Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm phép

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Dương Vũ Huy đắn đo trước mấy câu nói của đạo sĩ Phương Mộng Hàm tìm đến.

Phần đa người dấn thân vào giới giải trí đểu tin vào vận mệnh. Có người nổi tiếng vô cùng, có người đến tận lúc chết cũng chẳng ai biết đến.

Dương Vũ Huy ngụp lặn nửa đời người trong giới giải trí chứng kiến có ngôi sao nuôi cả búp bê ma để nổi tiếng.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà Dương Vũ Huy thấy ớn lạnh, lạnh căm căm, có đôi mắt vô hình đang nhìn mình.

Dương Vũ Huy hoảng loạn, có khi chính là cái thứ bẩn thỉu làm mình tắc nghẽn con đường công danh.

“Vậy phải làm sao đây, đạo sĩ có tiêu diệt được cái thứ bám theo anh ấy không?” Phương Mộng Hàm lo lắng hỏi đạo sĩ.

Đạo sĩ lắc đầu: “Đạo hạnh của tôi còn nông, con này ghê gớm lắm tôi không tiêu diệt được, chưa biết chừng còn chọc giận nó, mọi người cùng nguy hiểm.”

“Tôi về đây.” Đạo sĩ đi nhanh như chạy thoát thân.

Dương Vũ Huy nóng nảy, méo miệng chảy nước miếng nhìn Phương Mộng Hàm.

Phương Mộng Hàm lau miệng hộ, sợ hãi nói: “Có cái gì đó bám theo anh thật, phải làm sao bây giờ.”

“Đi tìm, đạo sĩ.” Dương Vũ Huy nói khó khăn.

Phương Mộng Hàm lắc đầu: “Đạo sĩ ấy không xuống núi đâu, để em gọi bảo bố mẹ đi hỏi ý đạo sĩ xem thế nào.”

Dương Vũ Huy gật vội.

Ninh Thư chỉ bàng quan xem tình tiết phát triển. Dương Vũ Huy bị Phương Mộng Hàm lừa tiền vậy thì càng giảm vận khí.

Phương Mộng Hàm không mời được đạo sĩ cao siêu ở quê. Chỉ chuyển lời đạo sĩ nói là không muốn phạm nhân quả, nhất là khi cái thứ bám Dương Vũ Huy rất ghê gớm…

Nói chung muốn Dương Vũ Huy sợ hãi…

Mời nhiều lần không được, lặp đi lặp lại một việc, người bên cạnh sợ hãi, lâu dần ấn tượng gia tăng bản thân họ cũng tin là thật.

Hơn nữa còn tự phóng đại nỗi sợ trong lòng.

Dương Vũ Huy ngẫm lại khoảng thời gian qua chẳng có việc nào hanh thông, càng nhận định có gì đó đeo bám.

Dương Vũ Huy mất ăn mất ngủ, người gầy sọp. Phương Mộng Hàm có mời đạo sĩ kia thế nào, đạo sĩ đó cũng không chịu đến.

Dương Vũ Huy nói thẳng: “Điều kiện, gì… cũng đồng ý.”

Phương Mộng Hàm nói với Dương Vũ Huy: “Hay về quê em đi, mời qua điện thoại không có lòng.”

Dương Vũ Huy cần khẩn cấp thay đổi tình hình bị động, đương nhiên nghe lời Phương Mộng Hàm.

Phương Mộng Hàm thu dọn đồ đạc mua vé xe trong ngày, đi mấy ngày mới trở lại, dẫn theo đạo sĩ già tóc bạc phơ có chòm râu dài đến ngực.

Khá có phong thái đạo sĩ.

Bệnh viện cấm làm phép nên Dương Vũ Huy phải xuất viện trở về nhà.

Đạo sĩ kiểm tra nhà Dương Vũ Huy nói một tràng nào là phong thủy không tốt, Bạch Hổ tụ sát, rồi thì dương khí ngợp nhà, sáng quá dễ cáu kỉnh.

Tóm lại là nói một tràng thuật ngữ chuyên nghiệp, Dương Vũ Huy nghe mà sửng sốt, Phương Mộng Hàm vội hỏi: “Vậy chúng con phải làm gì ạ?”

Đạo sĩ vuốt râu: “Tốt hơn hết không ở nhà này, chuyển nhà khác đi.”

Dương Vũ Huy chau mày, cậu ta mua căn này tốn bao nhiêu tiền lẽ nào lại bỏ không.

Thấy Dương Vũ Huy do dự, đạo sĩ cất lời lạnh lùng: Tiền tài là vật ngoài thân, cậu tiếc tiền cố ở nhà này, cậu không sống được mấy nữa.”

Phương Mộng Hàm đến bên khuyên Dương Vũ Huy: “Anh nghe đạo sĩ đi, anh có thể bán căn nhà này.”

Dương Vũ Huy đành gật đầu.

Đạo sĩ bắt đầu làm phép, dàn trận làm phép bụi bay mịt mù khá là ghê gớm. Nhìn mặt đạo sĩ tái nhợt cũng biết đánh nhau với ác qủy khó thế nào.

Cuối cùng đạo sĩ phun một búng máu ngất xỉu.

Đạo sĩ tỉnh lại bảo con này lợi hại quá ông ta không bắt được, định ra về.

Dương Vũ Huy lo lắng, ra giá hai trăm nghìn tệ, chỉ cần xử lý được cái thứ bám cậu ta thì cậu ta trả hai trăm nghìn tệ.

Đạo sĩ xua tay không cần nghĩ ngợi, dọn đồ về thẳng.

Phương Mộng Hàm đuổi theo van nài mãi mới kéo được đạo sĩ quay lại, lần này Dương Vũ Huy trả giá một triệu.

Đạo sĩ thở dài nói: “Con này ghê lắm, thứ cho tôi không cố được.”

Đạo sĩ lại rời đi.

Phương Mộng Hàm khó xử nhìn Dương Vũ Huy, Dương Vũ Huy lệch miệng hét: “Đuổi theo.”

Phương Mộng Hàm lại kéo đạo sĩ về.

Đạo sĩ hơi mất kiên nhẫn: “Làm gì thế? Tôi đã bảo là tôi không xử lý được nó mà.”

Dương Vũ Huy quyết tâm: “Năm triệu.”

Nói xong Dương Vũ Huy cũng đau lòng. Cậu ta để dành tiền để quay phim nhưng bộ dạng này mà viết kịch bản rồi quay phim chẳng khác nào trò cười.

“Vấn đề không nằm ở tiền.” Đạo sĩ bơ phờ.

Phương Mộng Hàm khóc xin đạo sĩ: “Xin ông cứu anh ấy, anh ấy là người tài không thể bị thế này, con xin ông.”

Câu nói của Phương Mộng Hàm dấy lên khủng hoảng trong Dương Vũ Huy. Phải rồi, cậu ta muốn nổi tiếng, sa sút thế này không phụ lòng hệ thống tìm kiếm trong đầu sao?”

Dương Vũ Huy trả thêm một triệu, tổng là sáu triệu. Đạo sĩ thở dài bảo chữa ở nhà, hết bệnh rồi lại nói.

Đạo sĩ pha cho Dương Vũ Huy uống nước bùa.

Sau một thời gian đuổi qủy dài lại còn vất vả cuối cùng cũng đuổi được quỷ. Đạo sĩ cầm sáu triệu ra về, sắp đi còn dặn Dương Vũ Huy bán nhà, nhà này xui lắm.

Dương Vũ Huy là người từng trải, bất động sản không bao giờ là thừa. Cậu ta thuê nhà khác chứ không nghe lời bán căn này.

Mới đó đã bay sáu triệu, Dương Vũ Huy mất nhiều tiền đau lòng vô cùng. Nhưng biết mình sẽ khoẻ lại mau thôi, sau này sẽ kiếm lại tiền.

Vậy mà đến tận ngày khai giảng miệng Dương Vũ Huy vẫn méo, há miệng là chảy đầy nước dãi.

Kim trong cổ tay đã lấy ra hết nhưng tay cậu ta vẫn rất yếu, khó làm mọi việc.

Phương Mộng Hàm cũng không qua chăm sóc cậu ta. Khó lắm mới gọi được cho Phương Mộng Hàm, Phương Mộng Hàm bảo xin lỗi, khai giảng rồi cô ta phải đi học, không thể chăm sóc Dương Vũ Huy. Bảo Dương Vũ Huy thuê bảo mẫu.

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.