Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 50 phần 1

Phiên bản Dịch · 2622 chữ

Chương 50

Charlie đã đưa Osano vào Bệnh viện Saint-Vincent, vì thế chúng tôi nhất trí gặp nhau tại đó. Khi tôi đến nơi, Osano đang nằm trong phòng riêng và Charlie ở bên ông, ngồi trên giường để ông đặt một bàn tay trong lòng nàng. Charlie để tay nàng trên bụng Osano. Thấy tôi. Ông ngồi dậy trên giường, trông dáng vui vẻ hình như bớt mập đi và không có vẻ gì của một kẻ sắp nghỉ chơi với cuộc đời cả.

Tôi nhìn qua căn phòng bệnh viện. Không có vẻ gì của một căn phòng thuộc khu chăm sóc đặc biệt cả. Không có ống truyền dịch, không có điều dưỡng trực. Tôi thấy nhẹ nhõm và nghĩ chắc là Charlie đã lầm và xét cho kĩ, chắc là Osano không sắp chết đâu.

Osano lạnh lùng nói:

- Chào Merlin. Chắc cậu đúng là pháp sư thật đấy. Bằng cách nào cậu khám phá ra tôi ở đây vậy? Điều này được giữ bí mật mà.

Tôi chẳng muốn vòng vo tam quốc hay nói nhăng nói cuội làm gì, thế nên nói toạc ra:

- Charlie Brown cho tôi biết. - Có lẽ nàng không được phép cho tôi hay, nhưng tôi không thích nói dối.

Charlie chỉ cười khi thấy Osano chau mày.

Osano nói với nàng:

- Anh đã bảo em chỉ mình anh và em thôi mà. Không để ai khác biết cả.

Charlie lơ đãng trả lời:

- Em biết anh muốn Merlin mà.

Osano thở ra:

- Thôi được, - Ông nói. - Em đã ở đây cả ngày Charlie à. Em có thể ra ngoài xem phim hoặc nghỉ ngơi, hoặc dùng kem chocolate hay các món ăn Trung Hoa. Dù sao, đêm nay em cứ ở ngoài đi. Sáng mai gặp lại em.

- Đồng ý, - Charlie đáp. Nàng ra khỏi giường.

Nàng đứng rất gần Osano và ông ta với một động tác không hẳn là dâm đãng, nhưng làm như ông đang tự nhắc nhở xem cảm giác ấy thế nào, đưa bàn tay vào dưới áo dài của nàng và vuốt ve những chỗ kín của nàng và rồi nàng nghiêng đầu qua giường để hôn ông.

Trong khi bàn tay ông vuốt ve da thịt ấm áp đó, vẻ bình an và bằng lòng hiện lên trên khuôn mặt của Osano như được củng cố bởi niềm tin thiêng liêng.

Khi Charlie rời phòng, Osano thở dài và nói:

- Merlin này, hãy tin tôi đi. Tôi đã viết rất nhiều điều nhảm nhí trong các quyển sách của tôi, trong các bài báo và các giảng văn. Tôi sẽ nói cho cậu nghe sự thật duy nhất đúng dắn. Âm đạo là nơi mọi sự bắt đầu và cũng là nơi mọi sự kết thúc. Âm đạo là cái duy nhất đáng để ta sống vì nó. Mọi chuyện khác chỉ là giả tạo, lừa bịp, dởm dé và hư ảo của hư ảo mà thôi.

Tôi ngồi xuống sát giường ông:

- Thế còn danh vọng thì sao? Ông cũng thích danh vọng và tiền bạc mà?

- Cậu còn quên nghệ thuật nữa, - Osano nói.

- Ok, - Tôi nói. - Hãy đưa nghệ thuật vào nữa.

- Thế còn danh vọng, tiền bạc và nghệ thuật thì sao?

- Cũng tốt thôi. Tôi không từ chối chúng. Chúng cũng được việc nhưng không thực sự cần thiết. Chỉ là lớp kem trứng trên chiếc bánh ngọt thôi.

Tôi liền hồi tưởng lại cuộc hội ngộ đầu tiên với Osano và nghĩ mình biết sự thật về ông ta khi chính ông ta không biết. Bây giờ ông đang nói điều ấy và tôi tự hỏi có đúng thế không, vì Osano đã từng yêu thích tất cả. Và điều ông thực sự muốn nói là nghệ thuật, tiền bảc với danh vọng, quyền lực không phải là những thứ ông tiếc nuối khi phải từ bỏ.

- Trông ông khỏe hơn hồi tôi gặp ông mới vừa rồi mà, - Tôi nói với Osano. - Tại sao ông lại nhập viện? Charlie Brown nói là lần này thực sự nghiêm trọng. Nhưng trông ông có sao đâu?

- Không đùa đấy chứ? - Osano nói, vẻ hài lòng. Thế thì hay quá. Nhưng cậu biết là tôi được tin xấu khi họ làm các cuộc xét nghiệm. Tôi nói ngắn gọn cho cậu nghe nhé. Tôi đã làm rối tung mọi chuyện khi uống các liều penicillin viên mỗi lần tôi sắp làm tình. Thế là lúc tôi mắc bệnh giang mai thì các viên thuốc này đã che lấp bệnh trạng, nhưng liều lượng không đủ mạnh để diệt hết bệnh. Hoặc có lẽ lũ tuyến trùng xoắn ôn dịch kia đã nghĩ ra được cách để qua mặt y học. Chuyện này xảy ra khoảng mười lăm năm trước. Trong khi đó, lũ tuyến trùng xoắn ăn mòn óc não tôi, xương tủy tôi và cả tim tôi. Bây giờ họ bảo tôi rằng tôi còn sống được sáu tháng đến một năm nữa thôi trước khi về chầu ông bà ông vải. Tôi đã lọt vào con đường một chiều vô phương khả đảo rồi.

Tôi sửng sốt. Thực sự tôi không thể tin điều đó.

Trông Osano vui vẻ lắm. Đôi mắt xanh lục của ông ngời sáng:

- Không làm gì được cả sao? - Tôi hỏi ông.

- Vô phương. - Osano nói. - Nhưng cũng không có gì khủng khiếp lắm đâu. Tôi sẽ tĩnh dưỡng ở đây thêm vài tuần rồi tôi sẽ về thành phố và cậu sẽ gặp tôi ở đó!

Tôi không biết nói gì nữa. Tôi thật sự không biết có nên tin không. Trông ông khỏe hơn là tôi từng thấy ông suốt một thời gian dài.

- Được rồi, - Tôi nói.

- Tôi có ý này, - Osano nói. - Thỉnh thoảng cậu đến viện thăm tôi và giúp đưa tôi về nhà. Tôi không muốn trở nên lão suy, lú lẫn, nên lúc nào đến, tôi sẽ ra đi. Ngày nào tôi đi đến quyết định tối hậu đó, tôi muốn cậu đến căn hộ của tôi và bầu bạn với tôi. Cậu và Charlie Brown. Và rồi cậu có thể lo giùm mọi chuyện hậu sự cho tôi.

Osano nhìn tôi trừng trừng đầy chủ ý:

- Cậu không có bổn phận phải làm chuyện đó, - Osano nói.

Bây giờ tôi tin ông. Tôi nói:

- Nhất định tôi sẽ làm điều mà ông ủy thác. Tôi nợ ông một ân huệ lớn. Ông sẽ có đủ những gì ông cần chứ?

- Tôi sẽ có - Cậu không phải lo chuyện ấy.

Tôi có vài lần hội ý với các bác sĩ của Osano và họ bảo tôi rằng ông sẽ chưa xuất viện trong một thời gian lâu nữa. Có thể là không bao giờ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi không nói cho Vallie về bất kì chuyện gì đã xảy ra, ngay cả chuyện Osano sắp chết. Hai ngày sau tôi đi thăm Osano ở bệnh viện. Ông yêu cầu tôi lần sau đến vui lòng mang cho ông một bữa ăn Trung Quốc vậy là tôi mang mấy túi giấy màu nâu đựng đầy thức ăn khi tôi đi dọc hành lang và nghe những tiếng la hét đến từ phòng Osano. Tôi đặt mấy bao giấy xuống bên ngoài phòng riêng của một bệnh nhân khác và chạy dọc theo hành lang.

Trong phòng có một bác sĩ, hai cô điều dưỡng và một điều dưong trưởng. Tất cả đều đang la lối với Osano. Charlie đứng nhìn nơi một góc phòng, mặt tái nhợt, nước mắt ràn rụa. Osano đang ngồi trên cạnh giường, hoàn toàn trần truồng và quát mắng lại bác sĩ:

Trả lại quần áo cho ta. Ta sẽ xách ra khỏi nơi này ngay.

Và viên bác sĩ gần như hét vào mặt ông:

- Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu ông tự ý xuất viện. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Osano cười lớn:

- Anh là thứ ngớ ngẩn, nói toàn những chuyện vớ vẩn. Anh đếch có việc gì phải chịu trách nhiệm về ta cả. Đưa quần áo cho ta ngay.

Bà điều dưỡng trưởng, một phụ nữ trông rất “ngầu” và đầy uy thế, hét lên đầy nộ khí:

- Ta đếch cần biết nhà anh danh tiếng lẫy lừng cỡ nào cũng thây kệ; nhưng ta truyền cho anh biết rằng bệnh viện của chúng ta đây đâu phải là nhà chứa đĩ!

Nhưng Osano đâu để hổ danh một tay sô-vanh giống đực vào hạng lực bạt sơn hề, khí cái thế! Nên đôi mắt ông liền xuất lộ hung quang, đấu nhãn đốp chát với nữ địch thủ ngang tàng. Ông gầm lên:

- Đ.M. hết thảy bọn người? Cút hết đi cho khuất mắt ta.

Và hoàn toàn trần truồng, ông đứng lên đi khỏi giường. Lúc ấy tôi mới thấy thật sự ông yếu đến mức nào. Ông bước đi lảo đảo thân hình nghiêng về một bên. Cô điều dưỡng động mối từ tâm vì cảnh tượng đó, lòng dịu đi ngay không còn chút giận dữ nào nữa, liền đến bên để giúp ông, nhưng Osano vùng vằng từ chối vì sĩ diện không cho phép ông chấp nhận sự ban ơn nâng đỡ của phái yếu! Cuối cùng ông thấy tôi đứng ở lối đi ngoài cửa chính ông bèn điềm tĩnh bảo:

- Merlin, đem tôi ra khỏi đây.

Tôi hơi ngạc nhiên vì sự giận dữ có phần quá đáng của họ. Chắc chắn là trước đây họ đã từng bắt gặp những bệnh nhân làm tình trong phòng. Rồi tôi quan sát Charlie Brown. Nàng mặc chiếc váy ngắn với rõ ràng chẳng có gì bên dưới. Nàng trông giống một gái điếm trẻ con. Bên cạnh cái thân xác dềnh dàng nhưng đang mục nát của Osano. Sự “công xúc tu sỉ” trong hành động của họ ở đây không phải trên phương diện luân lí, mà trên phương diện thẩm mĩ.

Hai thân thể họ ở bên nhau tạo nên một hình ảnh tương phản gay gắt đến xốn xang, gây phẫn nộ cho người chứng kiến.

Những người khác giờ đây cũng nhận ra tôi. Và tôi nói với bác sĩ:

- Tôi mang ông ấy đi và tôi xin chịu trách nhiệm.

Bác sĩ bắt đầu phản đối, gần như tự biện minh, rồi quay sang bảo điều dưỡng trưởng:

- Đưa quần áo cho ông ta.

Bác sĩ tiêm cho Osano một mũi thuốc và nói:

- Cái đó sẽ giúp ông dịu hơn trong cuộc hành trình.

Và thật là đơn giản. Tôi trả tiền viện và đưa Osano ra ngoài, gọi một chiếc limousine và đưa ông về nhà. Charlie và tôi đặt ông lên giường; ông ngủ được một lát rồi ông gọi tôi vào phòng ngủ và kể tôi nghe chuyện gì xảy ra nơi bệnh viện. Rằng ông đã bảo Charlie cởi quần áo, nằm vào trong giường với ông bởi vì ông cảm thấy nguy kịch đến độ ông nghĩ mình sắp chết.

Osano quay đầu qua hướng khác một chút. Ông nói giọng tự tình:

- Anh biết đấy, điều kinh khủng nhất trong cuộc sống là tất cả chúng ta đều chết cô đơn trên giường. Trong bệnh viện, với mọi người thân trong gia đình chung quanh mình, nhưng không ai sẵn lòng lên nằm chung giường với người sắp chết. Nếu anh ở nhà, vợ anh cũng đâu chịu lên nằm chung giường lúc anh hấp hối.

Osano quay đầu lại phía tôi với nụ cười ngọt ngào mà thỉnh thoảng cũng nở trên môi ông.

- Vì thế đấy là giấc mộng của tôi. Tôi muốn Charlie ở trên giường với tôi khi tôi chết, ngay đúng lúc đó và như vậy tôi sẽ cảm thấy đã thắng điểm, đời mình không đến nỗi tồi tệ. Và cảnh đó sẽ mang tính tượng trưng rất cao, đúng không? Rất tương thích ột tiểu thuyết gia và những nhà phê bình của ông ta.

- Khi nào ông có thể biết giờ lâm chung? - Tôi hỏi.

- Tôi nghĩ cũng sắp đến rồi, - Osano nói. - Thật sự tôi không nghĩ là mình nên đợi thêm nữa làm chi.

Bây giờ tôi thật sự bị sốc và phát hoảng.

- Tại sao ông không đợi một ngày khác? Ngày mai ông sẽ thấy khá hơn. Ông vẫn còn khoảng thời gian khá đấy. Sáu tháng có thể giúp ông thu xếp được nhiều việc và biết đâu trong thời gian đó, phép mầu sẽ xảy ra

Osano nói:

- Anh có băn khoăn gì không về chuyện tôi sắp làm? Những định kiến luân lí thông thường chẳng hạn?

Tôi lắc đầu:

- Chỉ hơi thắc mắc sao vội thế?

Osano nhìn tôi vẻ trầm tư.

- Không vội đâu, - Ông nói. - Cú ngã khi tôi cố đi ra khỏi giường là một thông điệp rõ lắm rồi. Nghe này, tôi ủy nhiệm anh làm người thừa hành văn học của tôi, các quyết định của anh có tính chung thẩm. Tôi không để lại đồng nào, chỉ còn tác quyền thôi và chúng sẽ được chia cho các bà vợ cũ và lũ con của tôi. Các quyển sách của tôi vẫn còn bán khá chạy vậy nên không phải lo cho họ. Tôi cố dành phần nào đó cho Charlie Brown, nhưng nàng không để tôi làm như vậy và tôi nghĩ có lẽ nàng có lí.

Tôi nói một điều mà có lẽ bình thưởng tôi không nói:

- Một cô gái điếm với quả tim vàng. Đúng là một giai thoại văn chương.

Osano nhắm mắt lại:

- Cậu nên biết là, một trong những điều tôi thích nhất về cậu Merlin à, đó là cậu không bao giờ nói tiếng gái điếm và có lẽ tôi hay buột miệng nói ra từ đó, nhưng tôi không nghĩ.

- Được thôi, - Tôi nói. - Ông có muốn gọi điện thoại cho ai hay muốn gặp mặt người nào không? Hoặc là ông có muốn uống một li rượu?

- Không, - Osano nói. - Tôi đã ngấy hết mọi thứ đó rồi. Tôi có bảy bà vợ, chín đứa con, tôi có khoảng hai ngàn bạn bè và hàng chục triệu người ngưỡng mộ. Không có ai có thể giúp đỡ và tôi chẳng muốn thấy mặt một ai? - Ông cười toét miệng với tôi. - Và cậu hãy nhớ rằng, tôi đã sống một cuộc đời hạnh phúc. - Ông lắc đầu. - Những người mà ta yêu nhất đưa ta vào chỗ đó.

Tôi ngồi xuống bên cạnh giường ông và chúng tôi nói chuyện hàng mấy tiếng liền về những quyển sách khác nhau mà chúng tôi đã đọc. Ông kể tôi nghe về tất cả những người đàn bà mà ông từng làm tình và trong mấy phút Osano cố hồi tưởng lại mười lăm năm trước, cô gái đã lây bệnh cho ông. Nhưng ông không thể lần ra dấu vết.

- Có điều là, - Ông nói. - Họ đều là những nhan sắc mĩ lệ. Họ đều đáng giá. A, nhưng mà điều ấy cũng có khác gì đâu? Chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Osano đưa một bàn tay ra và tôi nắm lấy, xoa bóp và Osano nói:

- Anh làm ơn bảo Charlie vào đây và anh ra đứng đợi ở bên ngoài.

Trước khi tôi ra đi, ông gọi với theo:

- Merlin, cậu nghe đây này.

Bạn đang đọc Những kẻ điên rồ phải chết của Mario Puzo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.