Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ra khác thường ắt có yêu

Tiểu thuyết gốc · 2405 chữ

Chương 508: Sự ra khác thường ắt có yêu

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Theo thanh âm của Tiểu Linh truyền ra, ánh mắt của nàng, tràn đầy lo lắng, nhưng nàng đối với tòa trận pháp này lại vô pháp mở ra thông đạo, điều này khiến nội tâm của nàng vô cùng gấp gáp.

Nhất Minh hắn nghe được, nhưng cũng không dám phân tâm, toàn lực chống đỡ.

Hắn không dám tưởng tượng, cự nhân kia rốt cuộc là cái gì, chỉ thổi nhẹ một cái liền bằng với chính mình xuất ra toàn lực, nếu không phải nhục thân cường hãn, e rằng đã dưới cỗ áp lực này chia năm xẻ bảy.

Toàn thân của hắn run rẩy, máu tươi tràn ra, thần sắc tái nhợt.

Ngay khi Sinh Môn chuẩn bị luân chuyển đến vị trí của hắn trong nháy mắt, đại phong chậm rãi ngừng lại, thân hình của hắn cũng tại giữa không trung rơi xuống, huyết khí cuồn cuộn dâng lên, khiến hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hồng nhuận trở lại.

“Tiểu tử ngươi không sao chứ?” Tiểu Linh bay vòng vòng trước mặt của hắn, gấp giọng hỏi.

Nhất Minh khoác khoác tay: “Không có việc gì, rất nhanh liền có thể khôi phục trở lại, không ngại.”

Hắn lau đi máu tươi trên miệng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cử động của cự nhân to lớn ở nơi xa, bàn tay xuất ra một khỏa lại một khỏa huyết châu, lập tức bóp nát.

Mấy chục cái hô hấp trôi qua, thần sắc của hắn bình thường trở lại, thân thể cũng tràn đầy sinh cơ, nhìn vào liền không giống như thụ thương một chút nào, khiến cho Tiểu Linh nàng nhịn không được mở to hai mắt!

“Tốc độ khôi phục… thật là nhanh!”

Trước đó nàng cũng thấy hắn hấp thu huyết dịch của những tên Huyết Ma Đường kia, nhưng dù sao thì lúc đó hắn cũng không có thụ thương quá nặng, cho nên cũng không có nhận ra khác thường.

Bây giờ nhìn lại nàng mới chú ý tới, loại công pháp mà tiểu tử này tu luyện, rất không bình thường a!

Luyện hóa huyết dịch về sau, Nhất Minh hắn cũng cảm giác được có một chút không đúng, dường như loại thanh âm ở trong đầu của chính mình đã biến mất không thấy, hấp thu nhiều huyết dịch như vậy, thế mà tâm thần cũng không có bất kỳ khác thường nào, thật là quái lạ!

Nhưng hắn cũng không có thời gian để lưu tâm tới những vấn đề này, ánh mắt nhìn về nơi xa, cự nhân vào thời khắc này đã không còn dị động, trái lại từng đoàn lục quang ở bên dưới, lại không ngừng nhộn nhạo.

Nơi này quỷ dị, đã ngoài sức tưởng tượng của hắn!

Ban đầu là độc khí cuồn cuộn tụ tập lại cùng một chỗ, tiếp theo là ánh mắt của cự nhân quét xuống đại địa bên dưới, kế đến là truyền ra thoại ngữ hướng về đại địa thổi một cái, cuối cùng là tại nơi độc khí hội tụ, thế mà bắt đầu nhộn nhạo, tựa hồ như có vật gì từ bên trong chuẩn bị đản sinh mà ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thần sắc âm trầm, dường như đang làm ra một quyết định vô cùng trọng đại.

Trong nháy mắt, thân hình lập tức đạp không bay lên, hướng về vùng độc khí ở nơi đó tiếp cận đến gần.

Hắn muốn biết, rốt cuộc nơi này đang cất giấu cái gì?

Theo thân hình nhanh chóng bay đến, ánh mắt của Nhất Minh từ đầu đến cuối vẫn không có rời khỏi cự nhân phía trên, chỉ cần cự nhân to lớn này có một cái động tác không đúng, hắn liền sẽ lui lại ngay lập tức.

Mà càng bay về phía chỗ sâu, những độc vật xuất hiện càng thêm dày đặc, vừa rồi những độc vật này đều được độc khí bao phủ, cho nên hắn cũng không có nhìn thấy.

Bây giờ nhìn lại, bọn hắn đan xen vào nhau, tại trong đêm tối cho người ta một loại cảm giác sâm nhiên u ám, thỉnh thoảng còn nghe ra được từng tiếng xì xào bàn tán, rất là quỷ dị.

Độc vật này, cao chừng hai trượng, thân cây mềm dẻo theo độc khí di chuyển mà uốn lượn tự nhiên, tán cây phân ra, lá độc ánh lên từng điểm lờ mờ màu xanh lục, không ngừng ẩn hiện.

Từ trên cao nhìn xuống, phảng phất như có vô số chiếc mặt quỷ ngửa mặt lên trên nhìn hắn, truyền ra từng tiếng thanh âm xì xào, giống như đang nhìn một tên dị loại vậy.

Tiếp theo là mặt đất bên dưới, không có một chiếc lá khô, cũng không có bất kỳ một cái nhánh cây nào, tựa như những độc vật ở nơi này không hề héo úa, mặt đất sạch sẽ, chỉ có bùn đất.

Nhất Minh thu hồi tầm nhìn, tiếp tục thả người tiến lên.

Càng đến cần cự nhân, hắn cảm giác cự nhân này có gì đó không đúng, ánh mắt không khỏi nheo lại, cẩn thận dò xét lại một lần.

Bây giờ nhìn, cự nhân này rõ ràng không hề có nửa thân dưới, chỉ có nửa thân trên, hơn nữa hắn còn có thể nhìn xuyên qua người của cự nhân, nhìn thấy cảnh vật ở phía sau, điều này khiến tâm thần của hắn không khỏi rung động một chút.

Giống như, chỉ là một cái chiếu ảnh.

Khoảng cách đến gần, hai chiếc đèn lồng ở trên cự nhân, phát ra lục quang u tịch, ánh mắt dần dần cải biến, cuối cùng chuyển động, nhìn chằm chằm về phía hắn.

Một tia ác ý, theo hai cái cự đại con mắt của cự nhân tán ra, dung nhập vào trong tâm thần của hắn.

Thân hình của Nhất Minh dừng lại, tâm thần run lên, toàn thân đều đang cảnh báo vô cùng mãnh liệt.

Thế là sát ý của hắn nhịn không được ầm vang bạo phát, ánh mắt lăng lệ, tựa hồ như cự nhân kia chỉ cần động thủ một cái, hắn không nói hai lời mà lập tức xuất thủ.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Nhất Minh hắn cũng không biết là, thực ra là còn có thêm một con mắt ở phía sau, ngay tại sau lưng của hắn tựa như ám ảnh, hướng về hai cái cự đại con mắt kia chớp chớp mấy lần, sát ý tuôn trào, truyền ra thèm khát và kinh khủng!

Nhất Minh hắn đã chuẩn bị toàn lực ứng đối, một thân huyết hà cùng đao hồn cũng đã xoay quanh toàn thân, nhưng chờ đợi gần nửa chén trà vẫn không có phát hiện cự nhân này có biến hóa khác, lúc này mới chậm rãi tiến lên.

Tiểu Linh ngồi tại trên vai, thần sắc kích động dường như muốn nhảy cẩn đi lên, nhưng nàng cố gắng áp chế thanh âm của mình, sợ sẽ làm kinh động đến thứ gì ở nơi đây.

Một người, một linh, một con mắt, chậm rãi đến gần.

Cho đến khi Nhất Minh ngự không đến gần vùng độc khí đang không ngừng nhộn nhạo này, ánh mắt của Nhất Minh không khỏi co rút lại, ngay cả Tiểu Linh cũng không nhịn không được chấn kinh vô cùng.

“Đây đây đây, đây là đang hình thành sinh linh đi?”

Đó là một vùng tràn đầy độc khí, hóa thành vòng xoáy, bên trong dường như còn có vật gì từ dưới đất hiện lên, tiếp theo là hóa thành mảnh nhỏ, cuối cùng là bắt đầu tập hợp trở lại.

Nhìn thấy một màn này, tâm thần của Nhất Minh oanh minh tột đỉnh, đó là huyết nhục, đại lượng huyết nhục không biết làm sao từ dưới đất mọc lên, bắt đầu tan rã, cuối cùng là hợp lại thành từng cái bộ phận.

Có tay, có chân, có thân hình, đầu lâu,... tất cả đều được độc khí cuồn cuộn bao khỏa, lẫn ở bên trong còn có một cỗ lực lượng mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ, ánh lên lục quang đồng thời, điên cuồng chui vào những bộ thân thể kia.

Nếu như hắn không có nhìn lầm mà nói, những lục quang này hẳn là từ hai cái cự đại con mắt phát ra, mới vừa rồi quét xuống đại địa bên dưới, tạo thành một vùng tràn đầy khí tức cổ xưa và thần bí.

Xen lẫn bên trong, còn có cảm giác âm lãnh phi thường đáng sợ, ngay cả da đầu của hắn đều đã tê rần lên rồi.

Nhất Minh nắm chặt trường đao, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng mảnh thi thể đang nhanh chóng hợp lại, bắt đầu bằng tứ chi kết hợp vào thân, cuối cùng là đầu lâu bắt đầu gắn kết đi vào, từng tràn khí độc màu lục đang không ngừng chen chúc vào cái thân thể kia, mãi cho tới một cái thời khắc…

Một tên Độc Linh Tộc, chính thức được tạo thành.

Một màn này đã khiến tâm thần của Nhất Minh nhấc lên kinh đào hãi lãng, nhưng hắn cũng không có vội động thủ ngay bây giờ, mà vẫn nhìn tên Độc Linh Tộc này xảy ra biến hóa.

Ánh mắt vô hồn dần dần chuyển động, khí tức trên người cũng dần dần tiêu thăng, thẳng tới khi đạt nửa bước chân nguyên mới chậm rãi dừng lại, điều này khiến hắn thở ra một hơi.

Nhưng còn không đợi hắn xuất thủ chém giết, cự nhân trước mắt bỗng dưng dị động, hai cái cự đại con mắt nhìn xuống tên Độc Linh Tộc mới được tạo thành, thần quang bắn ra, hướng vào thân thể của hắn bao trùm vào bên trong.

Rất nhanh, khí tức trên thân của tên Độc Linh Tộc bỗng dưng dâng trào, một đường phóng thẳng lên Chân Nguyên cảnh sơ kỳ và thậm chí… không có dấu hiệu dừng lại.

Nhất Minh mở to hai mắt, hắn cũng không dám trì hoãn thêm nữa, thế là một đao phất lên, đao quang như rồng, trong nháy mắt liền mang tên linh tộc chém thành hai nửa, máu tươi trào ra.

Ngay khi tên Linh Tộc không còn sinh cơ, thần quang từ trong hai cái cự đại con mắt cũng bỗng dưng dần dần ảm đạm, ngay cả cự nhân cũng đồng thời trở nên mơ hồ, chậm rãi tiêu tán.

Nhất Minh đưa mắt nhìn về một nơi trong màn đêm, ánh mắt khẽ híp, lập tức thả người lướt dọc về phía trước, dường như phát hiện ra cái gì.

Mà tại một nơi nào đó ở trong Độc Lâm của Tây vực, một bóng hình nam tử bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt xích hồng nổi trận lôi đình, phong bạo cuồn cuộn nhấc lên, truyền khắp bốn phương tám hướng.

“Người đâu?”

Thanh âm giận dữ, uy thế hạo hãng kinh người, khiến cho phong vân vũ động, bầu trời cũng vào lúc này bỗng dưng tối sầm trở lại, truyền ra oanh minh kinh khủng.

Trong nháy mắt, rất nhiều bóng hình từ nơi xa phi tốc lao đến, một chân quỳ xuống, cúi đầu không nói, nhưng trong mắt thì toàn là sợ hãi!

“Các ngươi lập tức, lập tức đi đến Độc Hành Tông bên kia xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đám heo chó kia dám phản lại bản tọa, ngay cả khôi lỗi của bản tọa mà bọn hắn cũng dám giết, quả thật là muốn chết!”

Chữ “chết” vừa ra, sát khí kinh khủng bao khỏa tứ phương, ngay cả một tên Bán Thần ở trong đó cũng nhịn không được toàn thân run rẩy, tràn đầy mồ hôi, sống lưng đều lạnh.

Hắn lĩnh mệnh vừa định rời đi, thanh âm kia lại lần nữa vang lên: “Chờ một chút.”

“Đại nhân có gì phân phó?” tên linh tộc Bán Thần chắp tay quỳ xuống, run giọng hỏi.

Đám heo chó kia vừa thông báo cho hắn là bắt gặp được người cần tìm, nhưng cũng không biết là có đúng hay không, bởi vì Huyết Mạch Linh Bàn phản ứng không quá mãnh liệt, cho nên hắn đành phải đích thân xác nhận một chút.

Mà muốn xác nhận, hắn cần phải có đại lượng huyết nhục để kiến tạo một bộ thân thể, cuối cùng là thông qua Thần Tượng mang một tia phân hồn đưa vào bên trong.

Nhưng thời gian ngắn như vậy, đám heo chó kia làm sao có thể chuẩn bị được đại lượng huyết nhục đây? Chẳng lẽ bọn hắn trắng trợn đồ sát Nhân tộc bên kia?

Càng nghĩ hắn càng cảm giác không thích hợp, dựa vào sự tình vừa rồi, bộ khôi lỗi kia đã bị ai đó chém giết, dẫn đến tia phân hồn kia vô pháp thu hồi, đám heo chó kia hẳn là không dám làm ra sự tình như thế này, vậy chỉ còn một cái khả năng duy nhất…

Sự tình bố trí ở bên kia, đã bị người phát hiện!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của tên Linh tộc càng thêm âm trầm, thanh âm lạnh lẽo nói ra: “Ngươi dẫn người giáng lâm Độc Hành Tông bên kia xem một chút, nếu như tên nô lệ này đã bại lộ, vậy thì mau chóng thu hồi Thần Tượng, sẵn tiện mang theo Huyết Mạch Linh Bàn dò xét một chút, phát hiện được hậu nhân của gia tộc kia, lập tức bắt sống.”

Đám Linh tộc nghe xong lập tức lĩnh mệnh rời đi, thông qua một tòa truyền tống đại trận, tiêu hao phải nói phi thường kinh khủng, nhưng vì Thần Tượng, bọn hắn không muốn cũng phải muốn.

Thế là theo quang mang chớp động, thân hình của rất nhiều Linh tộc đều biến mất không thấy.

Bạn đang đọc Nhục Thân Thành Thánh sáng tác bởi phanthehuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanthehuy
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.