Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi đã bị ta bao vây!

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

Chương 178: Các ngươi đã bị ta bao vây!

Tác giả: Nhất MInh Kinh Nhân

“Không lẽ tên này biết ta giở trò bên trong thức ăn hay sao?”

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Cao Kiến Chung liền bị hắn quẳng sang một bên.

Không có khả năng a!

Nhìn hắn ăn uống tự nhiên như vậy không có khả năng biết là ta giở trò a.

Còn nữa, nếu hắn biết ta giở trò bên trong thức ăn thì hẳn là phải né tránh mới đúng, chắc là do trùng hợp mà thôi.

Nghĩ như vậy, Cao Kiến Chung liền lấy lại tinh thần, tiếp tục rót đầy chén rượu sau đó nhấc lên cười nói: “Chúc đạo hữu, Minh Hà tiểu hữu, chúng ta cùng cạn một chén!”

Nhất Minh ở một bên vẫn đang ăn mồm năm miệng mười ăn quên cả trời đất, nghe được lời như vậy nhìn qua Cao Kiến Chung, ánh mắt lóe lên một vệt ý cười, gật gật đầu nhấc lên chén rượu: “Được, cạn a!”

Chúc Tình ở một bên cũng nâng lên chén rượu trái cây, chuẩn bị đưa vào miệng thời điểm, Nhất Minh đã lấy tay ngăn chặn ly rượu của nàng, điều này khiến nàng nghi hoặc không thôi.

Cao Kiến Chung nhìn thấy điều này, trong lòng liền lộp bộp một tiếng.

Một lần thì có lẽ là trùng hợp, hai lần thì chắc chắn là cố ý a!

“Minh Hà tiểu hữu, thế nào? Không lẽ rượu trái cây của Cao mỗ có vấn đề gì hay sao?” Cao Kiến Chung mặt không đổi sắc đặt ly rượu xuống bàn, thản nhiên hỏi.

Chúc Tình cũng một mặt mộng bức không hiểu ra sao, nhưng Nhất Minh đã ngăn cản nàng ắt hẳn là có lý do của hắn, nàng cũng không nói cái gì, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn nhìn sang Nhất Minh.

Nhất Minh nhai hết thức ăn trong miệng nuốt xuống, lau lau khóe miệng một cái chậm rãi nói: “Được rồi, diễn bao nhiêu đây là đủ, các ngươi muốn từng người lên hay đồng thời cùng lên một lượt?”

Lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh!

Cao Kiến Chung trong lòng nhảy một cái, nhưng với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ lâu năm của hắn làm sao lộ ra điều gì bất thường cho được, sắc mặt bắt đầu nhíu mày trầm giọng hỏi: “Minh Hà tiểu hữu nói như vậy là sao? Cách tiểu hữu nói, dường như chúng ta hạ độc hai vị đồng dạng?”

Chúc Tình cũng bắt đầu cảnh giác lên, nàng mặc dù mới quen Nhất Minh không lâu, nhưng gần một tháng này đồng hành cùng nhau, nàng cũng biết được người thiếu niên này quả thật không phải bình thường.

Có lẽ hắn phát hiện ra điều gì mà nàng không phát hiện ra được thì sao?

Nhất Minh nhìn lấy trung niên, khóe miệng cười như không phải cười gật gật đầu nói: “Quả thật đúng là như vậy, món này, món này, còn có rượu này, bên trong đều có hạ dược.

Mặc dù không phải kịch độc chết người gì, nhưng một khi trúng phải, toàn thân đều sẽ mất đi sức lực, ta nói như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?”

Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng gian phòng, giọng nói bình thản vô cùng, tựa như đang trần thuật một sự thật đồng dạng.

Từ lúc hắn ăn những món này vào, linh lực trong thân thể có cảm giác bị trì trệ cực kỳ khó chịu, nhưng rất nhanh liền bị giọt tí tách luyện hóa không còn tăm hơi, cho nên hắn mới có thể thoải mái ăn như vậy.

Chúc Tình nghe được lời này liền lập tức nhíu mày nhìn về phía trung niên, nàng không nghĩ đến, tên trung niên này bề ngoài cười hề hề hà hà, bên trong lại là một người tâm cơ thâm sâu như vậy.

Nàng không hề nghi ngờ lời nói của Nhất Minh, bởi vì hắn không có lý do gì lừa gạt nàng, vậy vấn đề còn lại, là ở tên trung niên cùng một đám sơn tặc này.

“Bộp bộp bộp!” Cao Kiến Chung cười híp mắt vỗ tay gật gật đầu: “Quả thật là Cao mỗ sai người chuẩn bị tất cả những này, không biết vì sao mà Minh Hà tiểu hữu lại phát hiện ra điều này? Vì sao phát hiện ra rồi mà vẫn tiếp tục ăn như vậy?”

Đến giờ khắc này, hắn cũng không cần phải giả trang cái gì.

Theo những tiếng vỗ tay vang lên, một đám sơn tặc từ bên ngoài lao thẳng vào trong, người nào người nấy đều mang theo binh khí trên tay, sắc mặt đều là hung thần ác sát nhìn chăm chăm hai người, tu vi thấp nhất cũng là Tôi Thể lục trọng trở lên.

Chúc Tình nhìn thấy cảnh này liền ngay lập tức bật người đứng dậy rút ra thanh kiếm, một bộ cảnh giác đến cực độ nhìn đám người xung quanh.

“Không cần lo lắng!” Nhất Minh trấn an Chúc Tình một câu, sau đó nhìn sang Cao Kiến Chung cười nói:

“Ta vốn dĩ không có phát hiện ra trong thức ăn có hạ dược a, chẳng qua là ta thử ăn vào thì mới phát hiện.

Còn vì cái gì ta còn tiếp tục ăn, đơn giản là vì loại dược này không hề có tác dụng với ta!”

Nghe được câu nói này, Cao Kiến Chung thần sắc bắt đầu lạnh xuống, gương mặt không còn treo nụ cười như trước, ánh mắt băng lãnh nhìn lấy thiếu niên trước mắt bắt đầu đánh giá lại tên này.

Bề ngoài tên này thoạt nhìn rất là thấp bé cùng một cánh tay bị khuyết, gương mặt thì cỡ mười bảy mười tám tuổi bộ dáng, nhìn vào liền cho người ta cảm giác không hề có một chút uy hiếp nào.

Chính vì vậy mà hắn mới lơ đảng không có để tâm quá nhiều, bây giờ nhìn lại, chính mình e rằng đã đánh giá sai tên này rồi a.

“Nếu như sự tình đã bại lộ, ta cũng không có giải thích cái gì, mục tiêu của ta rất đơn giản, vị Chúc đạo hữu này cùng ta có duyên, không biết Minh Hà đạo hữu có thể hay không bỏ qua thứ yêu thích?”

Cao Kiến Chung thần sắc lạnh nhạt mở miệng nói.

Chúc Tình nghe vậy, sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống!

Đây là muốn bắt ta lại đây hay sao?

Rồi cái gì là cùng ta có duyên?

Ngay khi Cao Kiến Chung dứt lời thời điểm, phía sau của hắn lại bước ra ba người, cả ba đều mang theo khí tức của võ giả cửu trọng không sai biệt lắm.

Nếu tính tổng cộng thêm ba tên này, thì xung quanh hiện tại có gần bốn mươi người, trong đó, võ giả cửu trọng có hẳn bốn tên, với một cỗ lực lượng thế này mà bắt hai tên võ giả, hẳn là không thành vấn đề.

Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng, lộ ra một vệt nụ cười: “Nếu như là ta không đồng ý đây, các ngươi dự định cưỡng ép chúng ta ở lại đây hay sao?”

Chúc Tình nghe được lời khẳng định này, sắc mặt đều đỏ lên, không hiểu sao nàng có cảm giác tên thiếu niên này có hơi bá đạo a, đây chẳng phải là ngầm đồng ý ta thuộc sở hữu của hắn hay sao?

Điều này… cũng không tệ a!

“Hahaha, Minh Hà tiểu hữu e rằng hiện tại còn chưa hiểu tình cảnh của chính mình đang ở vào cái tình trạng gì thì phải?

Hai vị nghĩ, với năng lực của hai vị, có thể thoát khỏi chúng ta hay sao?

Đừng nói một đám huynh đệ xung quanh, chỉ bằng bốn người chúng ta liền có thể cầm xuống hai vị, mà muốn phá cục này đơn giản vô cùng, chỉ cần Chúc cô nương đồng ý theo Cao mỗ một chuyến, ta sẽ bảo đảm Minh Hà tiểu hữu một đường bình an, như thế nào?”

Cao Kiến Chung cười ha hả chậm rãi giải thích nói ra.

Theo hắn nghĩ, không có bất kỳ võ giả nào có thể một mình thoát khỏi vây công cả, huống chi, hiện tại còn có bốn vị võ giả cửu trọng nơi này, muốn thoát khỏi vòng vây e rằng si tâm vọng tưởng.

Chúc Tình nghe được lời này cũng không có phản ứng cái gì, lẳng lặng nhìn lấy một đám sơn tặc xung quanh, người nào người nấy đều không che giấu được vẻ tham lam trong mắt.

Một mình nàng đối chiến hơn ba mươi tên võ giả là không thể nào, cho dù nàng có là võ giả cửu trọng đi chăng nữa cũng không thể một mình đánh một đám a.

“Minh Hà huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Chúc Tình quay sang Nhất Minh nhỏ giọng hỏi.

Nhất Minh mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi đứng dậy, một tay vòng qua eo của nàng kéo gần lại: "Chúng ta ra bên ngoài chờ bọn hắn."

Dứt lời, Nhất Minh thân hình biến mất ngay tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài gian phòng.

Chúc Tình hai má ửng đỏ vẫn chưa hoàn hồn trở lại, bản thân liền đã ở bên ngoài, thân hình có chút lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng rất may là cánh tay của Nhất Minh vẫn còn ôm chặt trong lòng.

Lão giả trên trời khóe mắt giật một cái: “Khá lắm!”

Cả đám sơn tặc ở bên trong gian phòng còn chưa phát hiện cái gì, chỉ thấy hai nhân ảnh đang bị chính mình bao vây liền biến mất ngay tại chỗ, điều này khiến bọn hắn nhất thời ngẩn ngơ.

Nhưng rất nhanh, Cao Kiến Chung liền lấy lại tinh thần, sau lưng của hắn giờ khắc này đã toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt không thôi.

Chỉ có hắn cùng ba tên võ giả cửu trọng và mấy tên võ giả bát trọng là ý thức được vấn đề.

Ngay khi bọn hắn đồng loạt bật người đứng dậy thì bên ngoài đã vang lên một thanh âm đánh thẳng vào trong lỗ tai bọn hắn:

“Khặc khặc khặc, tất cả các ngươi đã bị ta bao vây, còn không mau lăn ra đây chịu chết!”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.