Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn được chơi cùng!

Tiểu thuyết gốc · 2682 chữ

Chương 35: Muốn được chơi cùng!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

P/s: Ta đã viết lại tới chương này, chúc các vị đọc truyện vui vẻ a!

Nhìn thấy số linh điểm, Nhất Minh âm thầm lắc đầu.

Hắn vốn còn tưởng rằng, bản thân chỉ cần 40 linh điểm liền có thể khai thông Tôi Thể Quyết tầng tám, bây giờ nhìn lại, số lượng linh điểm hoàn toàn không đủ để tấn thăng a!

Hắn còn dự định lợi dụng điểm này để thuận lợi vượt qua tầng khiêu chiến thứ tám đâu, bây giờ xem ra, kế hoạch này, xem như đổ bể.

Nhất Minh cẩn thận xem xét một phen, chính mình lĩnh ngộ thân pháp Quỳ Hoa Trục Nhật còn không tới một thành, nhưng để thi triển ra hẳn là không thành vấn đề, có điều khoảng cách sẽ có chút ngắn mà thôi.

Hắn thở dài ra một hơi, thời gian một canh giờ xem ra cũng không sai biệt lắm, không biết lần khiêu chiến tiếp theo sẽ như thế nào, trọng lực có tăng lên thêm lần nữa hay không, hắn e ngại nhất chính là điểm này.

Theo trọng lực tăng lên, hắn cảm giác bản thân sau khi quen thuộc với trọng lực liền đã mạnh lên không ít, nhưng điều này cũng có một cái tai hại, chính là thời điểm ban đầu làm quen liền có chút mất thời gian.

Lần khiêu chiến tiếp theo nếu như trọng lực gia tăng thêm gấp đôi mà nói, chính mình cũng không cần phản kháng làm cái gì, cứ việc nằm ngửa ra chờ khôi lỗi tới đánh là được rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, không còn cách nào là ứng đối tùy theo hoàn cảnh vậy, dù sao thì ngoài cách này ra hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Bình phục lại tâm thần, ngay lúc Nhất Minh chuẩn bị đứng dậy thư giãn gân cốt thì không gian trước mắt bỗng nhiên biến đổi!

Chỉ trong một cái chớp mắt, tràn cảnh từ một vùng không gian tối tăm tự nhiên hóa thành một mảnh trắng xóa, phảng phất như có ai đó mang hắn đặt vào giữa một vùng núi tuyết vậy.

Hàn phong nổi lên!

Thanh âm “vù vù” mang theo từng giọt hoa tuyết từ giữa thương khung rơi xuống, hàn khí bức người, nhiệt độ bỗng dưng biến đổi khiến cả người của Nhất Minh đột nhiên run lên một cái.

Hắn không biết đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, toàn bộ tâm thần nhanh chóng nâng cao tột độ, cả người nhanh chóng thấp xuống, một bộ bày ra tư thế tấn công bất kỳ lúc nào, nhưng đáp trả lại hắn chính là một mảnh khu vực vô cùng im ắng, chỉ có hoa tuyết chậm rãi rơi xuống, càng lúc càng dày.

Nhất Minh nhìn quanh một vòng, xác định không hề có địch nhân về sau, hắn mới chậm rãi đứng thẳng người dậy, trường đao trong tay cũng không có buông ra, ngẩng đầu nhìn về thương khung bên trên.

Nơi đó, một mảnh trắng xóa không hề có bất kỳ thứ gì, thương khung thăm thẳm mang theo một màu xanh nhạt, cả khung cảnh đều là hoa tuyết ngập trời, phảng phất như một tấm lụa mỏng che đậy trước mắt, khiến hắn không cách nào nhìn ra được thứ gì.

Nhiệt độ thân thể lúc này bắt đầu thấp xuống, đầu tóc cùng cả người đều đã bị hoa tuyết bao khỏa, hắn cử động một chút, cảm giác toàn thân đều tê cứng tại chỗ, một màn xảy ra khiến sắc mặt của Nhất Minh đột nhiên đại biến!

Hắn ý thức được sự tình không có đơn giản như thế, nếu như nói nơi này chỉ có hoa tuyết cùng cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân, thì chắc chắn chính là một sai lầm chí mạng!

Hắn cảm giác được, linh lực bên trong cơ thể tựa hồ cũng bắt đầu đông cứng, cả cơ bắp trên người chỉ vừa không hoạt động trong chốc lát liền đã có cảm giác đóng băng, loại cảm giác này so với trọng lực ở lần trước phải nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần.

Vẻn vẹn chỉ là nhiệt độ thấp, liền có thể để hô hấp của hắn trở nên khó khăn hơn rất nhiều, hơi thở thở ra liền có cảm giác đông kết ngay lập tức, hắn cũng không dám lãnh đạm, toàn bộ linh lực nhanh chóng được vận chuyển, quyết không thể để cho linh lực bị hàn khí đông kết.

“Đây là nơi nào?” Nhất Minh không hiểu, thanh âm khàn khàn phảng phất như lâu ngày không được uống nước, cổ họng cồn cào xé rách khiến sắc mặt của hắn bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Giờ khắc này, trước mắt hắn là một mảnh núi tuyết chất cao không thấy điểm cuối, hắn đứng trên một phiến khu vực rộng rãi chứa một tầng tuyết bao phủ bên dưới.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nhất Minh liền biết trận chiến sẽ tại nơi này tiến hành, nhưng vì cái gì sẽ là loại tình trạng này đâu, ta chỉ là một võ giả thôi a, trận chiến tiến hành ở nơi này chẳng khác nào là phán ta tử hình a!

Cảm giác được linh lực bên trong cơ thể vận chuyển truyền tới đau đớn kịch liệt, sắc mặt của Nhất Minh càng phát ra khó coi, hắn không biết rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, nếu như khôi lỗi xuất hiện ngay thời điểm này mà nói, không cần tới nửa canh giờ, ngay cả nửa chén trà hắn còn trụ không vững.

Hắn nhanh chóng vận dụng linh lực bao trùm thân hình của chính mình vào bên trong, mặc dù quá trình tán khai linh lực có chút đau đớn, nhưng cảm giác lạnh lẽo kia cũng đã tan biến đi không ít, để hắn thở phào nhẹ nhõm!

Quá trình này chính là một cái vòng lặp vô hạn, hắn phải duy trì linh lực bao phủ toàn thân, điều này dẫn tới số lượng linh lực bên trong kinh mạch càng lúc càng ít, hắn không còn cách nào khác là hấp thu một ít hàn khí vào bên trong, bổ sung linh lực.

Mỗi lần hấp thu hàn khí hắn đều cảm giác toàn bộ kinh mạch dường như muốn đóng băng vậy, đau đớn kịch liệt truyền tới khiến sắc mặt của hắn rất là khó coi.

Nhưng không qua bao lâu, “giọt tí tách” bỗng nhiên rơi xuống, hàn khí ở bên trong kinh mạch phảng phất như trở nên nhu hòa hơn không ít, cảm giác bị băng kết cũng đã giảm đi rất nhiều, hóa thành linh lực, du tẩu bên trong.

Nhất Minh hắn chậm rãi làm quen với quá trình này, hắn không dám hấp thu lượng lớn hàn khí vào bên trong, mặc dù chỉ là một tia hàn khí cũng đủ để thân thể của hắn đau đớn tột độ.

Ngay khi Nhất Minh đang tập trung thích ứng lúc, không biết từ lúc nào, tại cách đó không xa liền có một thân ảnh ngồi ở bên trên đỉnh núi, hai chân long thả đung đưa, một bộ rất là vui vẻ.

Nữ tử này khoác một bộ váy dài màu lam, làn da trắng tinh nõn nà, dung mạo xinh đẹp không cách nào tả nổi, hai tay đang chống ở hai bên, hai chân thoải mái lay động, vui vẻ nhìn lấy hắn.

Dường như cảm giác được cái gì, Nhất Minh đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy chính là một nữ tử đang thoải mái nhìn lấy chính mình, bộ dáng kia có vẻ như là đã nhìn lâu rồi thì phải, điều này khiến hắn không khỏi giật mình trong lòng.

Hắn còn không kịp làm ra cử động, liền có một thanh âm vô cùng dễ nghe từ nữ tử trước mắt truyền đến: “Quả thật không tệ, rất lâu rồi mới thấy có người tiến vào nơi đây, trước kia cũng có người từng tiến vào nơi này, nhưng tần suất càng lúc càng giảm đi a, tiểu tử, ngươi có thể kể cho ta nghe một chút sao?”

Nhất Minh nhất thời ngây ra, hắn không nghĩ tới nữ tử này còn có thể nói chuyện, xem ra hẳn không phải là khôi lỗi a, nhưng nếu không phải khôi lỗi thì cô nàng này lại là cái gì đâu?

“Dung mạo xinh đẹp như vậy, lại còn có thể nói chuyện, đây chắc hẳn là người a?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn cũng không có trả lời câu hỏi của cô nàng, mà bắt đầu hỏi lại: “Ngươi là ai? Là đối thủ tiếp theo của ta sao?”

Nghe lời này, nữ tử gật đầu rồi lắc đầu nói: “Ta là ai không quan trọng, còn về việc là đối thủ của ngươi cũng có thể cho là như vậy đi.”

“Tiểu tử ngươi có thể chiến thắng ba con khôi lỗi trước đó, chứng minh thực lực của ngươi vẫn là tạm được, nếu như ta không hạ thấp tiêu chuẩn xuống, không biết ngày tháng năm nào mới gặp được người tiến vào nơi này a!”

“Trước kia cũng có một người giống như ngươi có thể tiến vào nơi đây, nhưng đã rất lâu rồi không có ai tiến vào thật khiến ta buồn chán muốn chết, lần này ta muốn ngươi bồi bồi ta chơi lâu một chút, hy vọng ngươi sẽ không phiền a”.

“Chơi? Ngươi muốn chơi như thế nào?” Nhất Minh trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Hắn đối với nữ tử trước mắt này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng người này có thể xuất hiện nơi này có thể chứng minh được nữ tử này không bình thường.

Nhìn thấy tiểu nhóc này cảnh giác như vậy, nữ tử nhất thời bật cười thành tiếng: “Không cần lo lắng như vậy, ta không phải là đối thủ của ngươi, chỉ là cho ngươi một chút thử thách nho nhỏ trước khi tiến hành khiêu chiến, để ngươi thích ứng với hàn khí nơi này đã, nếu không thì trận chiến này quá không thú vị.”

“Có thể!” Nhất Minh vui vẻ gật đầu, hắn còn mong được như vậy đây, bản thân còn chưa thích ứng được với hàn khí nơi này thì một thân chiến lực không cách nào phát huy ra được.

“À đúng rồi, ngươi tên là gì? Ta còn chưa biết tên của ngươi a?” Nhất Minh lên tiếng hỏi.

Nữ tử nghe vậy khóe miệng nhếch lên một vệt nụ cười, bàn tay khẽ phất một cái, một con bạch hầu cùng với một nén hương nhanh chóng hiện ra, rơi vào cách đó không xa.

“Tên của ta sao, ngươi cứ vượt qua thử thách của ta trước đi đã, trước khi nén hương này dập tắt, nếu như không bắt được nó thì ngươi cũng không cần khiêu chiến khôi lỗi ở nơi này đâu.”

Nói xong, bạch hầu liền hướng về phía Nhất Minh ngoắc ngoắc ngón trỏ, trong miệng thì không ngừng “bi ba bi bô” bộ dáng rất là khinh thường, hai cái lỗ mũi còn thở ra sương trắng, cả người đều linh động cả lên, trông rất là hoạt bát.

Mà nữ tử kia thì lại cười cười nhìn về phía hắn, sau đó liền ngay tại cạnh bên ngồi xuống nhìn xem.

Trên không, một nén hương dài xuất hiện bắt đầu có hương khói bốc lên.

Nhất Minh nhìn sang nén hương trên không cũng không quan tâm gì đến, lập tức quay sang nhìn con bạch tiểu hầu trước mắt.

Hắn nhìn thấy con hầu tử phía trước, khóe miệng không khỏi phì cười, không vì cái gì khác, chỉ vì con tiểu hầu này đều là một thân béo ú, bụng phệ.

Nhìn dáng người của nó chả khác thì một cái quả cầu, với thân hình như vậy mà ta còn không tóm được ngươi, ngươi xem thường ai đây?

Ngay lúc Nhất Minh đang cười thầm trong lòng lúc, bạch hầu lập tức nắm một nắm tuyết bên dưới lên, xoa tròn, ném!

Viên cầu tuyết lập tức bay về phía Nhất Minh khiến hắn giật mình một cái, theo thói quen lách người né tránh, nhưng thân thể vừa làm ra cử động liền cảm giác đau đớn khắp người, khiến sắc mặt của hắn không khỏi trắng bệch.

Hắn còn không kịp kêu đau thì lại có thêm một viên cầu tuyết bay thẳng vào mặt, một thanh âm thanh thúy vang lên, quả cầu tuyết vỡ ra, hiển lộ ra một gương mặt nổi lên từng đường gân xanh, khóe miệng còn phát ra cười gằng.

“Con mẹ nó!” Nhất Minh gầm lên một tiếng, hắn không còn quản con khỉ này bụng có phệ hay là không, dám giỡn mặt với chính mình, ngươi đây là muốn chết!

Theo thân hình phóng về phía trước, linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, cảm giác đau đớn liên miên đánh tới khiến hành động của hắn chậm hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa di chuyển trên tuyết khiến tốc độ của hắn giảm đi không ít, thập phần khó khăn.

Nhất Minh hắn còn không đi ra được bao nhiêu bước thì ăn ngay một quả cầu tuyết vào trong mặt, thần sắc của hắn dường như muốn nổi điên, lập tức truy đuổi.

Nhưng mà, một màn khiến cho nữ tử không khỏi vui vẻ xuất hiện trước mắt, chỉ thấy tên nhóc kia điên cuồng đuổi theo, còn bạch tiểu hầu thì lại không ngừng ném cầu tuyết vào mặt của hắn, hai tay ôm bụng cười không ngậm được mồm.

Nhất thời một màn quỷ dị xuất hiện.

Một người truy đuổi, một khỉ ném cầu tuyết vào mặt khiến nữ tử hai tay ôm bụng cười to không dứt!

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không có cách nào tiếp cận con khỉ này, nhưng hắn cũng không có lo lắng, bởi vì hắn từ trong miệng nữ tử nghe ra được một từ mấu chốt, chính là thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.

Có lẽ đây chính là thử thách đặc biệt dành cho người khiêu chiến vượt cấp đi, hắn cũng chưa từng nghe nói qua, điều này chỉ có thể nói lên một điều, chỉ có những người vượt qua ba lần khiêu chiến cùng cấp mới có cơ hội đến nơi này, sau khi đến đây thì lại phải vượt qua thử thách mới có thể tiến hành khiêu chiến.

Chính vì vậy mà hầu như không có một võ giả có thể khiêu chiến vượt cấp!

“Chiếu theo bình thường mà nói, trong vòng một canh giờ e rằng không cách nào có thể tóm được con khỉ này.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, “Nhưng ta lại không giống…”

Cảm nhận được “giọt tí tách” rơi xuống, mang hàn khí hóa thành linh lực du tẩu bên trong kinh mạch, hắn có thể cảm giác ra được hoạt động của chính mình mặc dù bị hạn chế rất nhiều, nhưng cảm giác đã dần dần tốt hơn hẳn.

Bốp! bốp!

Hai viên cầu tuyết bay vào mặt, Nhất Minh hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào con tặc khỉ trước mắt.

“Con bà nó, mày không thoát được đâu con trai, mày chờ đó!” quát to một tiếng, Nhất Minh thân hình lập tức lao về phía trước hận không thể mang con tặc tử này treo lên đánh bộ dáng.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.