Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị nhìn chằm chằm (cầu cất giữ, cầu đề cử)

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Chương 450: Bị nhìn chằm chằm (cầu cất giữ, cầu đề cử)

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Oanh động mãnh liệt truyền ra, bụi mù tung bay bốn phía, rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp hoàn hồn, đứng ngây ra tại chỗ.

Ngay cả một chân nguyên cảnh trung kỳ chỉ kịp thấy một vệt tàn ảnh lóe lên rồi biến mất, sau đó liền có một tiếng ba động kịch liệt vang lên, tên thanh niên kia, đã không thấy?

Vài cái hơi thở trôi qua, bụi mù chậm rãi tán đi, một thanh niên với toàn thân huyết y vũ động lăng không ở giữa, quanh thân còn có tiểu long du động, thần sắc nhàn nhạt nhìn xuống đại địa bên dưới, một thân khí tức vào giờ khắc này bộc phát đi ra đã khiến cho tâm thần của rất nhiều tu sĩ phản ứng trở lại.

Bọn hắn thậm chí còn không nghĩ rằng, một chân nguyên cảnh sơ kỳ thế mà còn không chịu được một kích, rõ ràng là đã ra tay xuất thủ, thế mà vẫn bị tên Minh Tôn kia đập bay xuống dưới, hiện tại còn không biết sống chết như thế nào.

Một màn này liền đã khắc sâu vào trong tầm mắt của rất nhiều võ giả ở phương xa, bọn hắn thậm chí còn không minh bạch được điều gì đã xảy ra, nhưng kết quả đã nói cho bọn hắn biết, tên thanh niên kia, đã không thấy!

Những tên tu sĩ vừa rồi hướng về phía Nhất Minh lộ ra địch ý, vào giờ khắc này liền cảm giác tê cả da đầu, chỉ có những tên đã đạt tới hậu kỳ liền không cảm giác mãnh liệt như vậy, bọn hắn vẫn rất thông thả, thậm chí còn có người lăng không bay tới xem tên thanh niên kia còn sống hay không.

Có người thứ nhất liền có người thứ hai, rất nhiều tu sĩ tiến lại đến gần quan sát, liền thấy tên thanh niên đã không còn động đậy, máu tươi từ trên đầu chảy ra, ngay cả miệng và lỗ mũi cũng đồng dạng xuất huyết, một thân khí tức yếu ớt đến cực điểm, nhưng vẫn còn sinh cơ.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều tu sĩ đều hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn qua Nhất Minh đều không còn khinh thường như trước, bởi vì Nhất Minh đã lộ ra thực lực của bản thân, hắn muốn nói rõ một điều, hắn cũng không so với chân nguyên cảnh kém đi bao nhiêu.

Muốn xuất thủ dạy dỗ hắn, tên này… không có tư cách!

Trước đó hắn từng tại trong Độc Lâm phối hợp với tu sĩ chân nguyên cảnh đánh cho Linh tộc không ngóc đầu lên được, cũng vào lúc đó hắn đã thu lấy không ít huyết dịch nhưng không có trực tiếp luyện hóa, mãi cho tới khi đi vào mật thất mới chậm rãi luyện hóa số huyết dịch này.

Một phần là không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy, một phần là hắn muốn tĩnh tâm luyện hóa, không bị ngoại nhân quấy nhiễu.

Xuất Huyết có thể khiến hắn tự do thao túng huyết dịch của người khác, loại thủ đoạn này chỉ có tác dụng như vậy mà thôi, nhưng trên cơ sở là chiến lực của đối phương phải yếu hơn hắn mới được, hoàn toàn không có tác dụng trợ giúp luyện hóa.

Đối với việc hắn có khả năng luyện hóa nhanh như vậy, phần lớn chính là nhờ công lao của “giọt tí tách” bên trong thân thể, hắn có thể cảm giác ra được, chính mình sau khi mở ra thập ngũ mạch, “giọt tí tách” rơi xuống càng lúc càng thêm dễ dàng thì phải.

Chính vì điều này mà hắn mới có thể dễ dàng mang tên thanh niên này đập bay xuống đất, thực lực của hắn so với trước kia đã tăng lên không ít, khiến cho tên thanh niên này hoàn toàn không có sức hoàn thủ.

Dĩ nhiên, việc xuất thủ “xuất kỳ bất ý” cũng góp một phần công lao không nhỏ.

Nhất Minh nhàn nhạt nhìn xuống bên dưới, hai mắt không chứa mảy may ba động nào, đối với hắn mà nói, loại chuyện này bình thường đều không có ý nghĩa, nhưng hôm nay không giống.

Hắn biết chính mình trở thành đội trưởng của một tiểu đội khiến không ít người ngấp nghé, dù sao thì vị trí này có không ít người thèm khát mong muốn mà không được.

“Một võ giả lại có thể đứng ngang hàng với chân nguyên cảnh, đây chính là đối với chân nguyên cảnh sỉ nhục!”

Đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, sự thật ở phía sau chính là lợi ích có được ở trong đó, chính vì điều này mà có không ít người đối với hắn mang lên lòng hận ý.

Vào lúc này hắn lộ ra thực lực của bản thân, ai không phục, ai muốn chiến, cứ việc tới là được.

Nhất Minh thuận tiện nhàn nhạt quét qua đám người, thanh âm chậm rãi vang lên: “Làm sao? Còn có ai muốn dạy dỗ ta thì cứ bước ra là được, đừng tưởng ta không biết đám người các ngươi đang tính toán cái gì, chức vị tiểu đội trưởng ở đây, ai muốn chiến, liền nâng mông tới chiến a!”

Nói xong, Nhất Minh thuận thế rút ra trường đao, bàn tay nắm chặt, ánh đao đen ngòm, một đầu tiểu long nhanh chóng du tẩu xung quanh thân đao, phát ra gào thét kinh thiên động địa, chấn động bát phương.

Trường đao đen ngòm giờ khắc này liền trở nên đỏ rực, phảng phất như nhận ảnh hưởng của viêm long, cho nên mới có loại biến hóa này.

Giờ khắc này nhìn lại, cả người của Nhất Minh đều được bao phủ bởi một màu đỏ hồng rực sáng, màu hồng của huyết y uy vũ, đỏ rực của viêm long hoành không, một thân khí tức của Nhất Minh đều bạo phát đi ra khiến thần sắc của rất nhiều tu sĩ nhao nhao đại biến, cấp tốc lui lại.

Dưới cỗ áp bức này, bọn hắn cảm giác như có một đầu hung thú thượng cổ nhìn lấy chính mình, ánh mắt kia, sâm nhiên mà lăng lệ.

Giờ khắc này, bọn hắn đã không cách nào nghi ngờ, chân nguyên trung kỳ trở xuống không có một ai là đối thủ của hắn, cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng giống như kinh đào hải lãng, lan rộng khắp nơi.

Ánh mắt của Nhất Minh chậm rãi quét qua từng người, những người bị hắn nhìn tới, không thể nghi ngờ chính là những tên vừa đối với hắn sinh ra sát ý, những người này, hắn đặc biệt ghi nhớ ở trong lòng.

Cho dù là vô tình hay là cố ý, những người này hắn tuyệt không có khả năng bỏ qua, cho dù bản thân không thể động thủ trước, hắn cũng không thể để những tên này thoải mái đứng xem kịch như vậy được.

Thế là từng tên tu sĩ vội vã lui về phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn, không dám tới gần.

Không qua bao lâu, hầu hết những tên tu sĩ đều lui về phía sau, ngay cả một tiếng hó hé cũng không dám nói, bọn hắn quả thực sợ tên này mang bọn hắn đánh xuống dưới đất, nhìn tên thanh niên ngu ngốc kia, đó chính là hạ tràng.

Dù là như vậy, vẫn còn một vài tên là vẫn đứng tại nguyên địa, những tên này không thể nghi ngờ đều là chân nguyên cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có người đạt tới đỉnh phong đứng ở trong đó.

Nhưng khác biệt là, những người này đều đối với hắn không có sinh ra sát ý, cho nên Nhất Minh liền nở nụ cười hướng về phía bọn hắn chào hỏi.

“Các vị đạo hữu khỏe a, các vị đến đây là có gì chỉ giáo sao?”

Hắn nhìn thấy trong số người này có một vài người hướng về phía hắn lộ ra mỉm cười, dĩ nhiên là trước kia từng có nhìn thấy qua, bọn hắn chính là những tên tu sĩ phối hợp cùng với Nhất Minh oanh sát Linh tộc trước kia.

Đối với những người này, hắn không có xa lạ, đồng dạng cũng là gật đầu đáp lại.

“Chỉ giáo thì không dám.” có trung niên chậm rãi lắc đầu mỉm cười nói, “Chúng ta chỉ là muốn kết giao với tiểu huynh đệ mà thôi, lần sau ra chiến trường lỡ có duyên gặp lại thì chúng ta cũng có khả năng phối hợp một phen, lần đó chém giết Linh tộc phải nói thật sự thống khoái, ta thật thích, ha ha!”

“Ha ha, được các vị quan tâm như vậy, Minh Tôn ta thật sự lấy làm vinh hạnh,...”

Nhìn thấy Nhất Minh cùng với một đám Chân Nguyên cảnh đang chuyện trò vui vẻ, Cửu điện hạ đứng ở nơi xa chậm rãi chuyển động hạt châu trong tay, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Thời gian không sai biệt lắm!”

Vừa nói xong, một thân ảnh từ giữa không trung hàng lâm mà xuống, mang theo uy thế kinh người hướng về phía đám người của Nhất Minh toàn bộ bao phủ vào bên trong.

Khí tức cường đại khiến thần sắc của cả đám tu sĩ đều bỗng nhiên trắng bệch, toàn bộ thân thể dường như sắp không gánh nổi, đều toàn bộ rơi xuống mặt đất bên dưới, không cách nào đứng thẳng.

Cảm giác được một loại tình cảnh quen thuộc hiện lên, Nhất Minh không cần nói cũng biết, người đến chính là một vị Thần cảnh cường giả không sai, tại trong Độc Lâm, hắn cũng đã từng chứng kiến qua loại uy thế kinh khủng này, hoàn toàn không nói đạo lý!

Chân Nguyên cảnh đứng trước Thần cảnh cường giả, không khác gì sâu kiến, tùy tiện đều có thể bị bóp chết.

Hắn không nói hai lời, toàn bộ khí huyết đều ầm vang bạo phát, huyết y trong nháy mắt liền hóa thành chiến y, hai mắt rất nhanh liền có từng sợi tơ máu nổi lên, thân thể nhịn không được rơi xuống đại địa bên dưới oanh động một tiếng, hiển nhiên là áp lực rơi trên người hắn, rất là kinh khủng!

Hắn không biết vì sao lại có Thần cảnh cường giả ra tay với hắn, trước đó hắn đã thử dò xét qua, các vị kia không có đáp lời, cũng không có làm ra phản ứng, hiển nhiên là đã mặc kệ chuyện này.

Nhưng bây giờ lại có một vị Thần cảnh đứng ra nhằm vào chính hắn, chuyện này quả thực không cách nào hiểu nổi!

Ánh mắt của hắn nhìn lên thương khung, tơ máu dường như muốn vỡ đi ra, toàn thân vang lên thanh âm của xương cốt kịch liệt rung động, phi thường rõ ràng.

Không cần cảm nhận cũng biết, chỉ dựa vào thanh âm vang lên liền có thể biết được tên Minh Tôn này đang phải chịu áp lực lớn tới cỡ nào, cả đám tu sĩ đều đã quỳ rạp trên mặt đất, thế nhưng chỉ có duy nhất một mình Nhất Minh chống chọi đứng ở nơi đó, thân thể tựa hồ muốn rách nát đi ra, máu tươi đồng loạt dâng trào, chảy dài xuống dưới.

“Tại quan ải nghiêm cấm giết hại đồng tộc, ngươi mặc dù không có giết hắn, nhưng một thân thương thế trên người đã không cách nào có thể ra trận giết địch, điều này dẫn tới làm loạn trận cước của quân ta, ngươi, định làm phản hay sao?”

“Còn các ngươi, không phân biệt phải trái, thậm chí còn không xuất thủ ngăn cản chuyện này, các ngươi cũng có một phần trách nhiệm, ta nói như vậy, các ngươi nguyện phục?”

Lời vừa ra, sắc mặt của một đám tu sĩ đều lập tức tái xanh, bọn hắn cũng không nghĩ tới chính mình lại bị vạ lây như vậy, có người thậm chí còn muốn đi đứng ra phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cao cao tại thượng nhìn về phía chính mình, tên tu sĩ liền lập tức câm miệng.

“Ha ha… ha ha ha!” Nhất Minh ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt chỉ còn lại máu và máu, toàn bộ đều đã hóa thành xích hồng, thân thể chậm rãi đứng thẳng người lên, mặc cho uy áp rơi vào trên người, hắn vẫn không động mảy may.

Bởi vì… hắn không động được!

Hắn vốn còn muốn mở miệng phản bác, nhưng uy áp trên người bỗng dưng càng lớn khiến cả người của hắn đều tê cứng tại chỗ, chiến y trên thân vang lên từng tiếng rung động, phảng phất như bất kể lúc nào cũng có khả năng phá toái vậy, ngay cả tiểu long du tẩu cũng thập phần chậm chạp, rất là miễn cưỡng.

“Xem ra là ngươi đã không được bình thường, hẳn là đã bị Linh tộc đoạt xá trà trộn đi vào, Linh tộc các ngươi vẫn còn non lắm, thế mà lại dùng loại thủ đoạn này để nhấc lên náo loạn, quả thật là không biết sống chết!”

“Thiết luật tại quan ải, cố ý gây thương tích cho đồng tộc tội không đáng chém, thế nhưng là, ngươi đã bị Linh tộc đoạt xá, bản thân cũng không còn là Nhân tộc, nếu đã như vậy, vậy thì ngươi có thể chết đi được rồi.”

Thanh âm của lão giả nhàn nhạt vang lên, một tay chậm rãi nâng lên, uy thế cuồng bạo nhanh chóng hội tụ, ngang nhiên bộc phát.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.