Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có rảnh quá hay không

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Chương 200: Có rảnh quá hay không!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Chín tên huyết chúng ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lấy Nhất Minh, trong lòng không khỏi chửi mẹ, đáng lý ra không nên tới chỗ này a, hiện giờ làm lại cuộc đời có được hay không!

Nhất Minh nhìn về phía Chúc Tình, thấy nàng không có việc gì liền thở phào một hơi, xem ra chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một chút hẳn là không có vấn đề gì.

Sau đó, ánh mắt của hắn quét qua chín người bên dưới, một đám huyết chúng nhìn thấy tình cảnh này, nội tâm không khỏi chết lặng, chính mình tựa hồ không có đường sống nữa a, tên này hung ác như vậy, chính mình làm sao có thể sống sót được a!

Nhất Minh hắn cũng không có nhiều lời với đám này, một khi có ý định nhằm vào chính mình, bọn hắn đã là người chết!

Không một chút do dự, thân hình Nhất Minh lướt giữa không trung, hướng thẳng về một tên trong đó một quyền đấm ra, tên huyết chúng này hai mắt trừng lớn, theo bản năng nâng kiếm lên hướng về Nhất Minh chém tới, một tiếng răng rắc vang lên, trường kiếm vỡ nát, một quyền oanh thẳng vào ngực, máu tươi từ trong miệng phun ra, thân hình của hắn cấp tốc bay ngược ra sau không còn động đậy.

Tám tên còn lại cũng ý thức được, chính mình hiện tại không còn đường tẩu thoát nữa rồi, người ta có thể lướt trên không trung, chính mình thì chạy bộ, làm sao có thể chạy thoát được a, không bằng liều chết một lần.

Nghĩ như vậy, tám người quát chói tai một tiếng, một bộ ta thề sẽ liều mạng với ngươi bộ dáng, sau một cái chớp mắt, tám người không nói hai lời quay ngược về hướng Chúc Tình phóng tới!

Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi chửi mẹ, các ngươi đây là không để ta vào trong mắt a, hai chân dẫm một cái, thân hình tựa như lưu quang hướng về phía đám người lao đi, tốc độ so với bọn hắn chạy bộ phải nhanh hơn rất nhiều.

Không đến năm hơi thở, Nhất Minh đã đến sau lưng đám người, từng quyền từng quyền đấm ra, đám huyết chúng cũng lập tức làm ra ứng đối, nhưng cả đám tựa như hài tử một dạng, không hề có lực phản kháng chút nào.

Một quyền rơi xuống, binh khí vỡ nát, lực lượng trực tiếp oanh thẳng vào người khiến nội tạng của bọn chúng chấn động không thôi, ẩn ẩn còn có thanh âm xương vỡ vang lên.

Khí huyết hóa thành chiến y bao bọc toàn thân, khiến đám người không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự này, trên tay linh khí hội tụ thành quyền, lực lượng của võ giả cửu trọng cộng thêm thập nhất mạch lực lượng, đám huyết chúng này làm sao có khả năng ngăn cản cho được.

Có thể nói, gần năm mươi tên võ giả cửu trọng cùng yêu thú đều không cách nào phá tan lớp khí huyết này được, trừ khi lực lượng của bọn chúng đủ mạnh mới được.

Giải quyết xong đám người này, Nhất Minh mới thở phào ra một hơi, thu hồi khí huyết trên cơ thể vào bên trong, chiến y cũng vì đó tan biến không thấy.

Giờ khắc này, sắc mặt của Nhất Minh trắng bệch một mảnh, ngay khi khí huyết thu hồi vào bên trong thời điểm, đầu óc lập tức choáng váng, khiến thân thể của hắn không cách nào đứng vững cho được, liền hướng về phía trước ngã xuống.

Chúc Tình nhìn thấy tình cảnh này liền kinh hô một tiếng, nàng nhanh chóng chạy về phía Nhất Minh xem xét tình hình, gương mặt lo lắng không cách nào che giấu cho được.

“Minh Hà huynh, Minh Hà huynh,.... huynh không sao chứ!” Chúc Tình vỗ vỗ gương mặt của Nhất Minh, khiến đầu óc của hắn choáng váng không thôi, hình ảnh trước mắt liên tục xoay mòng mòng, hắn nhịn không được nôn ra một cái.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người có biểu hiện thế này, có lẽ là do công pháp vừa nảy gây ra đi, loại công pháp dùng khí huyết chuyển hóa thành thực lực bản thân, nàng hiển nhiên biết nó là cái gì, chính vì điều này mà nàng lo lắng không thôi.

Nhưng cũng chính vì loại công pháp này rất giống với đám Huyết Ma Đường kia, cho nên nàng mới nghi hoặc vô cùng, nàng biết rõ, tên thiếu niên này cũng không có hấp thu huyết dịch của người khác để tu luyện a, gần một tháng nay trải qua cùng nhau, nàng cũng biết được tên thiếu niên này cũng không phải là người tu luyện loại công pháp tà ác như vậy.

Chúc Tình vuốt vuốt lưng của hắn, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chai nước, sau một lát, Nhất Minh mới bình tĩnh trở lại, hắn cảm giác được cơ thể của chính mình tựa hồ có một chút biến hóa, nhưng biến hóa về cái gì thì hắn lại không cảm nhận ra được.

Hắn nhìn về gương mặt lo lắng của Chúc Tình khẽ cười một cái: “Không có việc gì, hiện tại ta đã ổn rồi, lần đầu tiên vận dụng khí huyết lâu như vậy, cho nên có chút choáng, haha.”

Chúc Tình nghe vậy liền hiểu ra, thì ra là dùng khí huyết của bản thân, cho nên mới bị choáng như vậy, nàng gật gật đầu mở miệng nói: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi, không chừng lát nữa lại có địch nhân chạy tới thì không tốt!”

“Được!” Nhất Minh gật gật đầu đồng ý, từ từ đứng dậy, hai người tiếp tục hướng về một phương hướng tiến lên, phương hướng này tuy cũng là hướng về Đông Thiên Thành, nhưng tuyến đường lại không giống như trước, có thể nói, hai người đi vào những con đường nhỏ bên trong khu rừng, để tránh cho người truy tung đến.

Gần nửa ngày đi đường, Nhất Minh đã đi đến Đông Thiên Thành phụ cận, ở nơi này rừng cây um tùm, xung quanh còn có không ít dã thú đi lại khắp nơi, thỉnh thoảng còn có vài con dã thú không biết chữ “chết” viết thế nào, liền bị Nhất Minh mang lên nướng.

Không còn cách nào a, hắn cũng chỉ là võ giả mà thôi, không có khả năng tích cốc cái gì, cho nên cũng đành phải ủy khuất đám dã thú này vậy, mùi hương thịt nướng tung bay khắp nơi, điều này khiến không ít dã thú tìm đến gần, hiển nhiên, cũng có vài tên huyết chúng cưỡi yêu thú cũng bị mùi hương hấp dẫn đến.

Điều này khiến Nhất Minh vô cùng bất đắc dĩ, nhìn sang Chúc Tình kéo nàng một cái: “Chúng ta tiếp tục chạy a!”

Bàn tay đột nhiên bị nắm khiến Chúc Tình có hơi bất ngờ, hai má của nàng bỗng dưng ửng đỏ, cả người chạy theo phía sau, không nói lời nào!

Một đường bị bảy tám tên huyết chúng truy đuổi, Nhất Minh nhìn đám người bọn chúng càng lúc càng gần, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, không phải Đông Thiên Thành đang có chiến hỏa ngập trời sao, đồng đội của các ngươi còn đang chiến đấu, các ngươi lại đi truy sát chúng ta, có rảnh quá hay không!

Hắn cố gắng chạy thật xa ra khỏi Đông Thiên Thành, để tránh bị người cho nghi ngờ cái gì, thẳng đến một lúc sau, cả hai người đều dừng lại thân hình, ánh mắt nhìn sang tám tên huyết chúng không thỏi lắc đầu thở dài.

Sau một lát, mười sáu bộ thi thể nằm la liệt trên đất, Nhất Minh cùng Chúc Tình nhanh chóng tìm một nơi kín đáo một chút ẩn nấp, hắn cũng không muốn bị nửa bước Chân Nguyên cảnh cho để mắt đến a.

Ngay lúc Nhất Minh cùng Chúc Tình đang tìm nơi ẩn náu lúc, tại khu chiến trường vừa rồi, một thân ảnh xuất hiện ở trên không trung nhìn xuống phía dưới.

Người này chính là một trung niên nam tử, thân khoác bạch y, sắc mặt âm trầm vô cùng nhìn xuống đống thi thể bên dưới tựa như đang suy tính cái gì, bỗng nhiên, lỗ tai của hắn giật giật một cái, ánh mắt nhìn về một phương hướng, sau đó thả người bay đi.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.