Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ bị tình nghi

Phiên bản Dịch · 1289 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Ninh Thư nghi ngờ bị người giết, bị giết khi mất cảm giác. Các cô gái ngủ chung phòng không cảm nhận được gì, có khi cả phòng đều ngủ như chết.

Ninh Thư khịt mũi không ngửi thấy mùi nào trong phòng. Kiểm tra khắp nơi tìm thấy một mẩu tro mịn ở chân tường sau cửa.

Có người đốt hương trong phòng.

Ninh Thư quẹt tro ngửi thử nhưng không có mùi, thật sự là không có bất cứ mùi gì cả.

Ông chú đi đến đứng cạnh Ninh Thư nhìn tàn hương.

Ông chú lạnh lùng: “Hương trầm Tây Tạng.”

Ninh Thư hơi ngạc nhiên, cô từng nghe về hương trầm Tây Tạng. Hương này không mùi, chữ “Tạng” trong tên cũng mang nghĩa là ẩn, không ngửi thấy bất cứ mùi nào.

Nhưng hương này có tác dụng an thần mạnh. Kể rằng Hoa Đà sử dụng hương trầm Tây Tạng trong khi cạo xương cho Quan Vũ. Quan Vũ không cảm thấy đau, vẫn ăn thịt uống rượu, cười nói đánh cờ trong khi cạo xương.

Mọi người trong phòng ngủ như chết, người bị giết lại chẳng có cảm giác.

Ninh Thư đi qua bóp tay hai nữ sinh co ro trên giường. Hình như nữ sinh cũng không cảm thấy đau.

Hôm qua không nhận ra chắc hẳn đã bị quét.

Hương trầm Tây Tạng rất hiếm, chế tạo phức tạp, thuộc dạng công thức bí truyền đã thất truyền, không còn mặt hàng này trên thị trường.

Đồ hiếm tất nhiên đắt, đắt xắt ra miếng.

Cái thứ đó lại có mặt ở đây?

795 qua nói với Ninh Thư: “Trong những người này, ngoài Phan Thần đã chết chỉ có Phàn Tuấn Dương nhà giàu nhất.”

Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương máu me khắp mặt, ngồi dựa vào tường chán nản.

Các manh mối cũng cho thấy Phàn Tuấn Dương rất bị tình nghi.

Ông chú đứng dậy nói với Ninh Thư: “Mang thi thể xuống.”

Ninh Thư giơ tay: “Tay tôi đau.”

795 nói: “Để tôi làm cho.”

795 khoẻ như trâu, vác hai thi thể trói vào nhau xuống dưới nhà.

Ông chú nhắc Phàn Tuấn Dương: “Tập trung tất cả mọi người trong nhà chính.

“Vâng.” Phàn Tuấn Dương lồm cồm đứng dậy, khi nãy đập đầu mạnh quá, mang cái đầu mê man đi gọi mọi người.

Ninh Thư theo sau ông chú đi xuống gian chính. Bà lão trong nhà chính nhìn thi thể trong sân, lẩm bẩm câu nghiệp chướng.

Bà lão kinh hoàng: “Cô cậu ra khỏi nhà tôi được không, rốt cuộc cô cậu dây vào cái gì?”

“Cô cậu đi mau cho, tôi xin cô cậu, tôi không cần tiền của cô cậu, không cần tiền trọ của cô cậu.” Bà lão chống gậy hoảng hốt đối lập rõ ràng với Tiểu Lan sau lưng.

Tiểu Lan hoang mang, không nhìn thấy nên dù biết có người chết vẫn không thấy thi thể.

Cả đám chỉ có mỗi Tiểu Lan thật sự không sợ.

Phàn Tuấn Dương gọi tất cả mọi người xuống, nhà chính chật ních người, ai cũng sợ run bần bật.

Có cô gái sợ quá hoá điên cứ cười ha ha ha, nụ cười càng làm mọi người trong lúc căng thẳng, sợ hãi rợn tóc gáy.

“Chúng ta phải làm gì đây thầy?” Phàn Tuấn Dương tái mặt hét to: “Mẹ kiếp em chịu hết nổi rồi.”

Ông chú rất lạnh lùng: “Thế cậu muốn sao, muốn đi à?”

“Thà chết em cũng không muốn ở lại chỗ này. Nhà này có ma, em không ở nổi.” Giọng điệu của Phàn Tuấn Dương cũng thay đổi, ngón tay mất khống chế run run.

Bà lão chống gậy tức giận: “Cô cậu mang bẩn vào nhà tôi lại còn nói nhà tôi có ma.”

Tiểu Lan kéo vạt áo bà, nói: “Bà ơi, ngoài trời tuyết rơi dày, bà bảo anh chị đi thế nào?”

“Những người này chết ở nhà chúng ta phải làm thế nào, có còn muốn cho người sống ở cái nhà này không.” Bà lão cao giọng.

Trong nhà yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở. Một số nữ sinh rớt nước mắt trong lặng lẽ nhưng không dám chạy. Muốn rời khỏi đây mà lại nhớ đến Lâm Hạ chạy ra ngoài.

Cả đêm không về tức lành ít dữ nhiều.

Rất nhiều người trao cho ông chú to cao, bình tĩnh, biến thái ánh mắt hoài nghi, mong chờ.

Lư San San hỏi ông chú: “Thầy có biết hung thủ là ai không?”

Lư San San nói: “Em rất nghi Phàn Tuấn Dương.”

795 lập tức hừ lạnh: “Cô lúc nào cũng tình nghi, nói cái gì cũng phải có chứng cứ.”

“Anh có phải đàn ông không, bắt bẻ phụ nữ từng tí một.” Lư San San liếc mắt ghét bỏ anh ta, ngoảnh sang nhìn ông chú.

795 bĩu môi: “Buồn nôn chết mẹ, có cơ hội lại lởn vởn trước mặt đàn ông.”

Lư San San bừng bừng sát khí nhìn 795, song vì ông chú còn ngồi đây nên cố nhẫn nhịn, ngoảnh đi không nhìn 795 đáng ghét.

“Tôi không giết người, tôi không có lý do để giết người. Tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ, thành viên xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm lớn nhất.” Phàn Tuấn Dương nôn nóng đỏ mặt, cộng thêm vết máu đã khô làm khuôn mặt cậu ta đỏ gay.

Các thành viên cảnh giác mà còn tránh xa Phàn Tuấn Dương.

Phàn Tuấn Dương vô cùng khổ sở.

Ninh Thư và một người thực thi nhiệm vụ khác đứng bên không tiếp lời.

Ba mươi hai thành viên câu lạc bộ Quốc Họa chết hết, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ là sống. Ninh Thư nhìn bà lão và Tiểu Lan, cố nhớ lại cốt truyện, thành viên câu lạc bộ chết hết còn hai người này thì sao?

Không có nhiều thông tin về hai người này trong cốt truyện. Hơn nữa cốt truyện đã tuần hoàn vô số lần, không biết thay đổi bao nhiêu.

Ninh Thư bất giác gãi đầu, bắt được hung thủ thì xử lý thế nào, giết hung thủ?

Nhiệm vụ này yêu cần chấm dứt luân hồi tuần hoàn nhưng làm sao để chấm dứt?

Ngay từ khi bắt đầu đã liên tục tìm hung thủ nhưng không tìm thấy. Hung thủ xuất qủy nhập thần, người chết ngày càng nhiều.

Nghĩ thế nào Ninh Thư vẫn thấy nghi ngờ hai bà cháu nhất.

Nếu vậy động cơ thì sao, chẳng lẽ là giết người cho vui?!

Ninh Thư đặt mình vào hoàn cảnh để suy nghĩ. Một nhóm người vào nhà mình ở, lý do gì muốn giết sạch họ?

Vì tiền?

Nếu thật sự hung thủ là hai bà cháu. Họ có gỗ sưa, có hương trầm Tây Tạng chính tỏ họ không thiếu tiền.

Buồn quá?

Muốn chơi trò giết người, đoán xem tôi là ai?

Trả thù?

Có kẻ thù của hai bà cháu trong số này? Giết hết tất cả vì sợ bị phát hiện nên giết sạch luôn.

Trong đầu Ninh Thư nghĩ rối tung.

Nghĩ không thông.

Ông chú chỉ vào nữ sinh điên khùng: “Đừng giả ngu, hai nữ sinh là cô giết.”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm nữ sinh điên khùng, nữ sinh vẫn cười ha ha.

“Lưu Mạn Mạn…”

“Cô ta giết người…”

Mọi người lập tức tránh xa cô ta.

Lưu Mạn Mạn không khống chế được điên dại.

Ông chú hơi mất kiên nhẫn: “Trói lại, thay phiên trông coi.”

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.