Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ cởi quần áo chứ không chạm vào em

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Hạ Nghiên Lạc nghe những câu đó của anh ta hai mắt mở to, ngây ra mấy giây, một cơn tức giận truyền đến: "Hoắc Khải Quân, đồ háo sắc!"

"Anh không có!" giọng nói trầm thấp của Hoắc Khải Quân văng vẳng bên tai Hạ Nghiên Lạc: "Tuyết Tuyết, anh chỉ cởi quần áo chứ không chạm vào em."

Anh ta thế mà còn dám nói như vậy!

Cô tức giận dùng lực đẩy anh ta nhưng vì ốm mà cô chẳng có chút sức lực nào, đẩy Hoắc Khải Quân mà anh ta chẳng mảy may lay động tý nào.

Tức thời cảm giác ấm ức trong lòng càng gia tăng, thêm nữa lại bị ốm nên càng khó chịu, Hạ Nghiên Lạc cảm giác vô cùng ủy khuất.

Cô cắn môi, mũi chua xót, nước mắt không phát ra tiếng cứ thế rơi xuống.

Hoắc Khải Quân phát hiện cô gái trong lòng không giãy dụa nữa cho là cuối cùng cô không tức giận nữa rồi, nhưng lại phát hiện trước ngực mình có cái gì ướt ướt.

Anh ta ngẩn ra đưa tay ra sờ mới phát hiện Hạ Nghiên Lạc đang khóc.

Nhất thời anh ta hoang mang, anh ta chỉ muốn ở bên cô sao lại thành ra khiến cô khóc thế này?

Anh ta hoảng loạn lau nước mắt cho cô, vội vàng giải thích: "Tuyết Tuyết, em không cởi quần áo ra sẽ bị cảm."

Đây cơ bản không phải là vấn đề cởi quần áo, mà là...

Hạ Nghiên Lạc vừa tức vừa khó chịu, nhưng sau khi khóc xong nỗi ấm ức ngược lại dần dần tan biến: "Tôi muốn đi vệ sinh, anh bỏ tôi ra!"

Hoắc Khải Quân nghe xong vội vàng buông cô ra.

Nhưng trong đầu anh ta nổi lên một suy nghĩ, sức khỏe của cô vẫn chưa khôi phục, lỡ như lại bị ngã thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến đây anh ta trực tiếp ôm ngang người Hạ Nghiên Lạc: "Anh đưa em đi."

"Anh! Buông ra!" Hạ Nghiên Lạc giãy dụa.

"Nghe lời!" Hoắc Khải Quân ôm chặt cô gái nhỏ không an phận trong lòng: "Còn giãy dụa nữa anh sẽ hôn em!"

Trong lòng cô căng thẳng bất động.

Khóe môi Hoắc Khải Quân dương lên, nhưng dường như lại có chút đáng tiếc. Anh ta lấy lý do thì không hôn được cô rồi...

Anh ta ôm cô đến nhà vệ sinh, nhìn không gian ở đây không đến hai mét vuông bất giác chau mày.

Người phụ nữ này sao có thể sống trong môi trường như thế này nhỉ!

Nhưng nếu anh ta tặng cô thứ gì, có phải là ngược lại cô sẽ tức giận không?

Lúc này Hoắc Khải Quân thậm chí hy vọng Hạ Nghiên Lạc ham vinh hoa phú quý một chút.

Anh ta để cô ngồi trên bồn cầu, thấy anh ta vẫn chưa đi trong đầu cô phẫn nộ nói: "Anh mau đi đi, nếu không tôi làm sao đi vệ sinh được?"

Hoắc Khải Quân bình thường nào có bị người ta đuổi như đuổi tà như vậy? Nhưng lúc này anh ta lại ngoan ngoãn xoay người bước nhanh ra ngoài.

Lúc anh ta đang định đứng yên tại đó đợi Hạ Nghiên Lạc đột nhiên nhớ đến trên ngón út của mình vẫn đeo chiếc nhẫn liền vội vàng đi vào trong, bỏ chiếc nhẫn vào trong cái hộp nhỏ.

Nghe thấy tiếng Hạ Nghiên Lạc xả nước anh ta vội đi nhanh đến cửa nhà vệ sinh.

Hạ Nghiên Lạc vốn dĩ muốn tự mình đi về phòng, kết quả lúc này cô mới phát hiện mình không đi dép nhất thời cảm giác đau đầu.

Mà Hoắc Khải Quân rất tự nhiên đi qua sau đó cúi người bế cô lên.

Làn da mềm mại tiếp xúc lẫn nhau khiến khoé môi Hoắc Khải Quân nhếch lên, người phụ nữ của anh ta quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng, thân thể cũng đẹp, thông minh lại lương thiện, cái gì cũng đẹp!

Anh ta đưa Hạ Nghiên Lạc trở lại giường, đắp chăn cho cô sau đó nói: "Tuyết Tuyết ngoan ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe thôi!"

Hạ Nghiên Lạc thấy Hoắc Khải Quân thật sự không có ý nghĩ mạo phạm mình cũng thở phào một hơi: "Anh về nhà đi, tôi không sao?"

Ngữ khí của Hoắc Khải Quân nghiêm túc không dễ thay đổi: "Anh ở đây cùng em!"

"Thật sự không cần, hôm nay cảm ơn anh." Hạ Nghiên Lạc nói.

Trong lòng Hoắc Khải Quân khó chịu, cô ấy vậy là không thích ở cùng anh ta sao?

Nhưng đều là anh ta sai vì lúc đầu chủ động chia tay với cô.

Anh ta không nói gì, vẫn cứ ngồi bên giường Hạ Nghiên Lạc tỏ rõ thái độ của mình.

Hạ Nghiên Lạc hết cách, người này càng đuổi càng không đi, sức lực của cô cũng không bằng anh ta, cũng đang ốm, chỉ đành do Hoắc Khải Quân làm chủ.

Dần dần cảm giác vô lực trên cơ thể lại đến lần nữa, Hạ Nghiên Lạc trầm luân rồi lại ngủ tiếp.

Hoắc Khải Quân nghe thấy hô hấp của người phụ nữ trên giường đều đều ánh mắt cũng dịu dàng trở lại.

Anh ta mở đèn điện thoại chiếu lên người rồi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cô.

Cô chỉ nhẹ chau mày không phản kháng, giống như một chú dê con ngoan ngoãn.

Ngón tay của anh ta từ trên khuôn mặt cô dịch chuyển xuống phía dưới.

"Lạc Lạc... " Hoắc Khải Quân nhẹ gọi tên của Hạ Nghiên Lạc, cánh môi quét qua môi cô.

Cô nhẹ hừ một tiếng, vẫn cứ trầm lặng ngủ như lúc đầu.

Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy cánh môi của cô giống như có ma lực, anh ta không nỡ rời đi, mà nụ hôn ẩn nhẫn này cũng không sao khống chế được.

Nhưng sợ Hạ Nghiên Lạc tỉnh cho nên Hoắc Khải Quân hết sức nhẹ nhàng, bắt đầu từ lông mày của cô, nụ hôn tỉ mỉ từng chút từng chút một in xuống, dường như anh ta muốn đem diện mạo của cô ghi nhớ lại.

Trong mơ Hạ Nghiên Lạc chỉ cảm thấy một mảnh mơ hồ, dường như có người hôn cô.

Mà cảm giác này có chút thân thuộc nhưng cô lại không nhớ ra là khi nào.

Hơn nữa bên tai còn có ai đó đang dịu dàng gọi cô là "Lạc Lạc", là mẹ sao?

Cô muốn mở mắt nhìn nhưng mắt cứ dán lại không mở được, mà cũng không tỉnh được.

Thời gian chầm chậm trôi qua, dần dần sắc trời ngoài cửa sổ cũng bắt đầu sáng.

Điện thoại của Hoắc Khải Quân hết pin nên anh ta chỉ có thể tận dụng ánh sáng mờ ảo đó lại lần nữa hướng về Hạ Nghiên Lạc.

Cô ngủ say, lông mày giãn ra, mặc dù nằm trong nhà kho nhỏ hẹp như thế này nhưng không gian nhỏ hẹp ấy lại trở lên sáng ngời.

Anh ta nhìn cô một lát, quay đầu nhìn xung quanh, trong lòng cảm thán.

Nhẫn anh ta tặng cô, cô lại không để ý, cho nên mới để nhẫn vào trong hộp trang điểm rồi sau đó lại cho vào cái hộp nhỏ này.

Hoắc Khải Quân cúi đầu cười, đột nhiên nhớ ra cái gì, đứng dậy mở cái hộp nhỏ đó ra.

Trong này còn có một chùm chìa khóa.

Hoắc Khải Quân nhìn một chút, một cái chắc là của cửa hàng, nhưng còn một cái nữa giống như khoá nhà, thế nhà ở đâu đây?

Trước đây anh ta thấy Hạ Thần Hy tan học là về thẳng cửa hàng nên cho là hai mẹ con họ sống ở đây luôn, bây giờ xem ra dường như không phải.

Một ý nghĩ hiện ra trong đầu Hoắc Khải Quân.

Hạ Nghiên Lạc đạt giải nhất, vậy thì một triệu đó...

Khi đó cô ấy trực tiếp lấy tiền mặt không phải là mua nhà chứ?

Nghĩ đến đây anh ta thở phào một hơi, chỉ cần cô ấy không ở đây là được rồi.

Mà nhà của anh ta, anh ta nhất định phải cố gắng để cô đồng ý chuyển về sau đó sống cả đời.

Hoắc Khải Quân thấy tay của Hạ Nghiên Lạc thò ra ngoài chăn bèn nhẹ nhàng nhấc lên rồi đặt vào trong.

Nhưng vừa mới nhấc tay ra dường như anh ta lại không nỡ rời xa sự tiếp xúc này. Thế là anh ta lại nhẹ nhàng thăm dò, nắm lấy tay Hạ Nghiên Lạc, mười đầu ngón tay đan vào nhau cực chặt.

Cô vô thức nắm chặt tay anh ta, trong tích tắc Hoắc Khải Quân chỉ cảm giác tim đập dồn dập.

Thời gian chầm chậm trôi, trong căn phòng đơn giản này lại đầy ấm áp.

Chỉ là khi cô gái nhỏ trên giường lần thứ hai trở mình Hoắc Khải Quân nghĩ phải buông tay cô thôi.

Nếu cô ấy tỉnh lại phát hiện anh ta đã biết dáng vẻ thực sự của cô, biết được thân phận thật sự của cô

Cho nên...

Hoắc Khải Quân lại một lần nữa đắp chăn cho cô, sau đó cầm chìa khóa của Hạ Nghiên Lạc đi ra ngoài.

Không biết tối hôm qua cô đã ăn gì chưa, lát nữa tỉnh dậy nhất định sẽ rất đói.

Hoắc Khải Quân cầm ví tiền, khoá cửa đi mua đồ ăn sáng cho Hạ Nghiên Lạc.

Chỉ là nghĩ đến tối qua trên người anh ta toàn là nước mưa nên rất bẩn, vì vậy Hoắc Khải Quân lái xe về nhà thay một bộ quần áo, còn cầm theo quần áo trước đây của Hạ Nghiên Lạc quay lại tiệm cho cô.

Lúc Hạ Nghiên Lạc tỉnh lại phát hiện không thấy Hoắc Khải Quân đâu.

Cô nhấc chăn lên, tìm thấy quần áo Hoắc Khải Quân để bên giường.

Qua một đêm, quần áo đã khô rồi, Hạ Nghiên Lạc vì không có quần áo khác để thay nên chỉ đành miễn cưỡng mặc lại sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ là lúc cô vào nhà vệ sinh khi đang rửa mặt nhất thời kinh hãi.

Lớp hoá trang trên mặt cô đâu?

Tại sao lại bay hết sạch thế này, đây chính là dáng vẻ sau khi không hoá trang.

Lồng ngực Hạ Nghiên Lạc phập phồng, tim đập nhanh hơn, yên tĩnh đứng trước gương một lúc lâu nhưng cũng không đưa ra được kết luận gì.

Hoắc Khải Quân rốt cuộc có thấy không?

Cô cố gắng nhớ lại những lời tối qua Hoắc Khải Quân nói với cô, dường như anh ta gọi cô là 'Tuyết Tuyết'.

Mà trước do anh ta gọi cô bằng một cái tên khác là Hạ Nghiên Lạc hoặc Lạc Lạc.

Vậy thì tối hôm qua chắc là anh ta không nhìn thấy đâu.

Bởi vì đèn trong nhà cô bị hỏng cho nên anh ta không nhìn thấy.

Mà lớp trang điểm bị tẩy chắc do anh ta vô ý mà thôi!

Cô sốt, anh ta giúp cô hạ nhiệt, chắc là lấy khăn mặt lau lúc hạ nhiệt vô ý làm mất.

Chỉ là... sáng sớm hôm nay thì sao?

Anh ta đi lúc nào? Nhìn được bao nhiêu?

Trong đầu Hà Nghiên Lạc là cảm giác bồn chồn bất an, cô không muốn bất kỳ người nào biết được thân phận của cô, nếu Hoắc Khải Quân thực sự biết được cô chỉ có thể một lần nữa biến mất...

Nhưng bây giờ tất cả vẫn chưa rõ ràng cho nên Hạ Nghiên Lạc lại hoá trang thành Lý Nhược Tuyết tiếp đó chuẩn bị ra ngoài nấu cơm.

Nhưng khi cô ta vừa ra cửa, đang muốn mở cửa thì Hoắc Khải Quân đã trở về.

Anh ta lấy chìa khóa cửa hàng của cô mở cửa, trong tay vẫn còn cầm hai túi đồ.

"Anh... " Hạ Nghiên Lạc nói: "Anh không phải về rồi sao?"

"Tuyết Tuyết, anh đi mua đồ ăn sáng cho em, còn mang quần áo sạch tới nữa." Hoắc Khải Quân đi tới, giống như chủ nhà đặt đồ xuống: "Trước hết ăn cơm đã rồi thay đồ sau."

Thấy Hạ Nghiên Lạc bất động, anh ta đi đến ôm lấy cô: "Vẫn còn giận sao? Giận thì vẫn phải ăn cơm."

Nói xong bất chấp sự phản kháng của Hạ Nghiên Lạc bèn ôm cô ngồi lên chân anh ta: "Anh bón cho em!"

"Tôi tự ăn!" Hạ Nghiên Lạc giãy dụa.

"Nghe lời." Hoắc Khải Quân đang dang tay ra ôm chặt lấy cô: "Ngoan, ăn xong anh sẽ thả em ra."

Cô bất lực chau mày, chỉ đành ngồi trong lòng anh ta, tiếp đó anh ta dùng thìa bón từng thìa cháo cho cô.

Thấy cô ăn xong anh ta lại bón bánh bí ngô cho cô, tiếp đến là đồ uống, anh ta đưa sữa cho cô.

Vậy là Hạ Nghiên Lạc ngồi trên đùi anh ta bị anh ta ép ăn đến no căng, cái gì cũng không ăn được nữa.

Anh ta hài lòng lại ôm cô: "Tuyết Tuyết anh mang quần áo cho em, em thay quần áo ướt tối qua đi!"

"Hạ Nghiên Lạc suýt chút nữa nhảy lên: "Quần áo tôi tự thay."

Like và Bình luận để mình có động lực lên chương nào!

- Đẩy Kim Phiếu hoặc Donate mình sẽ bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.