Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em làm sao lại cảm thấy anh có tốt chất cưng vợ thành quỷ vương thế này?

Phiên bản Dịch · 2289 chữ

Đêm hôm đó Hoắc Khải Quân bị nhiệt độ cao của Hạ Nghiên Lạc làm cho tỉnh dậy.

Anh ta mở mắt, cảm thấy cô gái trong lòng mình cơ thể đang phát sốt anh ta vội vàng sờ lên trán cô.

Cô lại sốt rồi!

Trong lòng anh ta đột nhiên thương xót. Cơ thể cô yếu ớt như vậy, mấy năm này đau ốm có phải là cũng không có người chăm sóc không?

Anh ta vội ngồi dậy, đắp chăn cho Hạ Nghiên Lạc sau đó lại gọi điện thoại cho bác sĩ Đổng.

Bởi vì là lần thứ hai chăm sóc người bệnh nên Hoắc Khải Quân cũng có kinh nghiệm.

Anh ta vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm lau người cho Hạ Nghiên Lạc.

Sau đó lại lấy khăn ướt đặt lên trán cô.

Thấy cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, anh ta vội hỏi: “Lạc Lạc, có chỗ nào không thoải mái không?”

“Toàn thân nhức mỏi.” Hạ Nghiên Lạc khó chịu trả lời.

Cô nhất định là cả ngày hôm qua trốn trong rừng cây phía tây ngoại ô cho đến tối bị nhiễm gió lạnh rồi.

Cảm giác quần áo bị Hoắc Khải Quân cởi ra, anh ta còn cầm khăn lau người cho cô khiến cô thấy xấu hổ nhưng lại không có chút sức lực nào.

Mặc dù anh ta chính là người đàn bảy năm trước, bọn họ cũng phát sinh quan hệ thân mật rồi, nhưng…

Cô đưa tay ra muốn ngăn động tác của anh ta, anh ta lại nắm lấy tay cô: “Ngoan, người em rất nóng, phải hạ nhiệt ngay!”

Cô hừ một tiếng, lại thật sự không còn hơi sức nữa, cảm giác vừa ủy khuất lại bực mình nên đành nhắm mắt lại.

Không lâu sau bác sĩ Đổng đến. Sau khi kiểm tra cho Hạ Nghiên Lạc bèn nói: “Chắc là cảm do gặp gió, uống ít thuốc là được, nếu không đỡ thì truyền dịch.”

Hoắc Khải Quân gật đầu, chau mày hỏi: “ Bác sĩ Đổng, cô ấy sao cứ ốm thế?”

Anh ta nhớ bản thân dường như trước đến giờ rất ít ốm, số lần sốt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng anh ta gặp cô ấy không lâu mà cô ấy đã sốt hai lần rồi. Mỗi lần đến kỳ kinh là đau rất dữ dội khiến anh ta nhìn cô khó chịu mà không biết làm thế nào.

“Đợi lần này sau khi hết sốt, cậu đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút, chắc là hệ miễn dịch yếu.” bác sĩ Đổng nói.

“Ừ.” Hoắc Khải Quân do dự một lát nhưng vẫn hỏi tiếp: “Còn nữa, kỳ kinh của cô ấy luôn rất đau đớn, giống như không có quy luật. Thế là sao?”

Bác sĩ Đổng là bác sĩ của Hoắc gia, cũng có nghiên cứu qua đông tây y cho nên ông nhấc tay Hạ Nghiên Lạc lên yên lặng bắt mạch cho cô sau đó nói: “Trong người cô ấy bị nhiễm lạnh, khí lạnh đã có từ mấy năm rồi.”

Hoắc Khải Quân trầm mặc nói: “Trước đây môi trường sống của cô ấy không tốt, có liên quan không?”

“Cái này có liên quan, tình trạng sức khỏe hiện tại đều là kết quả tích lũy nhiều năm.” bác sĩ Đổng nói: “Nhưng tôi nghiên cứu đông y không sâu lắm, tôi thấy cô gái này vẫn nên theo dõi một chút. Thế này đi tôi giới thiệu cho cậu một chuyên gia rất giỏi trên phương diện này giúp cậu điều chỉnh lại sức khỏe cô ấy cho tốt. Cô ấy còn trẻ bây giờ chữa trị vẫn còn kịp.”

Hoắc Khải Quân nghe đến đây, thở phào một hơi, gật đầu: “Được, mai tôi liên lạc!”

Lúc hai người nói chuyện Hạ Nghiên Lạc mặc dù nhắm mắt nhưng mỗi câu đều nghe rất rõ ràng.

Cô hiểu Hoắc Khải Quân thật sự quan tâm cô. Nhưng cô như thế này không phải do anh ta gây nên sao?

Cô chau mày, không biết nên tiếp tục mặc kệ anh ta thế nào đây.

Bác sĩ Đổng kê đơn đưa thuốc rồi dặn dò tỉ mỉ từng loại cho Hoắc Khải Quân nghe. Vốn dĩ bác sĩ Đồng phải về nhưng Hoắc Khải Quân lại lo lắng Hạ Nghiên Lạc lại khó chịu nên vẫn mời bác sĩ Đổng đến phòng khách biệt thự nghỉ ngơi.

Người giúp việc bưng nước nóng đến Hoắc Khải Quân đỡ Hạ Nghiên Lạc dậy để cô dựa vào lòng mình: “Lạc Lạc, uống thuốc nhé, uống xong sẽ không sốt nữa.”

Cô không biết giận anh ta kiểu gì, cô giận mình vô dụng nhưng lại muốn anh ta chăm sóc vậy nên Hạ Nghiên Lạc nhắm mắt ngậm miệng bất động.

Hoắc Khải Quân lại gọi tên của cô nhưng không thấy cô phản ứng vì vậy anh ta cho là cô hôn mê.

Nhưng thuốc bắt buộc phải uống.

Anh ta đột nhiên phản ứng nhanh lấy thuốc cho vào miệng mình sau đó nghiêng mặt cúi đầu hôn vào môi Hạ Nghiên Lạc.

Hạ Nghiên Lạc vờ hôn mê kinh ngạc nhưng Hoắc Khải Quân đã cậy răng cô ra tiếp đó đem thuốc trong miệng anh ta đẩy vào cho cô.

Vị đắng từ từ truyền qua kẽ răng khiến cô cảm thấy khó chịu thì Hoắc Khải Quân đã rời khỏi môi cô. Sau đó uống một ngụm nước tiếp tục dùng phương pháp trên đút cho cô.

Cô không muốn anh ta đút thuốc như vậy nhưng giờ cô đang ‘hôn mê’ không thể để bản thân mất mặt vì vậy Hạ Nghiên Lạc không còn cách nào chỉ đành chịu đựng Hoắc Khải Quân bón nước qua nụ hôn này.

Vị đắng nơi đầu lưỡi cũng dần dần nhạt đi. Sau đó khi Hoắc Khải Quân bón nước xong Hạ Nghiên Lạc phát hiện đích thực không đắng nữa.

Nhưng tên đáng ghét này lại thầm hôn cô.

Mặc dù không có dữ dội như bình thường, cũng không cướp hết không khí của cô nhưng trong đêm tối anh ta lướt qua cánh môi cô, chiếm đoạt mọi chỗ của cô,

Hạ Nghiên Lạc bất mãn nhưng lại không thể biểu hiện dáng vẻ đã tỉnh. Chỉ có thể vờ hôn mê hừ một tiếng.

Hoắc Khải Quân dừng lại, thấy Hạ Nghiên Lạc chau mày dường như sắp tỉnh anh ta chỉ cảm thấy bất luận cô có biểu hiện gì cũng đáng yêu.

Anh ta không nhịn được mà cúi đầu hôn cô một cái rồi mới lưu luyến không quên đặt cô lên giường.

Anh ta tháo dép nhẹ nhàng nằm xuống rồi lại ôm Hạ Nghiên Lạc vào lòng.

Mới đầu Hạ Nghiên Lạc vẫn mơ hồ kháng cự, nhưng sau đó do thuốc phát huy tác dụng rất nhanh cô lâm vào hôn mê.

Sáng hôm sau Bác Ngự Thần đúng giờ xuất hiện trong phòng khách nhà Hoắc Khải Quân.

Hoắc Khải Quân đã thu dọn xong xuôi từ trên tầng đi xuống.

Lúc sáng sớm anh ta cặp nhiệt độ cho Hạ Nghiên Lạc đã hết sốt rồi. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh nên anh ta cũng không gọi.

Bác Ngự Thần nghe thấy tiếng bước chân lập tức hướng ánh nhìn lên má Hoắc Khải Quân.

Trải qua một đêm chườm nóng dường như đã tiêu tan không ít. Lát nữa dùng ít phấn che đi là sẽ hoàn toàn không nhận ra vết tích gì.

Nhưng chuyện nghìn năm khó gặp này Bác Ngự Thần sao bỏ qua được.

Trong ánh mắt của cậu ta đều là nụ cười đắc ý. Tối hôm qua mặc dù cậu ta ngủ rất muộn nhưng tràn đầy ý nghĩ ngày hôm nay sẽ thấy được khuôn mặt Hoắc Khải Quân bị đánh. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi tinh lực đã 100% rồi vậy nên lần đầu tiên cậu ta không cần dùng báo thức mà dậy sớm được.

"Cùng anh lên tầng." Hoắc Khải Quân đến trước mặt Bác Ngự Thần: "Ăn sáng chưa?"

"Chưa ăn. Anh ăn rồi à?" Bác Ngự Thần hỏi.

"Anh cũng chưa." Hoắc Khải Quân nói: "Ăn trước hay hoá trang trước?"

"Hoá trang trước, dù sao anh cũng không cần đánh son mà!" Bác Ngự Thần cười nói: "Thế này thì người giúp việc trong nhà anh sẽ cười chết mất."

Hoắc Khải Quân nghe xong ánh mắt như một con dao khiến Bác Ngự Thần lập tức không nói nữa nhưng cái dáng vẻ ngậm miệng so với vừa rồi càng khoa chương hơn.

Hai người cùng lên tầng hai. Bác Ngự Thần lấy đồ ra cúi đầu cảm thán: "Em không ngờ lần đầu tiên trang điểm cho anh không phải trong hơn lễ của anh mà là..."

"Bác Ngự Thần sao chú lắm lời vậy?" Hoắc Khải Quân chau mày.

"Được rồi em không linh tinh nữa." Bác Ngự Thần bắt đầu công việc.

Động tác của cậu ta rất thuần thục, lớp hoá trang này vừa vặn hoàn toàn không lộ ra sơ hở. Khi cậu ta nhanh chóng đưa gương đến trước mặt Hoắc Khải Quân thì đã đại công cáo thành rồi.

"Anh Thâm xem xem có giống như lúc chưa bị đánh không?" Bác Ngự Thần tìm đường rút.

Hoắc Khải Quân đi qua cốc cho cậu ta một cái: "Chú thử nói lại một lần nữa xem."

"Này anh Thâm, anh đem tạo hình của em làm hỏng rồi." Bắc Ngự Thần bị gõ một cái một chút cũng không buồn bực.

Cậu ta không nói gì. Chỉ là vừa rồi khi Hoắc Khải Quân nhắm mắt thực ra đã chụp trộm một bức ảnh bên má của Hoắc Khải Quân chuẩn bị cất giấu cả đời. Nếu tâm trạng không vui sẽ lấy ra xem.

"Anh Thâm nói thật thì, chị dâu qua bạo lực đi." Bác Ngự Thần cẩn thận thăm dò.

"Cô ấy đã biết được chuyện của bảy năm trước rồi, biết được người đó là anh." Hoắc Khải Quân bỏ gương xuống.

"Hả?" Bác Ngự Thần gật đầu: "Chẳng trách!Em nói chị dâu xem ra không dễ dàng gì bộc phát như vậy! Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn chưa?"

"Không biết." Hoắc Khải Quân lắc đầu: "Bây giờ vẫn đang ngủ chưa tỉnh dậy."

Bác Ngự Thần bắt đầu buôn chuyện: "Vậy cũng có nghĩa là tối hôm qua chị ấy đánh anh, anh đem chị ấy cướp về nhà, hai người giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào?"

"Gần như vậy." Hoắc Khải Quân chỉnh lại quần áo: "Xuống tầng ăn cơm!"

"Nhưng mà anh Thâm, anh thật sự không tức giận?" Bác Ngự Thần thầm thăm dò.

"Tại sao phải tức giận?" Hoắc Khải Quân hỏi ngược lại rồi nhanh chóng xuống tầng.

Hai người xuống tầng. Khi Bác Ngự Thần nhìn thấy cháo đậu đỏ, còn có cháo táo tàu, còn có một vài món ăn nhẹ cậu ta ngẩn ra: "Anh Thâm, anh đổi khẩu vị à?"

"Cô ấy thích ăn." Hoắc Khải Quân rất tự nhiên cầm đũa lên.

Bác Ngự Thần chớp mắt cho đến khi Hoắc Khải Quân đã bắt đầu ăn cậu ta mới phản ứng lại: "Anh Thâm, anh không sao chứ? Em sao có cảm giác anh có tốt chất sủng vợ điên cuồng vậy?"

"Tôi thích thói quen của vợ tôi, chú có ý kiến à?" Hoắc Khải Quân trợn mắt nhìn cậu ta.

Bác Ngự Thần đánh mắt quyết định Lan này phải tìm một người bạn gái chân chính, nhanh chóng kết hôn sinh con nếu không sau này thức ăn cho chó ăn đến phát nôn mất! (chỉ việc mình FA nhưng cứ phải nhìn người ta có cặp có đôi.)

Cho nên hai người ăn sáng xong, lúc Hoắc Khải Quân dặn dò người giúp việc chăm sóc Hạ Nghiên Lạc, Bạc Ngự Thần cầm điện thoại gọi cho bố là Bác Tịch Ca.

Bác Ngự Ca lúc này mới mở to mắt, trong cơn mơ màng hỏi con trai: 'Ngự Thần, sáng sớm gọi điện thoại đến, không phải mộng du chứ?"

"Bố." Bác Ngự Thần thấy Hoắc Khải Quân biến thành người thế này tâm trạng không vui: "Lần trước bố nói giới thiệu bạn gái cho con, kết quả sao rồi?"

Bác Tịch Ca thuận miệng trả lời: "Ồ, Con khi đó không đồng ý cho nên nghĩ con không muốn. Bố nói với người ta con không thích phụ nữ rồi."

"Cái gì?" Bác Ngự Thần như bị đấm vào ngực: "Chẳng trách gần đây mọi người thấy con ánh mắt đều kỳ lạ. Bố, bố định đối đầu với con à?"

"Nói đi, tiểu tử chịu đả kích nào à?" cơn buồn ngủ của Bác Tịch Ca cũng tiêu tan: "Cho nên bây giờ dự định tìm bạn gái?"

"Ừ, nếu có đối tượng tốt giúp con lưu ý một chút nhé!" Bác Ngự Thần nói.

"Được rồi nhưng đừng kết hôn sớm quá, bố mẹ không cần bế cháu ngay đâu, còn muốn tiêu diêu hai năm nữa." Bác Tịch Ca nói xong bèn nhìn Kiều Du Du bên cạnh: "Du Du ngốc, không phải em nói muốn đi Ai Cập chụp ảnh sao?"

Kiều Du Du dụi mắt gật đầu: "Ừ vậy bảo con trai không vội kết hôn. Đợi chúng ta đi chơi về rồi nói!"

Cuối cùng Bác Ngự Thần cũng biết tại sao mình thua người ta một đường: "...."

Bạn đang đọc Nhất Niệm Tình Thâm của Mộ Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SongTuDong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.