Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giản Vũ San muốn sinh thì cứ để cô ta sinh.

Phiên bản Dịch · 2360 chữ

Hoắc Khải Quân dường như có thể khẳng định, Lạc Tuyết bên cạnh chính là cô gái năm đó.

Nhưng thế gian có quá nhiều chuyện, sao lại tồn tại trùng hợp như vậy.

Nếu như là chị em ruột, ngoại hình giống nhau cũng không phải là không có khả năng.

Cho nên trước khi Hoắc Khải Quân điều tra ra thì không thể biểu lộ chuyện gì ra ngoài được.

Thời gian dường như quay lại lần đầu tiên Hoắc Khải Quân đưa Hạ Nghiên Lạc về nhà. Cô nhẹ nhàng đánh mắt sang, khoé mắt đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Anh ta là quan tâm đến nghệ sĩ hay còn ý gì khác? Anh ta có thói quen đưa phụ nữ về nhà sao?

Cô gái xấu xí ban đầu cũng đưa, bây giờ cô xinh đẹp cũng đưa, có phải không có thì anh ta mới không đưa không?

Nghĩ đến đây Hạ Nghiên Lạc cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Rõ ràng biết đó là mình, nhưng anh ta lại không biết làm sao có thể đã có bạn gái rồi mà vẫn còn đong đưa?

Hơn nữa lúc vừa nãy lên sân khấu anh ta còn ôm cô nữa!

Nghĩ đến đây trong miện cô bất giác mà muốn nôn, dáng vẻ hơi không vui.

Hoắc Khải Quân mặc dùng bất động thanh sắc nhưng thực ra anh ta đang dùng ánh mắt quan sát cô gái ngồi bên canh.

Nhìn dáng vẻ chẩu chẩu môi của cô trong lòng anh ta hơi rung động, tự nhiên lại nhớ đến Lý Nhược Tuyết.

Rõ ràng hai người này hoàn toàn không giống nhau, tại sao lúc anh ta nhìn cô ấy lại nhớ đến người còn lại?

Nhưng dường như điểm họ giống nhau chính là … đáng yêu?

Khóe môi anh ta bất giác mà cong lên, không khí trong xe hình như thoáng cái ôn hòa hơn nhiều.

Hạ Nghiên Lạc đột nhiên ý thức được bây giờ cô đang trong thân phận của một người khác, vậy là cô vội thu lại tâm trạng, lịch sự nói với anh ta: “Hoắc tổng, Ngài cho tôi xuống trước cửa bến tàu điện ngầm là được rồi, hôm nay cám ơn Ngài!”

Cô sử dụng giọng thật của mình không cần phải đóng kịch nữa, trong sự dịu dàng này còn mang theo vài phần trong trẻo.

Hô hấp của Hoắc Khải Quân trong thoáng chốc lại loạn hết cả lên.

Bảy năm trước, cô gái này nói với anh ta mấy câu, mặc dù tác dụng của thuốc làm anh ta mất đi ý thức cũng như là nghe không được rõ ràng lắm.

Nhưng thời khắc cô gái bên cạnh cất giọng lại giống hệt cô gái năm đó, khiến cho máu trong người anh ta nóng lên, cổ họng không khống chế được mà nuốt xuống hai ngụm.

Trong tâm trạng kích động, anh ta hỏi cô: “Nhà cô ở đâu?”

Lúc Hạ Nghiên Lạc báo danh khẳng định cô không dám sử dụng thân phận của ‘Lý Nhược Tuyết’. Cô nghĩ nếu mình thật sự giành quán quân trừ người phụ trách ký hợp đồng của giải trí Hoắc thị ra những người khác sẽ không tìm hiểu tin tức về thân phận của cô chứ?

Cho nên cô lấy chứng minh thư của Hạ Nghiên Lạc đi đăng ký.

Mà địa chỉ nhà chính là ngôi nhà cũ của Hạ gia.

“Nhà tôi không ở Ninh Thành.” Hạ Nghiên Lạc nói. “Tôi bây giờ đang ở nhà bạn, là số 2 Tuyến Duyên Tuyến, bên đó hay bị tắc đường, Hoắc tổng không cần đưa tôi đi đâu.”

Hoắc Khải Quân nghe thấy cô lại một lần nữa từ chối nên nghĩ bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô, dù sao cô vẫn phải ký hợp đồng với Hoắc thị, cho dù không ký cũng phải đến ngân hàng rút chi phiếu, cho nên ngược lại anh ta không lo Hạ Nghiên Lạc chạy mất.

Vậy là anh ta dặn dò vệ sinh dừng xe trước cổng tàu điện ngầm.

Hạ Nghiên Lạc xuống xe, lịch sự nhìn Hoắc Khải Quân nói cám ơn, sau đó nhanh chóng đi xuống bến tàu điện ngầm.

Mua vé lên tàu, sau khi cô từ nhà vệ sinh của tàu điện ngầm đi ra đã biến thành ‘Lý Nhược Tuyết’

Mà lúc này, Giản Vũ San cũng về đến Giản gia.

“San San, có chuyện gì mà vội thế? “Bà Giản Vương Sương Vân thấy dáng vẻ như bị dọa ma quỷ của cô ta bất giác hỏi.

Giản Vũ San ngã lên sô pha: “Mẹ Hạ Nghiên Lạc chưa chết!”

“Hả?” Vương Sương Vân mặt nhanh chóng biến sắc: “Sao có thể? Con thấy nó à?”

“Mẹ, mẹ không xem chương trình trực tiếp à?” Giản Vũ San hỏi: “Hóa ra trước đây cái người tên là ‘Lạc Tuyết’ luôn so kè với con chính là còn tiện nhân Hạ Nghiên Lạc!”

“Cái gì mà Lạc Tuyết? “ Vương Sương Vân hỏi: “Công ty của bố con có chút chuyện, bọn ta vừa ra ngoài xử lý về nên không xem trực tiếp được.”

“Chính là chương trình ‘Ca sĩ khiêu chiến’ mà con tham gia đó.” Đáy mắt Giản Vũ San hiện lên sự căm hận: “Con tiện nhân Hạ Nghiên Lạc đó thế mà lại đeo mặt nạ vờ thần bí, con đứng bên cạnh cô ta luôn không biết đó là nó! Hơn nữa mấy ngày trước con thấy nó là Dịch Dương bám dính không rõ ràng! Hôm nay con tiện nhân đó còn mở mặt nạ ra cho khán giả thưởng lãm, lộ rõ bộ mặt hồ ly tinh, lập tức đạt quán quân!”

Từ trong những từ mà Giản Vũ San nói với Vương Sương Vân bà ta đã rõ đại khái câu chuyện, khóe môi của bà ta cong lên lộ ra nụ cười: “Cô ta lộ diện thì càng tốt! Đạt được giải nhất lại càng tốt!”

“Mẹ ý của mẹ là?” Giản Vũ San phản ứng lại: “Không phải là chèo càng cao thì ngã càng đau sao?”

“Con coi như lại thông minh thêm một lần rồi!” Vương Sương Vân nói: “Năm đó những tài liệu liên quan đến cô ta mẹ đều giữ lại! Đợi lúc cô ta được những người đàn ông kia đưa lên tận mây xanh chúng ta sẽ đem toàn bộ chuyện của năm đó tuồn ra ngoài, con cảm thấy hiệu quả thế nào?”

“Mẹ, con vốn dự định quay về đem những chứng cứ của cô ta công bố, nghe mẹ nói như vậy thoáng cái con cảm thấy cách của mẹ còn hay hơn!” Giản Vũ San nói, trong đôi mắt đều là nọc độc giết người: “Con như là món quà chúng ta tặng cô ta sau bao tháng ngày xa cách trùng phùng!”

“Đúng!” Vương Sương Vân nói: “Mấy ngày này nghĩ cách liên lạc với mấy bạn học trước đây của con, sau đó tìm người làm một cái video ghi âm lại chuyện liên quan đến Hạ Nghiên Lạc bị đuổi học…”

“Vâng, mẹ, con đi làm đây!” Giản Vũ San nói xong, lại nhớ đến chuyện gì bèn ưu sầu nói: “Đáng tiếc, hôm nay con đến kỳ kinh nguyệt rồi, xem ra có thai thất bại rồi.”

“Sợ gì chứ, tinh trùng của cậu ta không phải là đã chuyển đến bệnh viện rồi sao, bạn của con giúp con bảo quản rồi đúng không?” Vương Sương Vân nói: “Đợi con hết kinh nguyệt, chúng ta đến đó khám phụ khoa tổng thể một lượt, rồi chuẩn bị mang thai!”

“Vâng!” Giản Vũ San nói từng chữ một: “Dịch Dương là của con, ai cũng đừng mong cướp!”

Lúc này Kiều Dịch Dương đã về tới bệnh viện đang dặn dò một hồi.

Bên cạnh bà Tô Nhã Kỳ chứng kiến cảnh này liền vội vàng khoác áo lên vai anh: “Dịch Dương, tại sao bố mẹ vừa ra ngoài một lát mà con đã không nghe lời bác sĩ rồi thế, tự ý xuất viện? Con thật sự là có chuyện gì cần xử lý sao?”

“Mẹ, Nghiên Lạc về rồi.” Kiều Dịch Dương nhìn mẹ: “Lần này con sẽ không để lỡ mất cô ấy nữa!”

Tô Nhã Kỳ kinh ngạc mấy giây mới phản ứng lại: “Cô ta vẫn còn sống? Dịch Dương, có phải con đã nhớ lại cái gì không?”

“Mẹ, con từ bé đến lớn đều nghe lời mẹ.” Kiều Dịch Dương nhìn mẹ: “Mẹ nói không cho con làm từ trước đến giờ con đều không làm. Mẹ nói con nên làm con sẽ nỗ lực mà làm tốt nhất. Con biết mẹ không thích cô ấy, nhưng đây là nguyện vọng duy nhất của con trai, con đã nhầm lẫn bảy năm rồi, quên cô ấy bảy năm rồi, sau này trừ cô ấy ra ai con cũng không cần!”

“Dịch Dương…” Tô Nhã Kỳ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Mẹ, con và Giản Vũ San chia tay rồi.” Kiều Dịch Dương nói: “Năm đó, con quên hết quá khứ là cô ta nói với con cô ta là bạn gái của con. Nhưng sau này con biết mình sai rồi, con biết người mình thích là ai, con muốn gì.”

“Dịch Dương, con có phải là trách bố mẹ không nói cho con biết chân tướng sự thât?” Tô Nhã Kỳ nhớ lại, năm đó khi Kiều Dịch Dương tỉnh lại, quên mất Hạ Nghiên Lạc, họ thấy vô cùng vui vẻ.

Bởi vì họ nhớ, khi ấy Kiều Dịch Dương vô cùng thích Hạ Nghiên Lạc, họ không hy vọng con trai mình bị người phụ nữ hồng nhan họa thủy này kéo theo.

Mà Giản Vũ San họ lại nhìn ra được rất hợp ở bên cạnh Kiều Dịch Dương, cũng là người có tố chất, gặp phải chuyện như vậy họ bèn hướng về phía Giản Vũ San nhằm bảo toàn đại cuộc.

Cho nên dù có không thích Giản Vũ San họ cũng âm thầm cho qua sự nhầm lẫn này, cứ thế mà diễn đi.

“Mẹ, quá khứ là quá khứ.” Kiều Dịch Dương hít sâu một hơi: “Con phải nắm bắt tốt tương lai.”

Anh thực ra cũng đang nói cho bản thân mình nghe.

Kỳ thực Hạ Nghiên Lạc thật sự đã có con với người đàn ông khác thì lúc đầu cô ấy vẫn là người bất hạnh.

Anh muốn làm chính là thay cô báo thù, sau đó đưa cô về bên cạnh, tốt với cô!

Chỉ là lúc này vẫn còn một chuyện phiền phức chưa giải quyết được…

Kiều Dịch Dương nghỉ một lát rồi đứng dậy: “Mẹ, con nhớ còn một chuyện cần làm.”

“Dịch Dương con lại đi đâu thế? Sức khỏe của con...” Tô Nhã Kỳ căng thẳng nói.

Kiều Dịch Dương không nói cho Tô Nhã Kỳ biết sự nhục nhã ngày hôm đó. Anh chỉ trả lời: “Mẹ, con có một người bạn đang ở viện này, chúng con có hẹn nói chuyện hơn 10 phút rồi sẽ về.”

“Được rồi.” Tô Nhã Kỳ cảm thán: “Bố mẹ ở phòng bệnh đợi con.”

Kiều Dịch Dương từ phòng bệnh đi ra, anh đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu sinh thực phía sau bệnh viện.

Anh không đăng ký mà đi thẳng đến văn phòng làm việc.

“Anh Dịch Dương, anh sao lại đến đây?” một cô gái trẻ tuổi trông thấy Kiều Dịch Dương đáy mắt hiện lên tia sáng.

“Tiểu Tuyết, Giản Vũ San có đến tìm em không?” Kiều Dịch Dương từ ngoài cửa đã hỏi luôn.

“Có, Chị San San có đến!” Tiểu Tuyết kinh ngạc hỏi: “Anh Dịch Dương sao anh biết vậy?”

“Bởi vì, cô ta không biết chúng ta quen nhau.” Kiều Dịch Dương cười trào phúng một cái: “Cô ta đưa em một ống nghiệm đúng không?”

Trong mấy năm này anh đã đưa Giản Vũ San đến một vài cuộc hẹn bàn bạc làm ăn, cũng cho cô ta rất nhiều tài nguyên trên phương diện thương nghiệp, nhưng lại rất ít khi đưa cô ta đi gặp gỡ bạn bè của mình.

Nếu không, Giản Vũ San biết anh quen biết Tiểu Tuyết sẽ không đưa tinh trùng cho Tiểu Tuyết bảo quản!

“Đúng rồi, chị ấy có đưa em một ống nghiệm…” mặc dù việc này liên quan đến công việc của Tiểu Tuyết nhưng khi nhắc đến chuyện này trước mặt Kiều Dịch Dương cô bé cũng thấy hơi ngại: “Chị ấy nói là của bạn trai chị ấy, bảo em bảo bảo quản một chút, đợi lúc cần sẽ sử dụng.”

“Tiểu Tuyết, đó là của anh, nhưng bọn anh đã chia tay rồi.” Kiều Dịch Dương nói đến đây thì hít sâu một hơi: “Em không cần hỏi nguyên nhân, anh chỉ xin em giúp anh một chuyện.”

Tiểu Tuyết từ trong kinh ngạc cũng tỉnh lại đáp lời: “Vâng, anh Dịch Dương anh nói đi! Lúc đầu nếu như không có tiền trợ cấp của anh cho em học đại học, em cơ bản không được học lên đại học, cũng không có công việc ổn định như thế này. Cho nên chỉ cần em có thể làm được em đều giúp anh!”

“Giúp anh đổi đồ trong ống nghiệm mà cô ta đưa cho em nhé.” Đáy mắt của Kiều Dịch Dương hiện lên một tia lạnh lùng: “Tốt nhất là đổi thành chủng người.. ví dụ như… người da đen.”

“Hả?” Tiểu Tuyết suýt chút nữa thì rơi cằm: “Đổi, đổi thành, người da đen?”

Kiều Dịch Dương gật đầu, đáy mắt một tia lạnh lùng lướt qua: “Đúng, nếu cô ta muốn sinh thì cứ để cô ta sinh đi.”

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.