Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2:07 sáng

Tiểu thuyết gốc · 484 chữ

Đúng như những lời mà anh họ tôi từng nói, người đàn ông ấy xuất hiện với một chiếc mặt nạ trắng có biểu tượng mặt trời màu đỏ giữa trán.

2 giờ 7 phút sáng, tôi đang đứng sau quầy thu ngân thì vị khách dị thường đẩy cửa vào. Hắn có cơ thể trần truồng, gầy gò, cao tầm 2m3, khom người bước qua cánh cửa kính. Đầu hắn hình chuột với ba mắt đỏ thẫm long sòng sọc, sau lưng là đôi cánh dơi rũ rượi bốc cháy, rơi lã chã và tan thành muội khói trước khi chạm mặt sàn. Hắn nhìn tôi bằng cái nhìn của loài gặm nhấm dành cho con người, rồi lảo đảo bước vào quầy thịt.

Tôi kiểm tra lại cá hồi viên và thanh cua trong nồi lẩu, khi đến khay của đậu hũ phô mai thì người đàn ông ấy đẩy cửa vào. Ông ta mặc một chiếc áo khoác đen bằng vải dù, quần kaki đen, mũ trùm đầu đen cùng chiếc mặt nạ trắng có hình mặt trời đỏ. Quanh thân ông ta bao bọc bởi một thứ giống như hơi nóng bốc lên từ mặt đường nhựa những hôm trời oi bức.

Người đàn ông nhìn tôi rồi bước lại gần vị khách quái dị ở quầy thịt, ông ta đưa bàn tay chĩa về phía hắn. Ngay lập tức, một luồng khí mờ ảo phóng ra từ bàn tay ông ta đẩy vị khách ấy vào góc tường, như cảnh sát dùng vòi rồng để trấn áp đoàn người bạo động. Vị khách rít lên, cái âm thanh của hàng trăm con chuột bị giẫm đuôi, giãy dụa rồi tan thành muôn vàn muội khí màu đen.

Người đàn ông đeo mặt nạ gạt những muội khí đi và cúi xuống. Trên mặt sàn có một đồng xu lấp lánh ánh kim loại, ông ta nhặt lên và bỏ vào túi.

Khi bước ra cửa, người đàn ông đeo mặt nạ nán lại quầy thu ngân và hỏi tôi:

“Cậu thấy được mọi thứ nhỉ?”

Đó là một giọng Bắc khá trầm. Tôi không biết ông ta hỏi về hộp thịt ba rọi hết hạn mà tôi chưa huỷ trên kệ hay sự việc kia. Dẫu là cái nào nữa thì tôi cũng đều thấy. Nên tôi khẽ gật đầu.

“Họ của cậu là gì?” Ông ấy nhìn bảng tên tôi rồi hỏi

“Võ”

“Võ Nha Trang?”

Tôi khẽ gật đầu lần hai.

“Một cái tên thật lạ" người đàn ông thở dài rồi nói “Hẹn mai gặp lại”

Dứt lời, người đàn ông tan biến vào hư không như một cây kẹo bông gòn chạm phải nước. Tôi lấy một mảnh giấy và ghi vào “02:07”. Trong lòng tôi có chút khấp khởi, nôn nao xen lẫn lo lắng.

Và đó là lần đầu tiên tôi gặp Minh.

Bạn đang đọc Những Thế Kỷ Buồn sáng tác bởi trdanghuy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trdanghuy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.