Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy một địch ba

Tiểu thuyết gốc · 1616 chữ

Chương 33: Lấy một địch ba

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

P/s: Ta đã Viết Lại tới chương này, chúc các đạo hữu mới nhập hố đọc truyện vui vẻ a!

Trong không gian khắp nơi đều là đen kịt một màu, nhưng dù là như vậy, Nhất Minh vẫn có thể nhìn thấy ba con khôi lỗi rõ rõ ràng ràng, song phương lẫn nhau cuộn thành một đoàn, phát ra động tĩnh rất to lớn.

Không biết có phải là do những con khôi lỗi này yếu hơn hay không, hay là do hắn có binh khí nơi tay nên chiếm được một chút ưu thế, dù là như vậy, vỏn vẹn chỉ là một chút ưu thế mà thôi, muốn đánh tan ba con khôi lỗi đồng thời vây công, không có đơn giản như vậy.

Linh lực gia trì, thân ảnh nhẹ nhàng di động, sau lưng cơ hồ mang theo từng đạo tàn ảnh, ánh đao từng nhịp bay múa miễn cưỡng ngăn chặn hầu hết thế công của ba con khôi lỗi.

Nhưng dù là như vậy cũng không cách nào có thể ngăn cản hoàn toàn cho được, bởi vì tôi thể cảnh không cách nào phát ra linh lực một cách liên tục, cho nên cũng có thời điểm hắn không còn cách nào khác là phải né tránh thế công.

Với một hai con khôi lỗi, hắn hoàn toàn không sợ, nhưng ba con khôi lỗi thay phiên ra quyền, trường đao của hắn vẫn còn tồn tại cho tới giờ khắc này đã là vạn hạnh.

Hiện tại chỉ còn cách tìm ra sơ hở của đám khôi lỗi này để đột phá mà thôi, nhưng đã nửa chén trà qua đi, song phương vẫn đang kịch liệt tranh đấu, từng quyền từng quyền rơi vào trên người khiến thân thể của Nhất Minh nhịn không được lui về phía sau, đau đớn kịch liệt truyền tới khiến sắc mặt của hắn không tốt chút nào.

Nhưng cũng nhờ vậy mà Nhất Minh mới minh bạch một điều, đám khôi lỗi này hoàn toàn không hề có phối hợp gì cả, mạnh ai nấy đánh, rất là mù quáng.

Nhất Minh quát to một tiếng, lần nữa xách đao vọt về phía trước, hướng về một tên trong đó hung hăng chém xuống.

Song phương trong chớp mắt liền chém giết đến cùng một chỗ, oanh minh truyền ra, ánh mắt của Nhất Minh có hàn mang lóe lên, thế là linh lực trong người không ngừng vận chuyển, một tay nâng trường đao quét ngang ra ngoài, một tay còn lại đồng dạng là một quyền oanh ra, hướng về một tên khôi lỗi đập tới.

Oanh một tiếng, hai con khôi lỗi đồng thời bay ngược về phía sau, thân thể te tua đến cực điểm, Nhất Minh đồng dạng cũng bị một con khôi lỗi hung hăng oanh vào trên người, một ngụm máu tươi phun ra, thần sắc dần dần trở nên hung ác.

“Con bà nó, lại đến!”

Thế là Nhất Minh lần nữa xách đao vọt tới, tốc độ khôi phục của hắn không phải bình thường, dù là như vậy hắn vẫn không hề cảm giác được thân thể của mình tốt hơn một chút nào, dường như nơi này không cho hắn khôi phục đồng dạng.

Nhưng trái lại, bản thân hắn có thể tùy ý hấp thu thiên địa linh khí ở trong đây cho mình dùng, chính vì điều này mà hắn mới có thể chiến đấu tới tận bây giờ.

Mỗi một lần song phương lao vào chiến thành một đoàn là một lần hắn nhận thương thế trên người, dù là như vậy hắn cũng không có ý định thoái lui ra ngoài, bởi vì không thể nào thoái lui a!

Tử Đấu Đài tên như ý nghĩa, một khi chấp nhận khiêu chiến, ngươi không chết tức là ta vong, muốn sống sót, hoặc là có thể kháng trụ qua nửa canh giờ, hoặc là có thể hạ gục khôi lỗi, không có kết cục nào khác.

Càng đánh, Nhất Minh càng cảm giác không ổn một chút nào, chính mình cho dù có vận dụng bao nhiêu linh lực đi chăng nữa cũng là có hạn, ba con khôi lỗi thay nhau xông lên, muốn chém bọn hắn với một chút linh lực ít ỏi này, hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.

"Ta bây giờ không thể cùng một lúc đánh bại tất cả, vậy thì chỉ còn cách tách ra."

Nghĩ như vậy, Nhất Minh quyết định lui một bước dài về phía sau, tạo nên khoảng cách thật lớn, nhìn thấy ba con khôi lỗi đồng thời lao tới, khóe miệng của Nhất Minh liền nhếch lên một vệt nụ cười dữ tợn, hai mắt tràn ra hung quang, thân thể tùy thời đều có thể động.

Hai con khôi lỗi đánh tới phía trước, thân thể của chúng nó chắn phía trước một con khôi lỗi còn lại, con khôi lỗi cuối cùng chỉ theo bản năng lao lên, điều này càng khiến bàn tay của hắn nắm chặt trường đao.

Oanh một tiếng, hai chân đạp đại địa, thân hình tung bay lên không, trường đao trong tay phát ra hồng quang đại thịnh, ánh quang ngút trời, ánh chiếu thương khung!

Nhìn hai con khôi lỗi hướng về phía chính mình lao tới, ánh mắt của Nhất Minh càng là phát ra dữ tợn, thân hình từ giữa không trung vọt thẳng xuống dưới, trường đao nương theo cánh tay vung vẫy, hung hăng một trảm.

Huyết Chiến Bát Phương!

Một đao phát ra hỏa diễm ngập trời, phảng phất như sóng thần nổ tung, tràn ngập tại giữa không trung, từng bọt nước tung tóe tựa hồ mang theo từng giọt hỏa khí bức người, hướng về hai tên khôi lỗi ở phía trước nhấn chìm vào bên trong.

Nhất thời, hung uy cường thịnh chấn động không gian, đại địa vang lên từng tiếng phá toái, oanh minh vang vọng khắp nơi.

Khôi lỗi tung ra một quyền còn chưa kịp va chạm vào trường đao đã bị một luồng uy áp đánh văng ra xa, cũng trong nháy mắt này, đại địa liền khôi phục lại như lúc ban đầu, điều này khiến cho Nhất Minh có chút kinh ngạc!

Nhưng hắn cũng không có chần chờ bao lâu, mắt thấy hai con khôi lỗi bị đánh bay ra xa, Nhất Minh trên miệng lộ ra một vòng cười lạnh, thân hình nhất chuyển, hướng về con khôi lỗi cuối cùng giết tới.

Một đao quét ngang mà ra, lưỡi đao mang theo một vòng linh lực kéo theo đạo đạo tàn ảnh chém tới, khôi lỗi đồng dạng cũng làm ra đáp trả, một quyền tung ra.

Trường đao cùng với một quyền va chạm, vẫn là không ngoài dự đoán, một vòng bán nguyệt nhanh chóng được tạo thành, ánh đao lướt qua, cánh tay liền ầm vang vỡ vụn.

Khôi lỗi trên mặt không chút biểu tình, một tay còn lại nhanh chóng giơ lên, che chắn trước ngực, hòng muốn bảo vệ tinh thạch trên người.

Thế là Nhất Minh cũng không có dừng lại, tay trái hung hăng hướng về cánh tay của khôi lỗi oanh tới, oanh minh vang vọng, cánh tay liền ngay lập tức bị đánh bật ra ngoài, trường đao cũng vào lúc này liền xuyên thẳng về phía trước, một thanh âm thanh thúy vang lên, một con khôi lỗi, tuyên cáo bại trận.

Nhất Minh rút ra trường đao, khôi lỗi không còn động đậy mà tan biến không thấy, nhưng hai con khôi lỗi vừa bị đánh bay đã quay ngược trở lại.

Hắn hít sâu một hơi, chỉ còn lại hai con khôi lỗi, trận chiến này, không thua được.

Thế là gần nửa canh giờ trôi qua, con khôi lỗi cuối cùng cũng bị Nhất Minh oanh thành từng mảnh.

Tới thời điểm này, toàn bộ thân thể của hắn dường như đã bắt đầu tê dại, cả người đều nằm liệt trên đất thở hổn hển, máu tươi đầy người cũng không thể nào che giấu được một đôi mắt tràn đầy sảng khoái!

“Quá đã, ha ha ha!” Nhất Minh cười to một trận, hắn lại nghe được thanh âm quen thuộc vang lên, ban thưởng so với trước kia cũng không có khác biệt bao nhiêu.

Cũng là linh thạch, cũng là một viên đúc thân đan, không sai biệt lắm.

Trải qua đoạn thời gian khiêu chiến này, hắn dường như để ý được một chút, đúc thân đan xuất hiện với tần suất lớn hơn thì phải.

Đến thời điểm bây giờ hắn đã nuốt ba viên đúc thân đan, đây chính là viên thứ tư rồi, thế mà thập mạch vẫn không hề bị xông phá, điều này khiến hắn có chút đáng tiếc.

Nhưng dù là như vậy, đúc thân đan dùng để khôi phục tự thân cũng rất tốt, giúp cho thân thể cường tráng hơn không ít, khí huyết cũng khôi phục được rất nhiều.

Dường như cảm giác được cái gì, thế là Nhất Minh nhanh chóng ngồi xếp bằng dậy, điên cuồng hấp thu linh khí vào bên trong, hóa thành linh lực, khôi phục tự thân.

Hắn cảm nhận được thân thể của chính mình đã có thể tự hành khôi phục, cảm giác đau đớn trên người cũng đã giảm đi rất nhiều, điều này đối với hắn chính là một chuyện tốt a.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.