Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương giả trong truyền thuyết

Phiên bản Dịch · 1312 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư sẽ quay gót bỏ đi nếu Lý Tân Trạch là một thằng đểu cáng, song Lý Tân Trạch lại là người mà người uỷ thác yêu cầu bảo vệ.

Ninh Thư hỏi Lý Tân Trạch: “Sao anh đánh nhau?”

Lý Tân Trạch nhấc tay vuốt tóc hở bộ lông nách.

Ninh Thư lặng lẽ lùi sau hai bước.

“Không phải do anh. Bọn anh đang chơi bóng rổ tự nhiên nó đi vào bảo muốn thi đấu. Ném bóng thì cố tình ném vào người anh, hội kia thì bị đẩy ngã. Nó cố tình chứ còn gì, anh không tìm nó thì thôi nó lại tự tìm đến anh.”

“Em có thấy thằng này ngông không.” Lý Tân Trạch nói với Ninh Thư: “Không biết ngông ngênh cái nỗi gì.”

Dương Vũ Huy có hệ thống giải trí làm chỗ dựa cho cậu ta ngông ngênh.

“Anh có bị thương không?” Ninh Thư quan sát Lý Tân Trạch.

“Anh thì tất nhiên không sao, anh to cao khoẻ khoắn đánh nhau giỏi chẳng qua là phải gù người để đánh thôi. Hơn nữa bên anh đông, bọn nó ít người không dám làm gì anh.” Lý Tân Trạch phổng mũi.

Lý Tân Trạch có thân hình cường tráng, đánh nhau không sợ bị no đòn.

Giới giải trí là nơi chú trọng các mối quan hệ.

Cũng vì điều kiện nhà Lý Tân Trạch nên nhiều người bợ đỡ anh ta, không nịnh thì cũng cố né.

Ninh Thư nói: “Anh tránh xa tên đó ra, tránh được cứ tránh.” Cô đang nghĩ cách xử lý Dương Vũ Huy.

“Anh mà lại sợ nó à, anh không đánh được thì còn hội kia mà. Một lũ lại không làm gì được một thằng sinh viên hệ đạo diễn?” Hội kia mà Lý Tân Trạch nhắc là hội bạn nhà cũng có điều kiện của Lý Tân Trạch.

Nhưng chỉ được xem như bạn ăn chơi, ngày nhà họ Lý phá sản không thấy họ chìa tay cứu giúp, bởi họ sợ Dương Vũ Huy đánh lây.

Lý Tân Trạch nhăn mày: “Gia Nam, đừng nói là em thích nó nhé.”

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư: “Không bao giờ có chuyện đó.”

Ninh Thư hết lời để nói với Lý Tân Trạch: “Anh bẩn quá đấy, về tắm rửa đi.”

Lý Tân Trạch nói: “Anh đưa em về phòng.”

“Khỏi, anh đi tắm đi, em tự về được.” Ninh Thư rất khách sáo: “Anh về trước?”

“Thế em về trước đi?” Lý Tân Trạch nói.

“Ừ, thế em về đây.” Ninh Thư ra về.

Lý Tân Trạch: …

Ninh Thư về phòng ký túc xá, Phương Mộng Hàm liền hỏi Ninh Thư: “Vụ gì đấy, giải quyết xong chưa? Tôi nghe nói người yêu cậu đánh nhau với người ta nhỉ.”

“Con nhà giàu có cái tật hơi tí lại táy máy tay chân, chưa từng biết tôn trọng phụ nữ, không biết về sau có đánh đập vợ con không nữa.”

“Không phải chứ nhưng mà người như Lý Tân Trạch ra trường sẽ đi làm cho công ty nhà mình, rồi gặp biết bao diễn viên, nghệ sĩ xinh đẹp. Hoa nở khắp chốn chẳng hay còn nhớ đến cậu không nhỉ?”

Ninh Thư dửng dưng nhìn Phương Mộng Hàm lải nhải: “Hình như cậu rất quan tâm chuyện của tôi và Lý Tân Trạch?”

Phương Mộng Hàm bép xép chuyện người ta quá.

Phương Mộng Hàm không thân thiết với Trần Gia Nam, chẳng được xem như bạn bè. Tuy cùng ở một phòng ký túc nhưng mối quan hệ không tốt, chỉ thỉnh thoảng mới nói vài câu.

Trông thì giống như Phương Mộng Hàm lo lắng cho cô, nhưng hàm ý chia rẽ Trần Gia Nam và Lý Tân Trạch rõ ràng.

Người đang yêu rất hay nghĩ lung tung, ai nghe câu này cũng khó chịu, nghi ngờ người yêu.

Suy cho cùng Phương Mộng Hàm ghen với Trần Gia Nam có người yêu như Lý Tân Trạch. Tốt nghiệp đỡ được bao nhiêu năm phấn đấu trong nghề.

Ninh Thư nói lạnh lùng: “Đây là chuyện của chúng tôi, liên quan gì đến cậu?”

Phương Mộng Hàm hơi cau có, ngay sau đó nói nhẹ nhàng: “Đúng là không liên quan đến tôi, tôi chỉ nói bâng quơ thôi cậu đừng nghĩ nhiều.”

Nhìn thấy chưa, đây chính là người không biết ăn nói cố tình làm người ta ghét. Nói cũng nói hết rồi lại bảo người ta đừng suy nghĩ. Cô em không nói chắc bà có gì để nghĩ.

Ninh Thư bảo: “Yên tâm, tôi không bao giờ nghĩ nhiều.”

Phương Mộng Hàm hơi xấu hổ.

Ninh Thư bật máy tính hack bài hát sáng tác. Các bài hát này đều là ca khúc bất hủ ở thế giới kia, sang thế giới này trở thành bài hát do Dương Vũ Huy sáng tác.

Ninh Thư lướt phím cành cạch, Phương Mộng Hàm ngó xem máy tính của Ninh Thư. Ninh Thư gập màn hình, Phương Mộng Hàm không nhìn thấy gì nhưng vẫn loé mắt, cười mập mờ trước thái độ của Ninh Thư.

Phương Mộng Hàm sờ cằm suy nghĩ: “Nói thật đi, cậu yêu đương qua mạng đúng không, có gì mà không cho nhau xem?” Cô ta xinh xắn làm động tác này trông tinh nghịch đáng yêu.

Phương Mộng Hàm hỏi: “Cậu không thích Lý Tân Trạch à?”

Ninh Thư phát ngán cô gái này. Thích người yêu của Trần Gia Nam, à không, chắc chỉ ghét Trần Gia Nam may mắn quá nên quy chụp cho cô yêu qua mạng.

Phương Mộng Hàm ra vẻ thân thiết: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai đâu.”

“Cậu phiền thế, tôi thân quen với cậu lắm à, tôi có yêu qua mạng hay không liên quan gì đến cậu.” Ninh Thư không khách sáo: “Tại sao tôi phải cho cậu xem laptop của tôi?”

Phương Mộng Hàm tái mặt rời khỏi phòng.

Ninh Thư gửi các bài hát đã viết xong vào hòm thư điện tử của công ty nhà họ Lý.

Ở nơi khác, Dương Vũ Huy sầm mặt ra ngoài nhà thể chất. Mấy tên bạn cùng phòng nhìn nhau rồi hỏi Dương Vũ Huy: “Dạo này mày làm sao thế?”

Phòng ký túc cảm thấy dạo này Dương Vũ Huy cứ khùng điên kiểu gì, lúc nào cũng tỏ ra mình rất giỏi, mình là vương giả trong truyền thuyết.

Dương Vũ Huy ngày trước như người vô hình, vậy mà bây giờ mua hoa tỏ tình hoa hậu giảng đường đã có bạn trai lại còn khiêu khích Lý Tân Trạch.

Một bạn cùng phòng nói: “Này Dương Vũ Huy, hôm nay mày hơi quá đấy, mích lòng Lý Tân Trạch chỉ khổ chúng ta. Chúng ta học khoa đạo diễn nói hay thì là người làm nghệ thuật, huỵch toẹt chỉ là công cụ kiếm tiền cho công ty. Giới giải trí là vậy mà.”

“Đừng gây sự chỉ vì một cô gái. Chiều chiều có biết bao ô tô đón bạn gái tối lại trả về, chuyện này bình thường ở trường mình mà.”

Dương Vũ Huy không thèm nghe, cậu ta không sợ Lý Tân Trạch.

Không làm đạo diễn thì làm nghề khác. Có hệ thống tìm kiếm ở đây, lấy bừa một cái cũng ra tiền. Có tiền rồi có gì không làm được?

Có tiền thì cậu ta sẽ quay phim truyền hình, phim điện ảnh. Bất cứ ngành nghề nào cũng giúp cậu ta trở thành người giàu.

Dương Vũ Huy hơi khó chịu. Cậu ta bán hai bài hát hiện đã có một ít tiền tiết kiệm, ít nhất không lo học phí mà còn dư để đầu tư.

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.