Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Dạ Ly?

[ Chính là nam nhân cô vừa nói chuyện a~~ ]

Rõ ràng là một tiếng cứng ngắc lạnh băng lại cố tình lả lướt nhấn mạnh từng chữ, nghe qua chỉ thấy toàn thân nổi lên một lớp da gà.

Không phải là thu thập tinh thạch sao?

[ Tướng quân à, cô cũng không phải không biết, hơn ba ngàn vị diện, cũng không thể nào luôn thu thập tinh thạch được. Những vị diện trước đây chỉ là trùng hợp có cùng một nhiệm vụ phụ tuyến mà thôi.]

[ Tiểu tướng quân, cố lên a!]

[Còn có, vị diện này tiểu tướng quân và Lục thiếu tướng có mối quan hệ rất mật thiết nha. Tiểu tướng quân, thành công trong tầm tay rồi a.]

Diêu Quân Thanh hơi nhăn lại đôi mày liễu.

Đối với lời nói lạnh băng vang lên trong tâm trí của 001, nàng lựa chọn giữ trạng thái nghi ngờ.

Ai biết được quan hệ mật thiết mà 001 nói có phải mật thiết đến mức là kẻ thù giết cha giết mẹ, đào mộ tổ tiên hay không?

[ A, người tên Dạ Ly này là một mắt xích khá quan trọng trong việc tiếp cận Lục thiếu tướng, tiểu tướng quân có thể nắm bắt thời cơ a ~~~ Hơn nữa, hắn cũng không hẳn là Dạ Ly.]

Ý gì đây?

[Tiểu tướng quân, ta chỉ có thể nói đến đây thôi, nếu nói nhiều hơn sẽ bị trừng phạt, rất đau đó. Vậy nên chỉ có thể nhờ vào bản thân cô thôi.]

----------

Bắc viện

Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, ngón tay như có như không gõ ở trên tấm thiệp mời vàng óng.

“ Nam Cung Dao? Nàng không yên vị trong Âu Dương gia, chạy đến nơi này làm gì chứ?”

Giọng nói không to không nhỏ, thanh lãnh như sương sớm, chậm chạp vang lên trong sảnh điện.

“ Mấy năm trước, khi chủ nhân bị thương, nàng không lâu sau cũng rời khỏi Âu Dương gia. Không rõ nàng đã làm gì, Âu Dương gia lâu như vậy cũng không đến đem nàng về.”

Hồng Tụ vừa châm trà, vừa nói.

“ Hạo Vân đế lên ngôi ba năm, hậu vị bỏ trống, phi tần không quá mười người, lại chỉ có một mình Nam Cung Dao được phong tước ban cung. Ban đầu cũng có không ít người phản đối nhưng đều bị đôi huynh đệ Tạ gia này ép xuống. Dựa vào phần thịnh sủng này, Hạo Vân đế đối với nàng hẳn cũng coi như có mấy phần chân tình.”

Chân tình?

Trong gia tộc đế vương sao?

Độc Cô Thiên Ẩn tự giễu trong lòng.

Nữ nhân ở thời đại này chỉ là một công cụ sinh con của đám nam nhân. Nam nhân tam thê tứ thiếp không biết đủ, nữ nhân lại chỉ biết nuốt đắng vào trong mà hầu chung một chồng.

Gia đình bình thường là như thế, trong gia tộc đế vương, nữ nhân còn có thêm một công dụng khác, là đồ vật đổi lấy quyền lực.

Nếu Nam Cung Dao chưa bại lộ thân phận trước mặt Hạo Vân đế, là chân tình hay không có thể để sau lại nói. Còn nếu như nàng đã để lộ rồi, liệu có chắc chắn rằng một Hoàng đế trong tay nắm giang sơn lại thịnh sủng một mình nàng mà không có tà tâm hay không.

“ Cùng là huynh đệ, Tạ Vũ Thần so với Hạo Vân đế còn thâm tình hơn nhiều.”

Độc Cô Thiên Ẩn nghe đến đây thì dừng lại động tác uống trà trên tay, dùng ánh mắt ra hiệu để Hồng Tụ nói tiếp.

“ Còn không phải sao? Mọi người đều nói trong lòng Tạ Vũ Thần luôn tâm tậm niệm niệm một nữ nhân tên Thiên Âm. Bây giờ nàng đã chết rồi, hắn vẫn còn để lại một Nam viện, chuyên tế bái nàng ta.”

“ Thị thiếp trắc phi trong phủ đều là Hoàng thượng cùng các vị đại thần hợp sức nhép vào, sợ hắn nghĩ quẩn mà tuẫn táng cùng nàng ta. Nhưng Đông viện của hắn trước nay đều không có bóng dáng nữ nhân a.”

Những tin tức như thế này, chỉ cần để tâm một chút thì đều có thể biết rõ nhất thanh nhị sở, dù sao cũng không phải chuyện không thể lộ ra ánh sáng gì.

Cho nên, trong thời gian Độc Cô Thiên Ẩn không có ở đây, Hồng Tụ đã đem những thứ nên biết trong Thần vương phủ ghi vào hết trong đầu.

Trước đây còn lo một ngày ba bữa không đủ, bây giờ những chuyện như vậy không cần lo nữa, nàng cũng có thời gian đi thu thập tin tức hơn.

Độc Cô Thiên Ẩn nghe xong, chậm rãi uống hết chén trà trong tay, không bình luận thêm gì.

Hồng Tụ thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, có chút lo sợ dẫm lên vết thương lòng của nàng.

Chủ nhân chính là kiên quyết gả cho Tạ Vũ Thần, bây giờ lại nghe nói hắn đối với nữ nhân khác không dứt nổi tình duyên, hẳn sẽ thương tâm khổ sở.

Cho nên, Hồng Tụ cắn răng an ủi một câu:

“ Chủ nhân, người không cần thương tâm. Nếu không chúng ta hòa ly, thiên hạ lớn như thế, còn không tìm được nam nhân nào tốt hơn Tạ Vũ Thần hay sao?”

Độc Cô Thiên Ẩn khó hiểu nhìn Hồng Tụ.

Thương tâm?

Nàng sao?

Quả thật ban đầu là tâm như tro tàn.

Ban đầu, khi đồng ý kết phu thê với Tạ Vũ Thần nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ xem như một câu hẹn ước với mẫu phi của hắn, cùng với chuyện nàng có thật sự động tâm hay không không quan hệ.

Nhưng không quản được nhất chính là lòng người.

Nhìn hắn từng bước có được thành công, không biết từ lúc nào, ánh mắt nàng luôn dõi theo hắn.

Nhưng tất cả, chỉ là trước đây…

Nàng trầm mặc, cũng không có ý định giải thích chuyện này với Hồng Tụ.

Đó là chuyện riêng của nàng, nàng có quyền quyết định sẽ nói cho người nào biết.

Vừa vặn, Hồng Tụ không nằm trong những người nàng sẽ nói.

“ Chuẩn bị một chút. Ngày mai tiến cung.”

Nàng nói.

Ngữ khí thong dong, bình bình đạm đạm, không hề khác so với bình thường.

Nhưng vào mắt Hồng Tụ, nàng lại càng giống như nén đau vào trong lòng.

Oán hận của nàng với Tạ Vũ Thần lại cao hơn một phần.

Hồng Tụ thu lại tâm tình, tiếp lời:

“ Chủ nhân, lần này tiến cung có thể gây bất lợi cho ngài không?”

“ Tiến cung mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Độc Cô Thiên Ẩn hơi ngừng lại, dường như còn muốn nói thêm một câu, lại đúng lúc, một hạ nhân nhanh chóng tiến vào, nói:

“ Chủ nhân, Cơ phu nhân cầu kiến.”

Vừa nghe ba chữ “Cơ phu nhân”, sắc mặt Hồng Tụ đột nhiên tối sầm lại.

Đó cũng là phản ứng tự nhiên thôi.

Kẻ thù gặp mặt, đỏ cả mắt.

Huống chi, kẻ thù này còn đè đầu cưỡi cổ chủ tớ hai người lâu như thế.

So với Tạ Vũ Thần thờ ơ không quan tâm, Cơ Ninh Kiều mới là chủ mưu gây nên mọi khốn cảnh ở vương phủ đối với hai người Độc Cô Thiên Ẩn.

Hận ý với Cơ Ninh Kiều so với Tạ Vũ Thần thậm chí còn cao hơn nhiều.

“ Nàng gần đây đều đến cầu kiến sao?”

Độc Cô Thiên Ẩn nói.

“ Vâng, chủ nhân. Ngày nào cũng đến.” Đều đặn đến nỗi nàng còn hoài nghi quan hệ của bọn họ tốt đến mức nào rồi.

“ Cho nàng vào.”

“Vâng.”

Không lâu sau, Cơ Ninh Kiều được Thanh Hà đỡ vào đại sảnh Bắc viện.

Nàng ta mặc một bộ y phục diễm lệ, khóe môi hơi nhếch lên, ngũ quan tuy không phải tuyệt mĩ nhưng phối hợp với nhau cũng thành một loại thanh tú.

Cơ Ninh Kiều yểu điệu đi đến, hơi khom người hành lễ rồi lập tức đứng thẳng trở lại.

“ Tham kiến vương phi tỷ tỷ. Nghe nói tỷ tỷ trở về, muội muộn mạn phép đến thăm mà không thông báo trước, mong tỷ tỷ tha cho tội thất lễ.”

Thanh Hà đỡ nàng ngồi vào ghế.

Cơ Ninh Kiều nhẹ nhàng câu môi lên, tươi cười nhìn người ngồi ở chủ vị, nói:

“ Muội gần đâycó chút không khỏe, cũng may điện hạ ban thưởng rất nhiều dược liệu trân quý. Một mình muội dùng cũng không hết, chi bằng mang đến cho tỷ tỷ cùng dùng?”

Nàng ta che miệng cười, từng câu từng chữ nói ra đều mang ý tứ giễu cợt không hề che giấu.

Không phải chỉ là một vương phi thất sủng thôi sao. Dù sau lưng có người chống nhưng điện hạ không sủng ái thì có ích gì?

So với quan trường đấu đá thì hậu trạch cũng không kém gì.

Giữa những nữ nhân với nhau, mưu kế âm tàn đến đâu cũng có.

Cơ Ninh Kiều thấy Độc Cô Thiên Ẩn không nói gì lại tiếp tục nói.

Luyên thuyên một hồi, thấy không khí có chút không đúng, Cơ Ninh Kiều đột nhiên im bặt.

Thiếu nữ lấy tay chống đầu, ghé vào bàn chợp mắt.

Khi thấy âm thanh ngừng lại thì chậm chạp mở mắt ra.

Chỉ thấy trong đôi lam nhãn kia từng tầng băng lạnh đã kết lại từ lúc nào, nhìn lâu một chút thì cả người đều như ngâm trong hàn băng lạnh lẽo.

Thiếu nữ xoa nhẹ mi tâm, đạm thanh nói. Từng chữ như đào lên từ trong băng, khô khốc mà buốt giá, vỡ ra thành từng mảnh nhọn hoắt.

“ Nói xong rồi? Vậy bây giờ đến lượt ta nói.”

“ Ta chỉ có một ca ca, không có tỷ muội. Một muội muội như người là chui từ góc nào ra? Đã biết thất lễ, vì sao vẫn còn đến?”

“ Còn nữa, chủ tớ các ngươi đều chưa từng học qua quy củ sao?”

Nói đến đây, cái ghế Cơ Ninh Kiều đang ngồi không biết vì sao mà đột nhiên nổ tung.

“Aaaaa….”

Cơ Ninh kiều không phòng bị gì, lấy tư thế bất nhã mà ngã xuống.

Trên sàn văng đầy vụn gỗ, cắm vào cánh tay nàng ta.

Máu đỏ chảy ra, kéo theo khuôn mặt trắng bệch của ả.

Hồng Tụ không biết đứng sau Cơ Ninh Kiều từ lúc nào, trường tiên trên tay vung xuống. Chỉ nghe “ chát” một tiếng, Thanh Hà đang luống cuống đỡ chủ nhân của mình lên ngã ra đất, trên lưng lưu lại một vệt máu đỏ tươi.

Tiếp theo, tiếng “ chát chát” vang lên không ngừng, kèm theo tiếng la hét đau đớn của hai người Cơ Ninh Kiều.

“ Tiêu Thiên Ẩn… ngươi….ngươi… dám đánh ta, điện hạ…. nhất định không tha cho ngươi…Aaaa..”

Hồng Tụ hạ roi, roi sau đau hơn roi trước. Hai người trên đất đã kêu đến khàn cả cổ, bây giờ một phát ra một âm tiết thôi cũng làm cổ họng đau đớn không ngừng.

Độc Cô Thiên Ẩn bước đến chỗ Cơ Ninh Kiều, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

“ Không phải trước đây ngươi cũng từng làm như vậy với ta sao? Ta là vương phi do Hoàng thượng ngự phong, sao ngươi không sợ hắn trừng phạt?”

“Cơ Ninh Kiều, chút tâm tư nhỏ này của ngươi tốt nhất là thu lại, cất cho kỹ. Đừng để ta phát hiện ngươi giở trò quỷ gì sau lưng của ta. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn.”

Thiếu nữ dùng gương mặt thờ ơ nói những lời gai góc tận xương, tựa như chỉ đang nói trưa nay ăn gì vậy.

Một chân Độc Cô Thiên Ẩn dẫm lên tay Cơ Ninh Kiều, tiếng “răng rắc” vang lên ngay sau đó.

Ám vệ nấp trong bóng tối phía xa, dù không nghe được họ nói gì nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết, bàn tay kia, phế rồi.

Hồng Tụ cho người kéo đôi chủ tớ kia đi, nhanh chân cùng Độc Cô Thiên Ẩn ra khỏi đại sảnh.

Bạn đang đọc Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất sáng tác bởi lacly

Truyện Niết Bàn Chi Phượng Hoàng Tái Xuất tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacly
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.