Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng khóc, em cứ khóc là trái tim anh lại đau đấy!

Phiên bản Dịch · 2466 chữ

Hạ Nghiên Lạc hiếu kỳ hỏi: “Tại sao? Anh không phải luôn luôn không thích nó sao?”

Hóa ra trong lòng cô, anh ta lại là người không thích con trai mình? Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc!

Hoắc Khải Quân vội vàng nói: "Sao vậy? Hy Hy dáng vẻ đẹp trai vừa dễ thương vừa thông minh, anh rất thích nó!"

Hạ Nghiên Lạc hoàn toàn cảm giác được Hoắc Khải Quân chắc chắn đã chịu sự kích thích nào đó trong ngày hôm nay, thái độ của anh ta hoàn toàn khác ngày thường.

Mặc dù cô đã uống thuốc, nhưng công dụng của thuốc vẫn chưa phát ra. Sự khó chịu ở bụng khiến cô không còn sức để nghĩ về những thứ khác. Vì vậy, cô cũng lười đi sâu tìm hiểu cũng không tiếp tục nói nữa.

Hoắc Khải Quân lại rất vui vẻ thao thao bất tuyệt: "Tuyết Tuyết, anh thấy một chiếc nhẫn trong hộp của của em. Ai đã tặng cho em à?"

Hạ Nghiên Lạc tim đập mạnh, nhưng chỉ trong tích tắc nó lại khôi phục lại như bình thường: "Tôi mua chơi ở cửa hàng trang sức phục cổ."

Dù sao, chiếc nhẫn này là của người đàn ông khi ấy sử dụng để nhận hàng, hơn nữa người thuộc tầng lớp cao như Hoắc Khải Quân sao mà thấy nó được?

Do đó, cô không lo lắng anh ta sẽ đoán ra được cái gì.

Hơn nữa, chiếc nhẫn ban đầu vốn được đặt trong hộp thay trang sức, nhưng ngôi nhà mới của cô có thêm một tủ đựng trang sức rồi mà cái hộp này của cô lại chiếm chỗ trống, thêm vào đó hôm ấy chuyển nhà cô làm vỡ nó nên mới ném ở đây.

Vì vậy, chiếc nhẫn đã được chuyển đến một hộp nhỏ và đặt cùng chìa khóa nhà.

Hoắc Khải Quân nghe thấy giọng điệu của Hạ Nghiên Lạc rất tùy ý khóc cười không ra tiếng.

Lúc đầu, anh tặng cho cô chiếc nhẫn, vậy mà trong mắt cô nó lại chỉ là một món đồ nhỏ không đáng chú ý? May mà bảy năm này cô không vứt nó đi!

Vì vậy, anh ta nói: "Tuyết Tuyết, trước đây anh có hợp qua một lớp giám định sản phẩm, vật liệu làm ra chiếc nhẫn đó rất đắt tiền, sau này em đừng vứt lung tung nữa nhé."

Hạ Nghiên Lạc thật sự kinh ngạc: “Hả? Thật sự như vậy sao?”

Hoắc Khải Quân nghiêm túc nói: “Ừ, không cần nói đến giá trị cao nhưng có thể đổi được một căn nhà đấy.”

Thoáng cái Hạ Nghiên Lạc đã động lòng rồi, cô véo người: “Vậy tôi phải cất cẩn thận thôi.”

“Ngoan, lát rồi cất.” Hoắc Khải Quân cong khóe môi, quả nhiên anh ta nói đắt cô liền chú ý ngày.

Nhưng Hạ Nghiên Lạc nghĩ mặc dù nó quý thật nhưng lại không thể mang ra công khai, dù sao mạng của hai mẹ con cô quan trọng hơn. Chỉ là sau này cô phải đem nó cất ở chỗ nào mà người khác không nhìn thấy được!

“Còn có một chùm chìa khóa, là ở đâu thế?” Hoắc Khải Quân lại hỏi.

“Chung cư của tôi.” Hạ Nghiên Lạc ngược lại không dấu diếm gì, dù sao cô biết dù mình có không nói anh ta cũng có cách tìm ra.

“Bình thường em đều ở chung cư à? “Hoắc Khải Quân tiếp tục thăm dò.

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc phát hiện, hôm nay anh ta hỏi quá nhiều dường nhưng đang muốn thu hút sự chú ý của cô.

Vậy là cô nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, không để cho Hoắc Khải Quân có bất kỳ lờn nào hỏi cô nữa.

Tuy nhiên, vốn chỉ là giả vờ nhưng cuối cùng Hạ Nghiên Lạc thật sự mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong giấc mơ, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình ấm áp đầu tiên trong kỳ kinh nguyệt cô cảm thấy thật dễ chịu.

Lại lần nữa cô tỉnh dậy, Hạ Nghiên Lạc nghe thấy có tiếng thở dài trên đỉnh đầu. Rõ ràng, Hoắc Khải Quân cũng đang ngủ say.

Anh ta ôm chặt cô, nhịp tim anh đập phía sau lưng cô, trong tích tắc vô cùng mạnh mẽ.

Anh ôm vai cô bằng một tay, tay kia vẫn đặt ở bụng dưới của cô, mà sự ấm áp này là từ đó mà xuất hiện.

Có vẻ như bàn tay của anh ta còn ấm hơn túi chườm nóng?

Có điều buổi sáng bị Hoắc Khải Quân ép cho ăn rất nhiều cháo và sữa nên Hạ Nghiên Lạc muốn đi vệ sinh.

Cô nhấc cánh tay Hoắc Khải Quân ra, mặt dù rất nhẹ nhưng vẫn làm anh ta tỉnh lại.

Đáy mắt anh ta mang theo vài tia mông lung chưa tỉnh ngủ, cúi đầu hôn lên tóc Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết, tối rồi sao?”

Hạ Nghiên Lạc bất giác mỉm cười: “Đâu có, rõ ràng mới là buổi trưa.”

Thấy Hạ Nghiên Lạc cười, Hoắc Khải Quân ngẩn ra, dường như cuối cùng trước mặt anh ta cô cũng mang theo nụ cười nhẹ nhõm rồi!

Khóe môi anh ta dương lên: “Đói sao?”

“Vừa mới ăn sáng, sao mà đói nhanh thế được?” Hạ Nghiên Lạc nói xong đột nhiên ý thức được mình và Hoắc Khải Quân nói chuyện dường như lại quên khoảng cách ban đầu phải đẩy anh ta ra, vậy là cô lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không sao rồi, anh về đi.”

Nói xong cô từ lồng ngực của anh ta ngồi dậy đi tìm dép lê của mình.

Hoắc Khải Quân thấy Hạ Nghiên Lạc lại khôi phục lại sự cự tuyệt như lúc đầu trong lòng lại không biết phải làm thế nào. Nhưng dù gì anh ta đã xác định rồi nhất định không đi!

Trước đây Bác Ngự Thần nói, theo đuổi con gái phải nhân lúc cô ấy yếu đuối nhất mà phản công.

Khi nào cô ấy yếu đuối nhất?

Ví dụ như thất tình, sự nghiệp không thuận, bị ốm…

Cho nên Hạ Nghiên Lạc đi vệ sinh xong Hoắc Khải Quân cũng đi giày rồi đứng dậy nói: “Tuyết Tuyết, anh đưa em về nhà.”

Cô chau mày: “Tôi không nói tôi muốn về nhà.”

“Em ốm không bán hàng được, mà chìa khóa trong tay anh, anh chỉ cần một cuộc điện thoại là tra ra nhà em.” Hoắc Khải Quân chuyển lại chìa khóa trong tay lạnh lùng nói: “Tuyết Tuyết, em không có sự lựa chọn.”

Cô tức giận xoay người không muốn nói chuyện với anh ta.

Anh ta lại ôm lấy cô, nhân tiện còn cầm theo cái hộp nhỏ: “Nếu không bằng lòng tự đi thì để anh bế em đi.”

Nghe thấy anh ta cố ý giải thích sai suy nghĩ của cô Hạ Nghiên Lạc càng tức hơn nhưng cô không có sức lực bằng anh ta cũng không làm được như anh ta.

Vậy là Hạ Nghiên Lạc bị Hoắc Khải Quân ôm ra xe của anh ta.

Anh ta thay cô thắt dây an toàn, sau đó bật lộ trình xe: “Tuyết Tuyết, nhập địa chỉ nhà em vào đây.”

Nói xong cầm điện thoại của mình đưa cho cô: “Mật mã là 1206.”

1206? Hạ Nghiên Lạc nghĩ một chút, là sinh nhật của cô mà, sao trùng hợp vậy!

Có điều, anh ta thế mà lại nói mật mã cho cô biết?

Chỉ là sau khi cô dùng mật mã mở khóa lúc nhìn ảnh trên màn hình của Hoắc Khải Quân suýt chút nữa không cầm vững điện thoại!

“Bức ảnh này ở đâu ra vậy?” mắt Hạ Nghiên Lạc mở to.

Hoắc Khải Quân nhìn bức ảnh họ đang kiss nhau ở quảng trường đánh mắt nói: “Tải trên mạng.”

Anh ta nói là thật, bức ảnh ngày hôm đó hai người bọn họ hôn nhau không biết tại sao đột nhiên lại hot, chỉ là bản thân anh ta không biết, vẫn là Thẩm Nam Thông đưa điện thoại tra tin trên weibo cho anh ta xem.

Anh ta vốn không thích những bức ảnh lung tung của cách phóng viên về mình nhưng lần này, lại cố ý không phái người xử lý, thậm chí còn trộm lưu lại tài khoản weibo đó rồi tải ảnh xuống!

Hạ Nghiên Lạc lúc ấy cũng không có thời gian đi chú ý cái tin tức như thế nên khi cô nghe Hoắc Khải Quân nói xong chỉ cho là anh ta cố ý lừa mình, cô lại tức giận: “Sao tôi không tải được ở trên mạng?”

Hơn nữa bọn họ đã chia tay rồi, anh ta lại cố ý bảo cô mở khóa xem ảnh của bọn họ, rốt cuộc anh ta có ý gì đây?

Anh ta không phải nói đã thừa nhận một người con gái khác rồi sao? Không phải là đang cầu ‘Hạ Nghiên Lạc’ cưới anh ta sao? Tại sao còn đến trêu tức cô? Đàn ông đều một chân mà đạp hai thuyền vậy sao?

Hoắc Khải Quân cơ bản không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Nghiên Lạc, anh ta nhìn cô chỉ cảm thấy người phụ nữ của anh ta ngay cả lúc tức giận cũng đáng yêu như thế!

Vậy là anh ta quyết định đã thế sẽ vô lại đến cùng: “Hay là chúng ta hôn lại một lần nữa, nói không chừng tối hôm nay em có thể lên mạng tải xuống!”

Hạ Nghiên Lạc thực sự tức giận, muốn đấm cho người này một đấm.

Hoắc Khải Quân là cố dựa vào người cô để tránh, dù sao cô cũng không có sức lực nó chỉ như gãi ngứa thôi mà.

Cô thấy vậy mím chặt môi, quay đầu không thèm để ý đến anh ta.

“Tuyết Tuyết.” Hoắc Khải Quân bên cạnh gọi tên Hạ Nghiên Lạc.

“Nhược Tuyết?”

“Vợ?”

Nghe cái chức danh này, đồng tử Hạ Nghiên Lạc mở lớn, mạnh mẽ quay đầu lại.

Hoắc Khải Quân trực tiếp lao đến, quay sang moah moah một cái với Hạ Nghiên Lạc.

“Ngoan, nhập địa chỉ đi, nếu không anh tiếp tục hôn em.” Hoắc Khải Quân chạm vào mặt Hạ Nghiên Lạc.

Anh ta có tiền có quyền mà cô chỉ là một lão bách tính nhỏ bé. Cô không trêu được, cũng chẳng muốn trêu, dường như cái gì cũng đều nghe theo anh ta… Hạ Nghiên Lạc cảm thấy oan uổng, đáy mắt đã hiện lên một tầng mùi mịt.

Hoắc Khải Quân chớp mắt thấy Hạ Nghiên Lạc dáng vẻ như sắp khóc.

Nhất thời anh ta cảm giác trong lòng căng thẳng: “Tuyết Tuyết, xin lỗi!”

Nói xong chợt nghĩ đến một nguyên tắc lớn, bất luận là ai sai đều phải nhận sai về mình! Mặc dù anh ta cũng không biết mình sai ở đâu.

Những cái này là trong một buổi tối gần đây Hoắc Khải Quân học được khi muốn theo đuổi con gái.

Hoặc lúc người ta không được khỏe thì rất dễ biến đổi tình cảm. Cho nên Hạ Nghiên Lạc nghe được lời xin lỗi của Hoắc Khải Quân trong lòng càng thấy ấm ức, nước mắt nơi khóe mắt lại cứ từng hạt rơi xuống.

Càng lúc càng nhiều rơi hết lên ghế da màu đen.

Hoắc Khải Quân dường như bị ai đó đánh cho, trong lòng vô cùng đau khổ, anh ta nhìn cô mấy giây đột nhiên dang tay ra ôm cô vào lòng.

Anh ta nghĩ đến những chuyện lúc đầu gây ra cho cô khiến cô rơi vào cuộc sống bị người ta chỉ trỏ. Hôm nay nhưng câu chỉ trích ấy lại khiến người phụ nữ của anh ta khóc đến thấu tận tâm can…

Thực ra cô gái này nhìn thì kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu đuối bị tổn thương.

Anh ta ôm chặt, giọng nói vô cùng dịu dàng thương xót: “Tuyết Tuyết, đừng khóc, em cứ khóc là trái tim anh lại đau đấy…”

Nghe những câu nói của anh ta, cô bất giác kinh ngạc.

Có điều sau đấy đáy lòng cô ta lại vang lên một tiếng cười trào phúng.

Trên thế giới này có ai có thể tín nhiệm thật sự một người nào đó đây?

Cô thu lại tất cả cảm xúc tình cảm của mình đẩy Hoắc Khải Quân ra: “Tôi không sao.”

Anh ta nhẹ nhàng buông cô ra, cô cũng không nhìn anh ta mà cúi đầu lặng lẽ nhập địa chỉ của mình: “Nhập địa chỉ rồi.”

Hoắc Khải Quân lại nhìn Hạ Nghiên Lạc, lúc này mới thu hồi ánh nhìn: “Ừ.”

Chung cư của Hạ Nghiên Lạc cách quán của cô không xa lắm, chỉ mười phút Hoắc Khải Quân đã lái xe đến bãi đỗ xe rồi.

Anh ta dừng xe đang muốn ôm cô từ ghế phụ ra thì Hạ Nghiên Lạc đã tự mình xuống xe.

Anh ta nhẹ nhàng thu cánh tay cứng nhắc lại, lập tức nắm lấy tay cô: “Sau này để anh mở giúp em.”

Hạ Nghiên Lạc dùng lực đẩy ra nhưng phát hiện không giằng ra được nên cô cũng hết cách, chỉ bất giác mặc anh ta nắm tay đưa cô vào tiểu khu.

Bọn họ đến thang máy, Hạ Nghiên Lạc ấn số tầng, Hoắc Khải Quân nhìn xung quanh trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.

Chỗ này chắc không có chuột.

“Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh đưa tôi về nhà.” Hạ Nghiên Lạc cầm chìa khóa nhưng không mở cửa, ngữ khí hiện rõ tiễn khách.

Hoắc Khải Quân vờ như không nghe thấy, trực tiếp cướp chìa khóa trong tay Hạ Nghiên Lạc đi mở cửa.

Trong nhà mặc dù nhỏ nhưng rất ấm áp. Hoắc Khải Quân quét mắt một cái, phát hiện bản thân thật sự thích nơi này.

Anh ta vờ không thấy ngọn lửa tức giận của Hạ Nghiên Lạc đi thẳng vào phòng ngủ, quét xung quanh bốn phía.

Giường rộng 1,5m, hai người cùng ngủ thì hơi chật! Hoắc Khải Quân nghĩ đến đây khoé môi cong lên.

"Tuyết Tuyết, anh ra ngoài mua đồ ăn trưa, đợi anh ở nhà nhé." Hoắc Khải Quân nói xong đang muốn xoay người tay lại sờ vào cái hộp nhỏ trong túi quần.

Vậy là anh ta lấy nhẫn trong hộp ra đi đến trước mặt Hạ Nghiên Lạc cúi nhìn tay trái của cô.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.