Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy anh em sẽ là nữ chủ nhân của tập đoàn Hoắc thị

Phiên bản Dịch · 2345 chữ

Chớp mắt, trái tim của Hạ Nghiên Lạc đột nhiên trầm mặc, cả người dường như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.

Cô quay đầu nhìn thấy Giản Vũ San đứng sau cánh gà, mà khán giả không nhìn thấy góc này Giản Vũ San đang nhìn cô cười giống như biểu hiện của bảy năm trước.

Không biết tại sao rõ ràng nên lập tức rời đi nhưng lúc này Hạ Nghiên Lạc lại phát hiện chân dường như bị dính chặt lại, cơ bản cô không động đậy được dù là nửa phân.

Mà lúc này trong đám fan đã có rất nhiều người cần mấy bức ảnh. Mặc dù MC không ngừng nói để thu hút sự chú ý của mọi người trở lại nhưng nội dung trong ảnh lại thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Gì chứ nữ thần thanh thuần thực ra là gái?"

"Mười tám tuổi chưa chồng đã có thai, mà không biết người đàn ông kia là ai."

"Còn có bằng chứng bị trường đại học Ninh Thành đuổi."

"Đời sống những năm cấp hai rất lộn xộn, qua lại với rất nhiều người?"

"Hơn nữa lúc thi đấu cô ta luôn đeo mặt nạ, trận cuối cùng mới bỏ mặt nạ xuống thực ra là vì muốn lôi kéo khán giả, lợi dụng mọi người say mê nhan sắc xinh đẹp này mà bầu chọn cho cô ta."

"Từ đầu đến cuối đúng là một cô 'gái ngành' có tâm địa."

Mọi người nhìn vài tấm ảnh, cơn có ít ảnh và chứng cứ nhất thời ngẩn ra.

"Đây đúng là tiện nhân! Thế nên dáng người mới xinh đẹp như thế!"

"Không đúng, chính là hồ ly tinh nếu không sao mà câu dẫn được đàn ông.

"Một cô gái 18 tuổi đã có thai thì có chỗ nào tốt chứ?"

"Tiện nhân mau cút xuống, đừng làm bẩn mắt của chúng ta."

Dưới sân khấu là những thanh âm chỉ trích.

Trên sân khấu Hạ Nghiên Lạc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của khán giả nghe những lời chỉ trích chửi mắng đó chỉ cảm thấy dường như quay lại bảy năm trước.

Lúc đó cũng trong hoàn cảnh như thế này cô bị tất cả mọi người vây quanh mắng cô không biết kiểm điểm bản thân.

Không! Hôm nay càng nhiều người hơn!

Hơn nữa cô vẫn đang trên sân khấu bị tất cả mọi người nhìn thấy!

Bên tai âm thanh vẫn tiếp tục không ngừng những Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy trong đầu là những tiếng ong ong, cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không nghe rõ.

Cho đến khi...

Có một bóng hình quen thuộc đột nhiên chắn tầm nhìn của cô, sau đó đẩy người bên cạnh ra ôm cô vào trong lòng.

Lúc Hoắc Khải Quân thấy những bức ảnh này bị phát tán đã cảm giác có điều gì đó không đúng.

Vậy là anh ta lập tức ra khỏi phòng làm việc điên cuồng chạy đến đây.

Trước đây anh ta xem trên tài liệu có nói đến việc cô bị chỉ trích, nhưng lúc này khi phải tận mắt chứng kiến cảnh đó Hoắc Khải Quân mới rõ có bao nhiêu đau khổ, nó lớn hơn rất nhiều so với giấy trắng mực đen trong hồ sơ anh ta đọc.

Vậy thì bảy năm trước cô ấy có thai thì vượt qua như thế nào đây? Có phải là thật sự nhảy xuống sông Ninh rồi được người ta cứu?

Anh ta không phát hiện bản thân không dám đi tìm hiểu chân tướng sự thật.

Anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc thật chặt, ánh mắt quét xuống phía dưới, đáy mắt là sát khí: "Các vị nếu như tiếp tục vì những nghị luận vô căn cứ này đối với nghệ sĩ mà chúng tôi tiến hành công khai bình chọn tập đoàn Hoắc thị chúng tôi có quyền cáo trạng các vị."

Hoắc Khải Quân nói xong nhất thời những người mắng chửi phía dưới cũng hơi sợ.

"Bộ phận quan hệ công chúng lập tức làm việc." Hoắc Khải Quân nhìn về Thẩm Nam Thông vừa mới đi tới nói.

Nói xong anh ta ôm Hạ Nghiên Lạc đi vào cánh gà.

"Hoắc Tổng." Kiều Dịch Dương thấy tình hình thực tế phát sinh cũng chạy tới bên này.

Nhưng xung quanh anh đều là người có thoát ra được cũng phải tốn thời gian,bây giờ trên người cũng lộ rõ sự vất vả đó rồi.

"Anh Kiều tôi cảm thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện." Hoắc Khải Quân nói xong câu này thì bước những bước lớn rời đi.

Kiều Dịch Dương đang muốn đuổi theo cánh tay lại bị Giản Vũ San giữ lại: "Dịch Dương, Hạ Nghiên Lạc có người đàn ông khác rồi, hôm ấy không phải là ông Hoắc đưa cô ta đi sao?"

Kiều Dịch Dương vốn dĩ muốn đẩy Giản Vũ San ra nhưng vừa nghe được mấy lời của cô ta đồng tử mắt bất giác chau lại.

“Em chưa nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của ông Hoắc như vậy, nhất định người ta sớm đã làm quy tắc ngầm rồi!” Giản Vũ San đố kỵ nói.

Nhìn thấy Hoắc Khải Quân đã đi xa, Kiều Dịch Dương biết bản thân lại không đuổi kịp nữa rồi.

Anh ta rút tay ra khỏi tay Giản Vũ San đi về phía trước, ép cô ta vào góc tường, nâng cằm cô ta lên: “Giản Vũ San, cô biết hôm nay là cô làm! Cô ép tôi phải đích thân ra tay với cô à!”

Giản Vũ San nhìn đôi mắt sâu thẳm của Kiều Dịch Dương, sự đau khổ trong lòng tức thì chiếm lấy hô hấp của cô ta: “Dịch Dương, anh vì cô ta mà ra tay với em à?”

“Đúng, bất kỳ ai ức hiếp cô ấy tôi đều sẽ không bỏ qua!” Kiều Dịch Dương nói xong ý thức được bản thân lại hơi chóng mặt khó chịu, anh buông Giản Vũ San ra sau đó rời đi!

Mà lúc này Hoắc Khải Quân ôm Hạ Nghiên Lạc vừa hay cũng đã tới phòng làm việc của anh ta.

Vốn dĩ muốn ở phòng làm việc ở tầng hai thưởng thức giọng ca hay nhất của cô trên sân khấu nhưng thời khắc này anh ta lại hy vọng, mình không đưa cô vào đây mà vẫn yên lặng lắng nghe tiếng hát của cô.

“Hạ Nghiên Lạc?” Hoắc Khải Quân cảm giác cô gái trong lòng liên tục run rẩy, trong lòng anh ta hoang mang, anh ta kéo cô ra nhìn lên đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt trắng bệch của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Hạ Nghiên Lạc? Nghiên Lạc? Lạc Lạc?”

Cô không phản ứng lại, vẫn cứ trầm mặc trong cảm xúc riêng của mình, nhắm đôi mắt, run rẩy không ngừng.

Lúc này sự đau khổ của anh ta lại càng gia tăng, dường như những tiếng mắng chửi và chỉ trích đó đều biến thành con dao khắc lên người anh ta, từng nhát từng nhát làm anh ta rỉ máu!

Hoắc Khải Quân lại ôm chặt cô: “Được rồi, đừng sợ, những người đó đi rồi. Em xem, ở đây không có người khác! Anh sẽ bảo vệ em!”

Hạ Nghiên Lạc luôn luôn cảm thấy bản thân dường như bị nhét vào hố sâu lạnh lẽo, những âm thanh ấy dường như tiếng búa đập vào đá, không ngừng gõ xung quanh cô.

Cô lạnh, nhưng cô lại sợ bước ra.

Chỉ là xung quanh dường như có người chầm chậm cho cô dựa vào, mang đến cho cô một chút ấm áp, sau đó sự ấm áp này từ trên làn da của cô từ chút từng chút một xuyên đến, khiến trái tim băng lạnh của cô dần dần có chút vết tích ấm dịu trở lại.

Bên tai, những tiếng ong ong được thay thế bằng giọng nói của một người đàn ông: “Đừng sợ, họ đi hết rồi, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em…”

Hạ Nghiên Lạc chầm chậm mở mắt ra.

Ánh nhìn của cô dần dần rõ ràng hơn, cô thấy mình đang ở trong một phòng làm việc yên tĩnh, không có ai dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc tuyệt vọng của cô, cũng không có những bộ mặt xa lạ đáng sợ.

Cô nhẹ nhàng động đậy, Hoắc Khải Quân dường như cảm nhận được, sau đó buông nhẹ cô ra cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt Hạ Nghiên Lạc rơi trên người Hoắc Khải Quân muốn nói nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

“Không sao.” Hoắc Khải Quân nhìn cô: “Sau này sẽ không có ai dám nói với em nửa câu như vậy nữa!”

Bất luận là ai anh ta đều sẽ dùng thủ đoạn kinh khủng nhất để trừng phạt kẻ đó, tuyệt không nương tay!

“Thật sao, sẽ không có ai sao?” Hạ Nghiên Lạc nghe thấy cổ họng mình khàn khàn phát ra âm thanh.

“Sẽ không, anh thừa nhận với em thì nhất định sẽ làm được!” Hoắc Khải Quân chắc như đinh đóng cột.

Rõ ràng biết cô không nên tin tưởng anh ta nhưng thời khắc này Hạ Nghiên Lạc đột nhiên lại muốn tin lời anh ta nói là sự thật.

Những lời bàn tán trong quá khứ luôn luôn là một chiếc khóa khóa trên người cô khiến cô từ trước đến nay trái tim luôn luôn không hề được tự do.

Mặc dù cô biết bản thân mình bất hạnh nhưng cả thế giới này không có một người nào tin tưởng cô!

Cô vì một triệu mà mạo hiểm tham gia chương trình, quả nhiên toàn bộ vết thương ban đầu lại một lần nữa nứt toác ra, máu từng từng chảy trước sự chứng kiến của hàng nghìn hàng vạn người.

Nước mắt điên cuồng rơi, Hạ Nghiên Lạc trong lòng Hoắc Khải Quân khóc đến tâm can liệt phổi.

Anh ta cơ bản không biết phải làm thế nào, nghe thấy tiếng khóc của cô chỉ cảm thấy bản thân đúng là rất đáng hận.

Nhưng anh ta muốn bù đắp. muốn bày tỏ lại sợ cô vì hận anh ta ngay cả cơ hội cho anh ta đến gần cô cũng không có!

Anh ta ôm chặt Hạ Nghiên Lạc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô cho đến khi cô làm áo sơ-mi của anh ta ướt một mảng lớn, cho đến khi Hạ Nghiên Lạc không còn hơi sức mà khóc nữa anh ta mới mở miệng: “Lạc Lạc, lấy anh nhé, cùng anh kết hôn em sẽ là nữ chủ nhân của tập đoàn Hoắc thị, tương lai không có ai dám ức hiếp em!”

Điều kiện mê hoặc như thế!

Hạ Nghiên Lạc trong mơ màng nghe được tự cười chế nhạo.

Nhưng cô đã không dám dựa vào bất kỳ ai nữa rồi.

Lý trí từng chút từng chút quay trở lại với cô.

Cô hiểu mình phải đưa ra một quyết định.

Từ nay về sau Hạ Nghiên Lạc sẽ mãi mãi biến mất. Tất cả những người đó mắng chửi cũng được, chỉ trích cũng được vì cô sẽ lập tức biến mất, chầm chậm tan biến.

Cô sẽ là Lý Nhược Tuyết, Lý Nhược Tuyết thật sự.

Cô có một quán nhỏ, có một căn chung cư nhỏ còn có một đứa con trai thông minh hiểu chuyện!

Mà Hoắc Khải Quân cũng được, Kiều Dịch Dương cũng chẳng sao, hoặc quá khứ cô đều sẽ tận lực quên đi!

Hạ Nghiên Lạc dần dần rời khỏi vòng ôm của Hoắc Khải Quân, trong màn nước mắt mông lung cô nhìn anh ta: “Cám ơn anh, nhưng tôi không muốn kết hôn.”

Anh ta ngẩn ra: “Một cô gái như em, bố mẹ đều không biết mất tích ở đâu, bên ngoài gặp nguy hiểm thì phải làm thế nào?”

Cô nhìn anh ta mỉm cười, thanh âm rất nhẹ mang theo vài phần khàn khàn: “Trong bảy năm này tôi sống được, lẽ nào tôi vẫn còn sợ sau này sao?”

Hoắc Khải Quân nhìn vào ánh sáng nơi đáy mắt Hạ Nghiên Lạc trong lòng đột nhiên kinh ngạc, nó giống như mãi mãi mất đi cô, trong sâu thẳm tâm hồn anh ta có sự run nhẹ!

Vừa hay trong ánh mắt cô lại giống như Lý Nhược Tuyết, dường như họ đều rời khỏi cuộc đời anh ta!

“Anh cho em thêm thời gian.” Hoắc Khải Quân nắm lấy vai Hạ Nghiên Lạc: “Anh đợi em trả lời.”

Cô đang muốn lại lần nữa cự tuyệt nhưng đột nhiên nghĩ đến với tính cách của Hoắc Khải Quân mà nói nếu như chưa đạt được mục đích anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Cô đối đầu với anh ta không bằng tạm thời thuận theo tâm ý của anh ta.

Vậy là cô gật đầu: “Được.”

Hoắc Khải Quân thở phào một hơi, nhìn phòng nghỉ bên trong: “Em qua đó nghỉ ngơi đi?”

“Không cần, tôi phải đi rồi.” Hạ Nghiên Lạc nghĩ đến buổi chiều cô còn đi ký hợp đồng nhà.

“Em muốn đi đâu?” Hoắc Khải Quân nhìn khuôn mặt quật cường của cô gái trong lòng chua xót.

“Anh đưa tôi đến khách sạn đi.” Hạ Nghiên Lạc đứng dậy tâm trạng đã ổn định lại, cô nhìn Hoắc Khải Quân khách khí cười nói: “Cám ơn Hoắc tổng.”

Cô mặc dù cái gì cũng vờ như không sao nhưng Hoắc Khải Quân biết, khi Hạ Nghiên Lạc một lần nữa đeo mặt nạ lên trong nội tâm cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ rồi.

Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.