn thấy cô ta cẩn thận đeo bao cao su cho mình, lúc cảm giác trơn nhầy ấy lướt qua người anh trong lòng anh đã rõ Giản Vũ San muốn làm gì!

Anh đã phản bội Hạ Nghiên Lạc bảy năm rồi, nếu như anh lại một lần nữa có con với Giản Vũ San…

Cả người anh một trận rét run, dùng lực ở tay từ trên giường lăn xuống!

Sắc mặt Giản Vũ San biến đổi, vội cầm bao cao su từ trên người anh chạy đi!

Kiều Dịch Dương dùng toàn bộ sức lực nhưng chỉ dịch khỏi giường được một ít, trải qua phẫu thuật sức lực của anh cũng không cầm cự được, mới lật xuống giường được một tý mắt đã thấy Giản Vũ San rời đi rồi.

Thứ sáu, cuộc thi diễn ra vô cùng khốc liệt.

Buổi sáng Hạ Nghiên Lạc xử lý công việc không nhiều lắm, vừa tới chiều cô đã vội vàng thay quần áo đến nơi thi đấu trước.

Hai ngày cuối này đều có người của Hoắc thị giám sát hiện trường, Hạ Nghiên Lạc thay quần áo xong, tiếp tục đeo mặt nạ, sau đó đi đến phòng thu hình trước.

Ca sĩ trước mặt là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang hát ca khúc “Ám hương”, Hạ Nghiên Lạc ngồi phía sau sân khấu lắng nghe cũng cảm giác bản thân đang dần dần trầm mặc hòa vào không gian của ca khúc.

Xem ra soái ca này có thể là một trong ba đối thủ tranh giành thứ hạng cao nhất với cô!

Đang suy nghĩ đến đây phía bên đó đã gọi nghệ danh ‘Lạc Tuyết’ của cô.

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi, đi lên sân khấu.

m nhạc vang lên, cô chầm chậm mở mắt, cảm xúc buồn bã lúc đầu cũng được cô thu lại.

Lúc này, tại bệnh viện, Kiều Dịch Dương bảo bố mẹ mở tivi, sau đó mắt dán vào màn hình.

Bây giờ anh đã có thể nhìn được rồi, cho nên cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy cô gái trong mộng của mình!

Chỉ là, lúc cô ấy lên sân khấu còn đeo thêm một chiếc mặt nạ, che đi một nửa khuôn mặt mà anh đã lâu không thấy, thậm chí thân hình cô béo hơn trước rồi.

Đây thật sự là cô ấy sao?

Nhưng đeo mặt nạ khi hát chỉ có một mình cô ấy thôi!

Cho nên, cô ấy béo rồ, là vì sống cùng chồng nên cô ấy mới béo lên sao?

Anh cảm thấy trong lòng như bị xé rách rất dữ dội, sau đó anh nghe thấy giọng ca quen thuộc mà linh động: “Sự cô đơn của hai trái tim cũng không bằng giải thoát cho một trái tim. Khi phát hiện ra sự đau khổ không bằng cố mà buông tay nhau đi. Em nguyện rời xa anh, sau đó quên hết nguyên nhân tại sao luôn khiến chúng ta không vui vẻ, em đã chứng minh rồi em vẫn sống tốt…”

Đúng là cô ấy, thật sự là Nghiên Lạc của anh!

Anh chết lặng nhìn bóng hình không quen thuộc này trên màn hình, đột nhiên anh cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ như trăm sông nghìn núi!

Tại sao, cô gái xinh đẹp ban đầu đã không thấy đâu rồi?

Hơn nữa, cô đeo mặt nạ, lẽ nào do khuôn mặt cô bị hỏng?

Nghĩ đến đây trong lòng anh hơi run, đột nhiên không biết mình có mùi vị gì.

Mà lúc này ‘Lạc Tuyết’ trên sân khấu vẫn đang tiếp tục hát: “Tâm tình phiêu bạt có phải là loại đặc biệt của người từng phạm tội không? Hay là do không nỡ nên tùy ý phỉ thừa nhận…”

Kiều Dịch Dương nhìn cô, nghe lời bài hát đột nhiên nhớ đến lúc lần đầu tiên anh thừa nhận với cô.

Thời gian đúng là thứ tàn khốc nhất trên thế giới, khi bỏ lớp mặt nạ kia ra cô gái trong trí nhớ của anh không còn xinh đẹp nhất mà anh cũng cùng một người con gái vô xỉ đồng sàng cộng chẩm bảy năm rồi…

Ngoài những cái này ra còn dư lại những gì nữa?

Anh không còn là Kiều Dịch Dương sạch sẽ nữa, cô gái của anh cũng đã cưới người ta rồi!

Anh cúi đầu cười, ánh nhìn vẫn dán chặt lên bóng hình không rõ ràng trên sân khấu kia.

“Em tức giận, bất bình mà giãy dụa, sự mệt mỏi cứ thế theo tháng năm. Trên con đường hoài niệm cũng quanh co gấp khúc, sống tiếp thì sẽ không còn sự lựa chọn. Em vì sự ngọt ngào mà chịu sự đau khổ, vì sự đau khổ này cũng làm em tỉnh ngộ…”

Lúc này Tô Nhã Kỳ từ bên ngoài đi vào thấy tâm trạng của Kiều Dịch Dương có gì không đúng bất giác hỏi: “Dịch Dương, con sao thế? Con đột nhiên đuổi San San, có phải là cãi nhau nên tâm trạng không tốt không?”

“Không có, mẹ, mẹ đừng nói nữa, con muốn nghe nhạc.” ánh mắt của Kiều Dịch Dương vẫn không rời xa màn hình tivi.

“Dục vọng cuối cùng của em chính là tức giận nhưng lại chẳng có nơi nào để trút, nỗi buồn của em, sự đố kỵ của em như bản thân bị rơi vào nơi khói lửa. Hạnh phúc đáng ghét, khoảng không gian chẳng có cách nào bù đắp nổi.” Hạ Nghiên Lạc hát càng lúc màng nhập tâm, những chuyện đã qua từng chút một lướt qua đầu cô, cuối cùng lại như một dòng nước cuốn đi không thấy đâu nữa.

Kiều Dịch Dương nghe đến đây cũng trầm luân vào hồi ức, vô số mảnh vỡ trong đầu anh như thét gào, anh nhìn Hạ Nghiên Lạc trong lòng vô cùng phức tạp.

Anh vì lời cự tuyệt của cô mà trên bàn phẫu thuật từ bỏ khát vọng sống.

Bây giờ anh cuối cùng cũng tỉnh lại, còn có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng cô không còn là cô nữa rồi.

Nếu có thể anh thật sự muốn từ bỏ tất cả, quay lại như bọn họ lúc ban đầu.

Nhưng mà điều này dường như đã không thể nữa rồi…

“Sự dịu dàng, ưu sầu của em từ trước đến giờ đều như gió bụi thoảng qua, sự an ủi, thỏa mãn của em cũng không có kết quả hồi đáp. Không có cách nào nhìn được hoa kia đang bay lượn khắp nơi, nếu như không thể có thể đừng thật sự cô đơn không…”

Cô hát xong câu cuối cùng thì cúi chào khán giả.

Có lẽ vì dành quá nhiều tình cảm cho bài hát này cho nên khán giả dưới khán đài cũng cảm động theo, vị vậy tiếng vỗ tay vang lên rất lâu.

Kiều Dịch Dương ôm lấy khuôn mặt mình, lúc này mắt anh ươn ướt.

Vốn dĩ anh cảm thấy mình phẫu thuật không chết chính là ông trời đã ban tặng cho anh cơ hội lần thứ hai, vậy là anh có thể theo đuổi lại cô. Bất luận cô kết hôn gì đó anh vẫn muốn mang cô về bên cạnh.

Nhưng tại sao cô gái anh yêu lại biến thành dáng vẻ xa lạ như vậy, vậy thì tương lai phải dùng cách nào để cổ vũ cho con đường phía trước của họ đây.

Lúc nước mắt của Kiều Dịch Dương rơi xuống Hạ Nghiên Lạc cũng vừa từ sân khấu đi xuống.

Tiếp sau cô là Giản Vũ San, hai người đi lướt qua nhau.

Hạ Nghiên Lạc đi đến nhà vệ sinh, nhanh chóng thay trang phục và gỡ mặt nạ, lúc nghe thấy bên ngoài không có người cô mới từ trong đi ra.

Chắc cô đã qua vòng này rồi, về sự tự tin của mình cô luôn luôn có.

Cho nên Hạ Nghiên Lạc không đợi kết quả mà trực tiếp rời hiện trường quay về nơi làm việc.

Đồng nghiệp nhìn thấy cô mỉm cười hỏi: "Này Nhược Tuyết vừa rồi đi đâu đấy? Tuyết Lạc kia thực sự làm mọi người kinh hỷ, bài hát đó khiến tôi sắp khóc rồi, đây nhất định là câu chuyện của cô ấy, hát quá rung động lòng người!"

"Vậy sao?" Hạ Nghiên Lạc nói: "Đáng tiếc tôi vừa bị đau bụng, đi vệ sinh hơi lâu."

"Đúng vậy hát vô cùng có cảm xúc!" đồng nghiệp nói: "Cô về nhớ xem lại một lần! Có điều xem lại không trấn động như xem trực tiếp đâu! Haiz lần sau thi đấu cô đừng để xảy ra sơ xuất nữa!"

Tại sao có cảm xúc? Vì cô dùng hết sinh mệnh của mình mà hát mà.

Hạ Nghiên Lạc cười: "Ừ, lần sau tôi sẽ tranh cướp ngoài hiện trường!"

Hai người nói với nhau mấy câu thì phía bên hậu đài bận ghi hình nên họ lại chạy ra giúp đỡ.

Lúc này điện thoại của Hạ Nghiên Lạc vang lên, cô bèn nhận điện thoại: "Xin chào!"

"Cô gái ngốc, là anh, em không lưu số điện thoại của anh" đồng tử Hoắc Khải Quân chau lại.

"Không có không có, không phải không lưu... Ý của tôi là lưu rồi." Hạ Nghiên Lạc vội giải thích: "Bởi vì vội quá nên tôi không xem là ai gọi đến."

"Được tạm thời tha cho em." Hoắc Khải Quân nói: "Lát nữa anh đến trường quay, em chuẩn bị đón anh đi!"

"Được được được." Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười: "Nhất định sẽ hoan nghênh anh."

"Được rồi, em làm việc đi." Hoắc Khải Quân gác máy.

Bên này Bác Ngự Thần cười nói: "Lần sau anh có thể cài cho chị ấy một loại nhạc chuông riêng, như vậy sẽ không bị nhầm nữa."

"Còn có loại đó à?" Hoắc Khải Quân nghĩ một chút, lát gặp người phụ nữ ấy nhất định phải cài cho cô một kiểu chuông mới được.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.