Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lập kế hoạch nhờ con trai giúp đỡ theo đuổi bà xã

Phiên bản Dịch · 2491 chữ

Tối hôm đó xem xong tin tức tâm trạng của Hạ Nghiên Lạc rất vui, cô quay đầu nhìn Hoắc Khải Quân bên cạnh phát hiện anh ta cơ bản không xem bất kỳ tin tức nào khác mà chỉ nhìn cô.

Cô bị nhìn đến nỗi hơi mất tự nhiên: “Tại sao anh nhìn tôi?”

“Bởi vì xem xinh.” Anh ta trả lời rất thuận miệng.

Cô hết cách, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô chau mày: “Cái người tên Lạc Tuyết đó không phải càng xinh đẹp hơn sao?”

Khóe môi Hoắc Khải Quân cong lên, người phụ nữ bé nhỏ của anh ta là đang chế giễu anh ta sao?

Anh ta mở miệng: “Đúng, rất xinh đẹp.”

Hạ Nghiên Lạc ngước mắt: “Vậy anh theo đuổi cô ấy đi!”

“Tuyết Tuyết, không phải phụ nữ cứ xinh đẹp là anh sẽ theo đuổi.” Hoắc Khải Quân cảm giác anh ta phải đính chính lại hình tượng của mình sạch sẽ một chút.

Trong lòng cô hơi nhộn nhạo, lẽ nào Hoắc Khải Quân vì những tin tức xấu đó cho nên mới tìm Hạ Nghiên Lạc được hai ngày thì đã không tìm nữa?

Nghĩ đến đây cô hỏi anh ta: “Anh có phải là đã xem những lời chỉ trích liên quan đến cô ấy, cảm thấy cô ấy là một người phụ nữ vô liêm sỉ?”

Hoắc Khải Quân chau mày.

Thực ra cô tự nói với chính mình anh ta không được phép! Không được phép đặt cô gái xinh đẹp trong tim anh ta và mấy chữ ‘không biết liêm sỉ’ đặt cạnh nhau.

Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hạ Nghiên Lạc giọng nói rất nghiêm túc: “Tuyết Tuyết, cô ấy là một cô gái sạch sẽ trong mắt anh, những điều đó chỉ là sự đàm tiếu của người đời thôi! Ngay cả khi đó là sự thật, cô ấy thực sự chưa kết hôn mà đã có thai thì anh vẫn tin rằng cô ấy cũng là nạn nhân, cũng rất đau khổ! "

Hạ Nghiên Lạc nhìn Hoắc Khải Quân với vẻ mặt hoảng hốt cô không nghĩ được anh ta thế mà lại có quan điểm như vậy.

Cô biết rằng người đàn ông cao cao tại thượng này không cần nói dối cô. Vì vậy, những điều này thực sự là cái nhìn của anh ta về vấn đề trên.

Hoắc Khải Quân tiếp tục nói: "Hơn nữa, một cô gái 18 tuổi, vì những chuyện như vậy phải chịu sự dè bỉu của dư luận, bị gia đình đuổi đi. Lúc ấy, cô ấy nhất định là rất đau khổ”

Cô nghe những lời anh ta nói ngón tay siết chặt, để sau lưng nắm thành đấm.

Cô ấy không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không dám động đậy. Cô sợ mình sẽ dễ dàng bộc lộ cảm xúc nhộn nhạo của bản thân vào lúc này.

"Nếu anh gặp cô ấy sớm hơn, anh sẽ giúp cô ấy." Hoắc Khải Quân nói, anh dang tay ôm cô rồi nhìn cô: "Có lẽ nếu là như vậy, mấy năm này cô ấy sẽ sống dễ dàng hơn! "

Hạ Nghiên Lạc nghe được những câu nói này, gần như không thể khống chế cảm xúc, đôi mắt cô nóng lên, trái tim khẽ run rẩy.

Thực ra năm đó, những người xung quanh có an ủi cô, mặc dù là an ủi nhưng phần nhiều vẫn là cảm thán hoặc khuyên nhủ.

Lúc bụng cô to lên còn khuyên cô ấy đừng sinh con.

Sau khi sinh xong còn khuyên cô tìm một người đàn ông đã có một đời vợ cho đứa trẻ có bố, mọi người xung quanh cũng bớt lời ra tiếng vào.

Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên có người đau lòng vì quá khứ của cô, dưới tình huống như vậy cũng không kiên trì đứng trước mặt cô nói cô bất hạnh!

Hoắc Khải Quân ôm chặt Hạ Nghiên Lạc, truyền hơi ấm cho cô.

Thực ra anh ta rất muốn nói, anh ta biết cô là ai, muốn nói anh ta chính là người đàn ông năm đó hủy diệt cuộc đời cô.

Nhưng anh ta thật sự không dám, không dám mạo hiểm, không dám lại một lần nữa mất đi cô!

Anh ta vờ như cái gì cũng không biết, để Hạ Nghiên Lạc yên tĩnh dựa vào lồng ngực của anh ta, tiếp tục nói: “Tuyết Tuyết, thực ra anh đọc qua một quyển sách, trên đó nói: cả thế giới này đều hiểu lầm bạn nhưng chỉ cần bạn không sai thì sẽ có một ngày tất cả những vết thương này sẽ có người bù đắp cho bạn.”

“Ừ.” Hạ Nghiên Lạc trong lòng anh ta mang mác buồn trả lời. Trong lòng cô đang nghĩ, cô có một đứa con trai thông minh hiểu chuyện bên cạnh, thực ra khi cô cho rằng mình đang trong cơn ác mộng thì đã có một chương mới mở ra bù đắp cho cô rồi.

Dần dần tâm tình của Hạ Nghiên Lạc khôi phục lại, cô rời vòng ôm của Hoắc Khải Quân ngước mắt nhìn trời tối ngoài cửa: “Anh tối nay…”

Cô đã nói bao nhiêu lần đuổi người rồi?

Mặc dù anh ta vừa mới động viên cô nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ, anh ta ở nhà cô thực ra không hợp lý lắm.

“Hy Hy không phải không về sao?” Hoắc Khải Quân nói: “Anh ngủ ở giường nó là được rồi.”

Hạ Nghiên Lạc hít sâu một hơi: “Thần Hy không thích người khác ngủ trên giường của nó, đứa trẻ này từ nhỏ trên phương diện này rất ưa sạch sẽ.”

Quả nhiên là con trai ruột, ngay cả bệnh sạch sẽ cũng giống nhau! Hoắc Khải Quân đánh mắt: “Vậy anh ngủ trên giường của em, em ngủ giường của nó.”

Hạ Nghiên Lạc vẫn chưa nói gì anh ta đã vội vàng ngắt lời: “Hoặc, chúng ta cùng ngủ trên giường em, giường của nó để trống.”

Lại là cho cô lựa chọn một trong hai phương án! Hạ Nghiên Lạc chịu thua: “Giường nhà tôi không tốt như của nhà anh.”

“Anh chính là thích giường nhà em.” Hoắc Khải Quân nói rồi cầm điện thoại gọi một cuộc: “Tiểu Trần, đến nhà tôi một chuyến, bảo người giúp việc chuẩn bị quần áo và quần áo ngủ sạch sẽ cho tôi, mang đến địa chỉ…”

Hạ Nghiên Lạc cố gắng nhẫn nhịn mình không xông đến cắt ngang cuộc nói chuyện của anh ta.

Trợ lý ở văn phòng của anh ta hiệu quả công việc rất cao, chỉ sau 40 phút đã mang một vali hành lý đến, toàn là những đồ dùng hàng ngày của Hoắc Khải Quân.

Hoắc Khải Quân rất vừa ý, đi thẳng đến phòng Hạ Nghiên Lạc: “Tuyết Tuyết, anh thay đồ rồi, em có thể vào xem.”

Buổi tối tắm xong Hoắc Khải Quân mặc áo ngủ muốn đi đến ôm Hạ Nghiên Lạc nhưng cô đã nhanh chóng trốn mất rồi: “Tôi bị cảm, buồn ngủ rồi, anh cứ tự nhiên đi!”

Nói xong Hạ Nghiên Lạc vội vàng khóa cửa phòng Hạ Thần Hy lại kệ cho người đàn ông đang phát tình đứng chắn ngoài cửa kia.

Bên ngoài Hoắc Khải Quân mỉm cười, mang theo tâm trạng vui vẻ nằm xuống giường của Hạ Nghiên Lạc. Mũi anh ta ngửi thấy đều là mùi vị thanh tân của cô khiến trong lòng anh ta rất vui, máu trong người cũng không ngừng tăng cao.

Hoắc Khải Quân bắt đầu nghĩ ngợi, dáng Hạ Nghiên Lạc mặc áo ngủ nằm trên giường…

Kết quả, một đêm anh ta đi tắm nước lạnh bảy tám lần…

Ngày hôm sau, Hạ Nghiên Lạc đã đỡ nhiều rồi, cô kiên trì tiếp tục đến quán nhỏ làm ăn.

Mà Hoắc Khải Quân vì có một hội nghị quan trọng nên không thể không đến công ty.

Đến chiều Hoắc Khải Quân nhìn thời gian lập tức lái xe đến trường đón Hạ Thần Hy.

Không bao lâu đám trẻ tan học xếp hàng lần lượt đi ra. Từ phía xa anh ta đã trông thấy con trai. Anh ta chỉ có cảm giác con trai như búp bê trong nhà càng nhìn càng thuận mắt!

Quả nhiên Hoắc Khải Quân đứng đây rất thu hút ánh nhìn. Vậy nên các bạn trong lớp Hạ Thần Hy vừa mới ra khỏi công trường đã có bạn nói với nó: “Thần Hy, bố bạn lại đến đón bạn kìa!”

Hạ Thần Hy ngẩn ra, ngẩng đầu thấy Hoắc Khải Quân đang nhìn nó cười, còn lộ ra tám cái răng.

Cả người nó rét run, có cảm giác như sói xám muốn ăn thịt cừu vui vẻ.

Nó đi đến trước mặt Hoắc Khải Quân, kinh ngạc hỏi: “Chú Hoắc, cô cháu đâu?”

Đứa trẻ này, còn cố ý gọi là cô… đúng rồi đây là tâm trạng phòng bị với người khác! Hoắc Khải Quân nói: “Cô ấy bảo chú đến đón cháu.”

“Sao cháu không thấy cô nói vậy?” Hạ Thần Hy nghi ngờ hỏi.

Khoé môi Hoắc Khải Quân cong lên, ngồi xuống nhìn Hạ Thần Hy ngang tầm nhìn với mình, dù sao đầu trâu không đối đầu với miệng ngựa: "Tin tức trên diễn đàn trường Mỹ thuật."

Hạ Thần Hy thoắt cái phản ứng lại: "Sao chú biết?"

"Chú xem lịch sử truy cập trên máy tính của cháu." Hoắc Khải Quân thần bí nói: "Chú còn có nhiều cách giúp 'cô' cháu kinh doanh cái cửa hàng nhỏ kia, thậm chí còn có thể giúp cô ấy biến thành chuỗi cửa hàng toàn quốc, không chỉ một hàng đồ ngọt mà còn là cả một sản nghiệp. Cháu, muốn biết không?"

Bánh ga tô ngon miệng, mẻ hoặc quá rồi.

Hạ Thần Hy chớp mắt, nhìn vào đồng tử của Hoắc Khải Quân, tức thời đưa ra ý kiến: "Đối với cháu có lợi gì?"

"Chú thích án đồ cô ấy làm." Hoắc Khải Quân nói: "Nếu là chuỗi thức ăn toàn quốc đều làm theo công thức của cô ấy, sau này bất luận chú đi công tác ở đâu cũng đều có thể ăn được mùi vị như vậy."

Dường như anh ta nói là thật... Bởi vì Hạ Thần Hy mỗi lần đều nhìn thấy Hoắc Khải Quân bất luận là đồ ăn hay đồ ăn vặt mà Hạ Nghiên Lạc nấu đều ăn sạch sẽ.

Thằng bé đôi mắt sáng như chân trâu dịch chuyển: "Vậy chú muốn hồi báo thế nào?"

"Giúp chú theo đuổi 'cô' của cháu." Hoắc Khải Quân cười đắc ý nói.

"Chú bảo cháu bán đứng cô à?" Hạ Thần Hy rất kiên quyết: "Cháu tuyệt đối không làm! Bao nhiêu dụ hoặc cháu cũng không đáp ứng!"

Con trai sao lại nguyên tắc vậy? Hoắc Khải Quân quyết định rửa não thằng bé: "Cháu đã thấy nhà chú rồi đó, rất to, rất nhiều người làm đúng không? Cô cháu lấy chú thì có thể sống trong ngôi nhà to, cũng không cần tự mình giặt quần áo, rất nhiều việc nhà đều do người giúp việc làm, cô ấy chỉ cần hưởng phúc thôi."

Hạ Thần Hy nghĩ chút cảm thấy có đạo lý. Nhưng nó nghĩ đến lúc hai mẹ con phải chuyển ra khỏi nhà anh ta tức thời mặt biến sắc: "Trước đây chú nói chia tay với cô rồi! Cháu sẽ không tin chú nữa!"

"Trước đây là người nhà chú không đồng ý." Hoắc Khải Quân sớm đã nghĩ lý do đối phó: "Bây giờ chú thuyết phục người nhà, họ đồng ý rồi cho nên chú mới nghiêm túc theo đuổi 'cô' cháu."

Dường như trong ánh mắt của chú ấy có sự chân thành? Hạ Thần Hy nhìn Hoắc Khải Quân, đang do dự mắt chợt sáng lên, nó đã nghĩ ra cách: "Vậy cháu cho chú một kỳ khảo sát, nếu chú biểu hiện tốt chúng ta ngoắc tay. Nếu chú biểu hiện không tốt hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây."

Ha ha tiểu quỷ này còn tính toán cho mình? Nụ cười của Hoắc Khải Quân càng sâu, càng nhìn con trai càng hài lòng, anh ta đồng ý: "Được, chú đồng ý."

Hạ Thần Hy nói: "Vậy chú có cần chúng ta ký cái gì..."

"Hợp đồng?" Hoắc Khải Quân chỉ điểm.

"Đúng, chính là cái đó!" Hoắc Thần Hy nói: "Cháu biết chữ, đừng lừa là cháu trẻ con không hiểu gì."

"Được, ngày mai lúc chú đến đón cháu sẽ đưa hợp đồng cho cháu." Hoắc Khải Quân nói xong bèn bế bổng Hạ Thần Hy lên.

Sau khi nó đi học dường như chưa được bế như vậy bao giờ, nhất thời Hạ Thần Hy cảm giác không thích ứng lắm, hai chân nó đập loạn lên: "Bỏ cháu xuống, chú thế này là bắt cóc đó."

"Có muốn thử cảm giác sờ phía trên ở phía trên cái cây kia không?" Hoắc Khải Quân nói xong lại một lần nữa bế thằng bé lên, đặt nó lên cổ mình.

Thằng bé bị doạ hét lên một tiếng, trong tích tắc đột nhiên nó cảm giác tầm nhìn rộng hơn, nhất thời đáy mắt tràn đầy hiếu kỳ.

Hơn nữa nó lớn như vậy đây là lần đầu tiên được ngồi trên vai như vậy.

Hạ Thần Hy nhớ tới năm đó cùng Hạ Nghiên Lạc đến khu bán đồ cho trẻ em ở siêu thị có thấy một nhà ba người, bố nắm tay mẹ sau đó đặt con lên vai.

Lúc ấy không phải nó không ngưỡng mộ, có điều từ khi hiểu chuyện nó chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.

Mà giờ đột nhiên nó hoảng loạn, nó có cảm giác đây chính là tình yêu của bố dành cho nó.

Vừa hay Hoắc Khải Quân đã đi đến dưới gốc cây, anh ta nói với Hạ Thần Hy trên vai: "Số được chưa?"

Thằng bé duỗi tay ra, quả nhiên nó hái được một cái lá, trong lòng nó từ trước đến giờ chưa từng vui như vậy: "Sờ được rồi."

Lời tác giả: Quân ca tình trường càng ngày càng tốt chỉ cần trước tiên tấn công được một lớn hoặc nhỏ thì sẽ cố cuộc sống tốt đẹp bên vợ con.

Mà Giản Vũ San không đợi được mà muốn sinh một đứa bé da đen rồi.

- Hôm nay vẫn chưa đạt 3500 lượt xem nên mình chỉ đăng 2 chương

- các bạn like và chia sẻ

- đẩy kim phiếu và LTT nhé mình sẽ bạo chương

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.