Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc đời của anh ta thừa nhận dành cho Hạ Nghiên Lạc

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Không biết có phải do vòng ôm của Hoắc Khải Quân rộng lớn khiến người ta cảm thấy thoải mái hay là vì hôm nay cô thật sự mệt mỏi mà không biết từ lúc nào Hạ Nghiên Lạc đã ngủ mất rồi.

Hoắc Khải Quân nghe thấy những tiếng thở đều đều của cô gái trong lòng truyền tới khiến anh ta cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị sự dịu dàng khó nói này cướp mất.

Anh ta cúi đầu hôn cô, sau đó bế cô lên đặt lên chân mình.

Cô nhẹ nhàng ư ư mấy cái sau đó dựa vào ngực của anh ta tiếp tục ngủ ngon lành.

Dưới ánh trăng ngũ quan của cô mặc dù không xinh đẹp nhưng đột nhiên lại trở nên có mị lực, anh ta nhìn mấy lần lại phát hiện ra mình không nỡ, anh ta chỉ đành cưỡng ép bản thân mở to mắt, để đầu của cô tiếp tục gối lên vai anh ta.

Không biết qua bao lâu, mặt trăng đã lên cao, Hoắc Khải Quân lúc này mới ôm Hạ Nghiên Lạc về biệt thự.

Khi anh đưa cô vào phòng ngủ trong cơn mơ màng cô hỏi một tiếng.

Anh ta không nói gì mà cúi đầu hôn lên trán cô, cởi giầy, đắp chăn cho cô.

Nhưng lúc Hoắc Khải Quân muốn đi đột nhiên lại cảm thấy đây là lần gặp gỡ cuối cùng của họ.

Anh ta quay lại, tim đập nhanh giống như đang nếm trái cấm rồi nằm bên cạnh cô.

Cô chưa tỉnh, vẫn rất thơm giống như lúc trước cô dựa vào vai anh ta ngủ vậy.

Anh ta nhìn bóng lưng cô một lát đang do dự có nên ông cô vào lòng không thì cô lại xoay người lại lăn vào lòng anh ta.

Anh ta thuận tay ôm lấy, chỉ cảm giác trong lồng ngực được lấp đầy.

Vốn dĩ trong đầu tâm tư rối loạn mà lúc này lại có cảm giác được an ủi.

Bất tri bất giác, Hoắc Khải Quân cũng ngủ mất.

Cho đến ngày hôm sau Hạ Nghiên Lạc bị chuông báo thức đánh thức, đầu lông mày cô chau lại sau đó mở mắt ra.

Cô đột nhiên cảm giác không đúng, quét mắt một cái mới phát hiện mình thế nào lại nằm trong lòng Hoắc Khải Quân!

Là vì khi ngủ không vô tình sao, cô nhanh chóng nhìn anh ta, sau đó cúi đầu nhìn mình.

Trang phục của cô vẫn như tối hôm qua trước khi ra khỏi nhà, mà trên người không có bất kỳ vết tích xâm hại nào.

Cho nên tối hôm qua anh ta chỉ ôm cô ngủ cả một đêm, không có làm gì cô nữa?

Trong lòng Hạ Nghiên Lạc nhẹ nhõm hẳn, có điều khoảng cách gần thế này khiến người ta đỏ mặt tim run, còn khiến cô hơi căng thẳng nữa.

Cô đang muốn xoay người thì Hoắc Khải Quân dường như cảm giác được điều gì nên cũng tỉnh lại.

Anh ta chớp mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, chỉ cảm giác bản thân đã lâu như vậy mới có một buổi tối ngủ thoải mái nhất.

Chỉ là bây giờ…

Phản ứng của buổi sáng khiến anh ta chỉ có thể tạm thời bất động, hạ thân của anh ta nhẹ nhàng rời khỏi Hạ Nghiên Lạc, sau đó nhìn cô nói: “Chào buổi sáng Tuyết Tuyết.”

Giọng nói của anh ta có chút mông lung chưa tỉnh ngủ, thanh sắc trầm thấp có từ tính dường khiến bên tai như nóng lên.

“Chào buổi sáng.” Hạ Nghiên Lạc nói xong nhìn căn phòng một lát, cắn môi: “Sao anh lại ở phòng của tôi?”

“Tối hôm qua em ngủ trong lòng anh mà.” Hoắc Khải Quân nói: “Anh ôm em về phòng, sau đó…”

Những lời còn lại anh ta đột nhiên không cách nào tiếp tục nói được nữa.

“Vậy tôi dậy đây.” Hạ Nghiên Lạc mau chóng thu hồi tầm nhìn: “Tôi nhớ còn phải cho Thần Hy ăn sáng, nó phải đi học.”

“Ừ.” Hoắc Khải Quân nằm trên giường nhìn Hạ Nghiên Lạc rời đi. Anh ta lại một lần nữa hít thở mùi hương trên giường sau đấy mới đứng dậy.

Buổi sáng, ba người ngồi trước bàn ăn, cùng nhau ăn sáng.

Mỗi ngày Hạ Thần Hy đi học đều có tài xế được Hoắc Khải Quân sắp xếp đưa đến trường, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hạ Nghiên Lạc đưa con trai lên xe, dặn dò nó chăm chỉ học tập, chú ý nghe giảng, đừng chạy nhảy lung tung cẩn thận bị ngã, sau đó quay đầu lại đã trông thấy Hoắc Khải Quân đang đứng ở cửa, dáng vẻ như băn khoăn điều gì ấy.

“Khải Quân, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Hạ Nghiên Lạc hỏi.

“Em thay quần áo trước đi, anh sẽ nói sau.” Hoắc Khải Quân phát hiện bản thân thật sự là dùng hết sức lực để kéo dài thời gian, nhưng anh ta cũng rõ, thời khắc chia tay chỉ là sớm hay muộn thôi.

“À, được rồi.” Hạ Nghiên Lạc lên tầng thay quần áo đi làm, cầm túi xách lên nhìn Hoắc Khải Quân nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi!”

Anh ta nhìn nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô, cơn đau trong lòng lại bắt đầu nhanh chóng tấn công.

Nhưng những tư liệu tối qua, chỗ hồ sơ Thẩm Nam Thông gửi đến lúc này đã thức tỉnh anh ta, anh ta phải bù đắp cho người phụ nữ bất hạnh kia, phải giải quyết sai lầm bảy năm trước của mình!

Cho dù anh ta rất thích ‘Lý Nhược Tuyết’ thì cũng chủ định phải chịu trách nhiệm với Hạ Nghiên Lạc…

“Lý Nhược Tuyết.” Hoắc Khải Quân đứng trước mặt cô gái này, hít sâu một hơi: “Hợp đồng giữa hai chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Anh ta nói xong, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cô.

Anh ta có lỗi với cô.

Nhưng anh ta đối với Hạ Nghiên Lạc càng có lỗi hơn vì anh ta đã triệt để hủy hoại hoàn toàn cô ấy trong bảy năm trước.

Thời khắc này, duy nhất chỉ có sự đau khổ!

“Hả?” Hạ Nghiên Lạc hơi trấn động: “Hợp đồng gì? Dừng lại ở hợp đồng nào?”

“Tuyết Tuyết, xin lỗi, chúng ta chia tay đi.” Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác, nói xong câu này khó chịu như rút hết ruột gan anh ta ra vậy.

Tiếp đó ngay cả trái tim cũng bị móc ra.

Sau mấy giây phản ứng lại, Hạ Nghiên Lạc lúc này mới ý thức được Hoắc Khải Quân nói cái gì!

Cô ngước mắt nhìn anh ta, rõ ràng nhìn thấy sự bi thương và giãy dụa giữa hai lông mày của anh ta nhưng dáng vẻ của anh ta rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa!

Cho nên, anh ta thật sự là muốn chia tay với cô!

Tại sao lại đột nhiên như vậy?

Hôm đó ở quảng trường rõ ràng là anh ta không màng nguy hiểm cứu cô. Nếu như nói anh ta không thích cô chút nào hoặc nói đó chỉ là cảm hứng nhất thời thì cô cũng không tin.

“Có phải anh gặp khó khăn gì không?” Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến điều gì nói: “Không sao, tôi biết trong nhà anh khẳng định muốn anh có một cô bạn gái môn đăng hộ đối. Tôi hiểu anh, cũng đồng ý cách làm của anh, chỉ cần nói cho tôi biết nguyên nhân được không?”

Nghe những lời hiểu ý và lương thiện của cô như vậy Hoắc Khải Quân cảm giác trong lòng càng khó chịu.

Trước đây, anh ta không hiểu tại sao có người nguyện bị oán hận cũng không muốn muốn tìm một lý do hay để kể lại, đến bây giờ thì anh ta hiểu rồi.

Anh ta mở miệng: “Bởi vì trước đây anh từng thừa nhận một cô gái sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Bây giờ cô ấy quay về rồi, có có nghĩa đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa.”

Mắt Hạ Nghiên Lạc dần dần mở to.

Cho nên anh ta không phải là gia đình phản đối mà là vì người phụ nữ khác?

Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh lẽo, nhưng cảm giác này dường như cũng không mãnh liệt cho lắm.

Bởi vì mấy năm này, cái cảm giác lạnh lẽo như thế này không phải là cô chưa từng trải qua.

Ngược lại vì quá nhiều nên dường như cũng quen rồi.

Đúng chính là quen rồi…

Quen rồi cũng tốt, bởi vì cô không muốn lại trải qua một lần nữa sự đau khổ như trong quá khứ này, cô phát hiện, thế giới này có quá nhiều chuyện, rất nhiều điều đều không còn quan trọng nữa rồi!

Hạ Nghiên Lạc chầm chậm ngước mắt, nhìn vào mắt Hoắc Khải Quân, bình tĩnh nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi đồng ý, chúng ta chia tay.”

Nghe những lời này trái tim anh ta đột nhiên bị bóp chặt lại, lồng ngực giống như rất đau, ngay cả thân thể cũng không đứng vững.

“Tuyết Tuyết…” anh ta gọi tên cô, thậm chí muốn chạm vào cô.

Nhưng bàn tay cứng ngắc của anh mới đưa ra một nửa thì đã không còn cách nào đưa ra được nữa.

Mà anh ta lúc này dường nhưng đã không còn tư cách nữa rồi.

Từ nay về sau, trong cuộc đời của anh ta thừa nhận dành cho một cô gái tên ‘Hạ Nghiên Lạc’, vừa hay họ cũng có hôn ước, dường như đó là niềm vui lớn.

Hoắc Khải Quân nén cơn đau trong lòng, ép bản thân tiếp tục nói chuyện: “Tuyết Tuyết, anh sẽ cho em một căn chung cư, ngoài ra, một triệu trước đây em mượn anh không cần trả nữa, anh sẽ…”

Hạ Nghiên Lạc nghe đến đây, trong đột nhiên nổi lên một cơn phẫn nộ, cô ngắt lời anh ta: “Hoắc tổng, đây là phí chia tay của anh à?”

Suy nghĩ trong đầu Hoắc Khải Quân chợt căng lại: “Tuyết Tuyết, anh không có ý này, anh chỉ muốn bù đắp…”

Anh ta không thể tiếp tục nói nữa, mà cô cơ bản cũng không muốn nghe.

Sự trầm mặc bao quanh hai người.

Không khí càng lúc càng dồn nén. Lúc Hoắc Khải Quân đang muốn tiếp tục nói thì Hạ Nghiên Lạc đã mở lời trước.

“Chung cư gì chứ, không cần.” Hạ Nghiên Lạc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Khải Quân: “Còn về một triệu này, được tôi coi như đó là phí chia tay, cảm ơn anh.”

Cô cũng nghĩ đến mình có cốt khí trực tiếp đem tiền ném vào mặt anh ta, nói không cần, cầm tiền của anh cút đi.

Nhưng nghĩ đến Hạ Thần Hy.

Mặc dù thời gian chuyển đến nhà Hoắc Khải Quân không lâu, nhưng cô cảm thấy khí sắc của Hạ Thần Huy tốt hơn trước đây nhiều.

Hơn nữa trẻ con mặc dù không nói nhưng khi cô nhìn thấy Hạ Thần Hy thấy căn phòng đẹp như thế, phát hiện trong nhà không phải sợ chuột chạy đến nữa, sáng sớm còn có máy tập thể dục tại phòng gym, có thể thấy trẻ con rất thích những cái này.

Cô không năng lực kinh tế đẻ cho con trai cuộc sống vật chất tốt như vậy, nhưng đợi sau khi cô đổi xong chi phiếu sử dụng tám mươi triệu mua một căn hộ chung cư nhỏ ở thành phố này, sau đó lấy mười triệu mở một cửa hàng nhỏ, tiền sau này kiếm được mỗi tháng có thể lấy làm phí sinh hoạt, như vậy cũng không phải chạy đôn đáo thuê phòng nữa.

Xin hãy tha thứ, cô cuối cùng vẫn phải chấp nhận thực tế cuộc sống.

Hoắc Khải Quân nghe Hạ Nghiên Lạc đồng ý không trả lại trong lòng nhẹ đi phần nào.

Bởi vì anh ta biết, bây giờ năng lực kinh tế của cô thì lấy đâu ra một triệu chứ?

Nhưng anh ta cũng hy vọng cô có thể có một căn nhà tốt, cho anh ta lại thương lượng: “Tuyết Tuyết, chung cư không đắt lắm, nếu em không muốn nhận có thể tạm thời ở đây, dù sao anh cũng không dùng…”

“Nếu anh đã thừa nhận một cô gái khác, thì không thể dây dưa với tôi không rõ ràng.” Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân: “Giữa chúng ta chấm dứt ở đây đối với cô ấy mới là công bằng.”

Anh ta nhất thời tỉnh ngộ, không phản đối nữa.

“Vậy chúng ta…” rất lâu sau Hoắc Khải Quân mới nói.

“Hôm nay tôi đến công ty từ chức, sau này không cần gặp mặt nữa.” Hạ Nghiên Lạc nói.

“Tuyết Tuyết.” một cơn đau trong lồng ngực anh ta lại nổi lên, anh ta nhìn biểu tình tuyệt tình của cô, sâu sắc hiểu, thời khắc cô bắt đầu rời đi có lẽ là vĩnh viễn.

“Phía Tĩnh Nhiễm tôi sẽ dành thời gian.” Hạ Nghiên Lạc nói: “Chỉ cần chiều thứ bảy không có chuyện gì tôi sẽ đi cùng cô ấy. Tôi sẽ tận lực thu xếp thời gian, có điều tôi đến đó không mong sẽ gặp lại anh.”

Cô nói xong dường như nhớ ra điều gì đó: “Nhưng làm như vậy có tốt không, sẽ khiến anh cảm thấy tôi đang cố tình bám lấy anh?”

“Không.” Hoắc Khải Quân nhắm mắt lại, nỗ lực khống chế sự kích động muốn ôm lấy Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết, em rất lương thiện, đều là lỗi của anh.”

Hạ Nghiên Lạc không nói thêm gì nữa mà xoay người đi lên lầu dọn đồ.

Đồ của cô cơ bản không nhiều, rất nhanh đã cho vào xong mấy cái vali.

Tiếp sau đó cô vẫn duy trì thái độ như cũ nói với Hoắc Khải Quân đang đứng yên ở vị trí cũ: “Tôi thu dọn xong rồi, bây giờ chuyển nhà.”

Nói xong, Hạ Nghiên Lạc đặt vali xuống, cầm lấy tay của Hoắc Khải Quân, sau đó đặt sợi dây chuyền bán nguyệt vào lòng bàn tay anh ta.

- Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 162

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.