Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết thứ ba

Phiên bản Dịch · 1347 chữ

Dịch: Wanhoo

Ninh Thư đi vòng qua Tiểu Lan, cầm cây củi bới tro trong bếp khác.

“Chị cầm cái này đi.” Tiểu Lan đưa cho Ninh Thư cái gắp than.

Ninh Thư nhìn cái gắp than lại nhìn khuôn mặt sáng bừng trước ánh lửa của Tiểu Lan.

Ninh Thư nhìn cái gắp than đưa đến trước mặt, Tiểu Lan hơi lo lắng thu tay về: “Chị sợ em phải không?”

“Chị không.” Ninh Thư cầm cái gắp than: “Cảm ơn em.”

Ninh Thư trộn nước với cỏ rửa tay, rửa sạch ngửi lại không còn mùi thối nữa nhưng vẫn còn mùi ám trên người.

Ninh Thư hỏi Tiểu Lan: “Em ăn cơm chưa?”

Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, có vẻ rất vui vì Ninh Thư chủ động bắt chuyện: “Em chưa ăn, bà nói đợi các chị ăn xong thì bà với em ăn.”

Tiểu Lan nói đặc giọng địa phương, Ninh Thư lắng tai nghe mới nghe rõ.

“Cô ở đây à.” Mai Tử Khanh vào bếp đưa cho Ninh Thư cái bánh bao đen.

Ninh Thư cười nói cảm ơn rồi gặm bánh bao, Mai Tử Khanh nhìn Tiểu Lan, nói: “Thầy hướng dẫn gọi cô đấy.”

“Ừ.” Ninh Thư và Mai Tử Khanh rời khỏi nhà bếp, ngoảnh lại thấy Tiểu Lan nhìn về hướng bọn cô bằng đôi mắt vô hồn.

Đôi mắt của cô gái này không tập trung.

Ninh Thư vào nhà chính, hỏi ông chú: “Thầy tìm em có việc gì?”

“Tối nay em gác đêm.” Ông chú nói: “Hai người gác cùng nhau, em xem em gác cùng ai.”

Ninh Thư: ...

Cứ bị gọi là không có việc gì tốt lành, tại sao không gọi cô đi ăn?

Ninh Thư thật sự muốn mửa vào mặt anh ta.

Mai Tử Khanh đứng cạnh Ninh Thư nói: “Tôi gác cùng cô cho.”

Ninh Thư hơi cảm động, nắm chặt tay Mai Tử Khanh, em gái đáng yêu quá.

Ông chú liếc Ninh Thư, Lư San San thì nói: “Hai cô thân vậy từ khi nào?”

Trương Gia Sâm nói: “Hai cô gái gác đêm không an toàn, tối nay tôi gác cho.”

Ninh Thư: →_→

Dù Trương Gia Sâm có làm gì, nói gì, Ninh Thư cũng cảm thấy không có ý tốt.

Ninh Thư từ chối: “Không cần, hai chúng tôi gác được.”

Ông chú lên tiếng: “Buổi tối mọi người cố gắng không ra ngoài, không đi một mình cho hung thủ có cơ hội.”

“Vâng thưa thầy.” Ông chú dặn dò, các sinh viên thưa ngoan như học sinh tiểu học.

Không ai ngờ thầy hướng dẫn lại mặt không biến sắc lột da, mổ nội tạng người.

Ninh Thư lên tầng lấy sổ, ghi chú các thứ vào đây rồi lần theo dần dần.

Ninh Thư cảm thấy sắp nổ banh đầu với vụ kiểm tra trí thông minh.

Nhìn các đồng nghiệp giữ được bình tĩnh, Ninh Thư thấy mình rất hoảng loạn.

Hoảng sợ khó tả.

Đầu có cứ mơ màng.

Đậu má cứ như là sốc điện não.

Ninh Thư trèo lên giường lấy quyển sổ ở trong balo đầu giường.

Người đầu tiên bị bút lông chọc não từ mắt, đầu lông cắm kim khâu. Tất cả đều là sinh viên, không có chuyện mang theo kim trong người, không có chuyện các cô cậu sinh viên này khâu quần áo.

Vậy nên chắc hẳn kim khâu là của nhà bà lão.

Về vết thương bên ngoài, nếu đúng như ông chú nói không phải bị động vật cắn chết, vậy thì khẳng định có công cụ.

Công cụ gây án giấu ở đâu?

Làm sao gây án với người trong nhà.

“Lại có chuyện rồi, 2333.” Mai Tử Khanh vào phòng, sầm mặt gọi Ninh Thư.

Ninh Thư vội vàng xuống giường, hỏi: “Ai?”

“Phan Thần.”

Ninh Thư vội vàng đến hiện trường. Phan Thần chết ở trước cửa phòng, sau đầu đập vào bậc cửa, máu chảy đầy đất.

Nhà ở nông thôn đều có bậc cửa, Phan Thần nằm im bất động.

Ông chú đeo găng tay kiểm tra đầu của Phan Thần.

Sắc mặt ông chú vô cùng khó chịu: “Ai là người cuối cùng ở chung với Phan Thần?”

Mọi người nhìn nhau lắc đầu, một nam sinh nói lí nhí: “Cậu ta bảo về phòng lấy đồ.”

“Tôi nói rồi không được đi một mình, não nhồi cứt à?” Ông chú cởi găng tay, chống nạnh.

Mọi người run bần bật.

Ninh Thư nhăn mày, Phan Thần là đối tượng tình nghi lớn nhất. Đề cử đến chỗ này, bút lông là của cậu ta và giờ thì Phan Thần chết.

Kẻ tình nghi lớn nhất đã chết.

Bây giờ nhìn ai cũng thấy là hung thủ.

Phàn Tuấn Dương đỡ trán, trán túa mồ hôi lạnh, không khống chế được hoảng hốt ra mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: “Từ giờ ai muốn đi đâu đều phải báo để đi cùng nhau.”

Giọng cậu ta hơi run.

“Có ma, có ma, tôi không muốn ở trong nhà ma.” Một nữ sinh khủng hoảng la toáng lên, vừa hét vừa chạy lảo đảo xuống dưới nhà.”

“Lâm Hạ, đừng chạy linh tinh.” Phàn Tuấn Dương hét to gọi cô gái.

Nhưng Lâm Hạ ôm đầu căn bẳn không nghe Phàn Tuấn Dương, mới đó đã chạy mất dạng.

Ninh Thư và mấy đồng nghiệp cấp tốc đuổi theo, chạy ra đến sân nhìn thấy Lâm Hạ thất tha thất thểu chạy vào trong trời tuyết.

“Mau lên không thì để lạc mất.” 795 nhăn mặt nói: “Nhiệm vụ của chúng ta rơi vào thế bị động.”

“Chết liên tục ba người mà giờ vẫn không có manh mối gì của hung thủ.” 795 chửi bậy: “Mẹ kiếp, tôi không muốn chết đi sống lại tuần hoàn.”

“Không thấy đâu rồi.” Ninh Thư rất bất lực.

Không thấy bóng dáng Lâm Hạ đâu nữa, chỉ còn bông tuyết bị gió lạnh thổi phần phật, dấu chân cũng bị tuyết che phủ.

795 nhún vai, quay trở về: “Về thôi, cô ta chết chắc rồi.”

Không chết đói cũng chết cóng.

Ninh Thư cũng xoay người nhìn màn trời trắng xoá: “Còn nhớ đường về không?”

Mọi người: …

795 đi trước giơ tay lên cao, hình như có một sợi tơ vô hình quấn quanh ngón tay anh ta: “Đi theo tôi.”

Ninh Thư nheo mắt, không nhận ra trong tay anh ta là cái gì.

Phỏng đoán là bảo bối nào đó.

Mọi người lẽo đẽo đi theo 795.

Ninh Thư xoa bụng, bữa sáng chỉ ăn một cái bánh bao khô cứng không đủ no, giờ này cô lại đói.

Ninh Thư lấy mấy viên tích cốc đan, hỏi: “Mọi người có cần ăn không?”

“Cho tôi hai viên đi, tôi đói chết mẹ rồi.” 795 chìa tay: “Không dính đờm của cô đó chứ?”

Mai Tử Khanh bỏ một viên vào miệng: “Anh buồn nôn thật đấy, tôi ăn không nổi.”

Ninh Thư cho 795 hai viên rồi cho Trương Gia Sâm và một người thực thi nhiệm vụ khác một viên.

“Cảm ơn.” Trương Gia Sâm cảm ơn Ninh Thư.

“Khỏi.” Mỗi lần nhìn thấy cái mặt chó của Trương Gia Sâm là Ninh Thư lại sởn tóc gáy.

Ăn xong tích cốc đan, cơ thể ấm hơn nhiều, cũng không đói bụng nữa.

Ninh Thư nhìn một vòng xung quanh: “Lư San San không đi à?”

795 khinh thường vô cùng: “Cô ta không làm việc cực khổ thế này đâu. Cô ta chỉ muốn chinh phục đàn ông bằng cơ thể rồi sai bảo đàn ông làm việc cho mình là xong.”

Ninh Thư: …

Xem ra ân oán giữa hai người này không nhỏ. Khiến một người đàn ông to khoẻ thù hận một người phụ nữ.

795 miệt thị rõ mồn một: “Cái loại không cả cấu trúc được một thế giới mà cũng đáng mặt làm Người thực thi nhiệm vụ Siêu cấp?”

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.