Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo tin cho cha mẹ

Phiên bản Dịch · 1366 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Lưu tướng quân nhận thấy Trần Nhị Muội có kiến thức, có tâm cơ. Là nam nhi nhất định sẽ được phong quan vào triều.

Ngặt nỗi là con gái, sức một người con gái không thể thay đổi thế giới nam nhi là chúa tể, chung quy lãng phí người tài hoa.

Được cái này mất cái kia. Trần Lực thở dài, hắn là nam nhi nhưng không thông minh bằng em gái.

Lưu tướng quân hỏi: “Em gái ngươi biết y thuật, nghe nói đã cứu Phương Dũng, em ngươi học y từ đâu?”

Trần Lực trả lời: “Thuộc hạ cũng không biết, em ấy tự đọc sách để học.”

Lưu tướng quân hơi ngỡ ngàng, chỉ đọc sách mà học được y thuật? Hắn phẩy tay với Trần Lực: “Lui đi.”

Trần Lực chắp tay, trở về doanh trại thấy Ninh Thư đang kiểm tra dược liệu, hắn đi đến hỏi: “Dược liệu ở đâu ra thế?”

Ninh Thư nói nhưng không ngẩng đầu: “Phương Dũng mang sang, bảo là trả ơn cứu mạng.”

Không ngờ Phương Dũng vơ vét được nhiều thứ tốt thế này.

“Anh còn tưởng em tức Phương Dũng không cứu anh ta cơ.” Trần Lực nói: “Làm đến mức đó ở làng cơ mà.”

Bạch Y Xảo độc ác quá, Trần Lực không cư xử bình thường với Phương Dũng được.

“Hôm bữa tấn công thành anh ta cản một mũi tên cho em, có qua có lại thôi.” Ninh Thư không mấy quan tâm. Mặc dù có hiềm khích cũng chưa đến mức phải dồn người ta vào chỗ chết.

Chưa kể gà nhà đá nhau, không thể làm việc với nhau, Lưu tướng quân sẽ không tha cho bọn cô.

Mối quan hệ giữa người với người phức tạp vậy đó.

Trần Lực gật đầu: “Tấm lòng quảng đại, thảo nào Lưu tướng quân khen em.”

Ninh Thư chỉ nhếch môi, không có cảm xúc.

Có chỗ dược liệu này, cô sẽ chế một số thuốc cần trong khi hành quân như thuốc tiêu chảy, cảm nắng, các loại bệnh vặt.

Từ sau khi Ninh Thư cứu Phương Dũng, mọi người biết Ninh Thư biết y thuật, hầu như ngày nào cũng có người đến xin thuốc của Ninh Thư. Dĩ nhiên không cho không, có khi họ trả tiền hoặc cho đồ chơi kỳ lạ. Ninh Thư nhận hết.

Ninh Thư cho Trần Lực hai lọ kim sang dược đặc chế giúp cầm máu tức thời, bảo hắn tặng Lưu tướng quân. Ló mặt hai anh em trước mặt Lưu tướng quân.

Chỉ cần có giá trị sẽ được tiếp tục ở trong quân đội.

Rảnh rỗi Ninh Thư và Trần Lực sẽ đánh chiếm thành trấn xung quanh. Hiện giờ Trần Lực đã là thủ lĩnh của đội hai, ba trăm người. Có Ninh Thư ở bên, tác phong càng ngày càng đi vào nề nếp.

Đội cô luôn khuyên đầu hàng trước khi tấn công, chiếm đóng thành trấn thôn theo cách ít tổn thất nhất. Gặp nơi địa thế hiểm trở, phòng thủ tốt mới đành phải tấn công.

Lần nào cũng trở về doanh trại với cái thân dính máu.

Ngày càng nhiều người trong đội luyện ra kình khí. Đội ngũ sẽ lớn mạnh theo thời gian. Không cần nhiều người, chỉ cần toàn người giỏi, lấy một địch mười.

Hơn nữa để bảo đảm quyền lợi của mình, Lưu tướng quân sẽ không cho thủ lĩnh môi đội có vượt quá năm trăm lính.

Lưu tướng quân lợi dụng tài nguyên Đạt Châu bắt đầu chế tạo áo giáp, vũ khí, nuôi ngựa chiến, có vậy mới nâng cao sức chiến đấu.

Các thành trấn thôn lân cận Đạt Châu bị đánh chiếm đã ngầm thừa nhận sự thống trị của Lưu tướng quân. Chỉ nhận Lưu tướng quân, không nghe triều đình, ai không phục thì xử lý.

Vì để mua chuộc lòng dân, Lưu tướng quân ban bố các ưu đãi như không thu thuế. Quân đội cần tiền sẽ cạo lông của tham quan, thương nhân giàu có.

Thời cơ thích hợp, Lưu tướng quân dẫn đội quân gần mười vạn binh lính tấn công thành trì lớn bên cạnh Đạt Châu, mở rộng đất đai dần dần.

Lưu tướng quân không vội xưng đế, chọn cách chiếm đóng từng tấc đất nhỏ lẻ, lấy chiến nuôi chiến. Hắn phải nuôi nhiều người nên cần chiếm nhiều đất hơn. Giết các tham quan, lấy tiền của người giàu để nuôi quân đội.

Chiến dịch nào Ninh Thư cũng tham gia, ngoài giết địch, cô còn khoác hòm thuốc lập tức cứu chữa người quan trọng trong quân đội bị thương.

Tuy khổ nhưng vị thế của cô tăng cao trong quân đội. Không ai dám cam đoan sẽ không bị thương. Đánh giặc nguy hiểm mạng còn mất được huống gì là bị thương.

Trần Lực thì khá bồn chồn, băn khoăn mãi mới nói với Ninh Thư: “Em ơi, em nhìn nhiều cơ thể đàn ông thế, sau này lấy chồng thế nào…”

Ninh Thư nói: “Với chiến công của em, em không lấy chồng cũng không có ai dám nói gì.”

“Nhưng mà con gái phải lấy chồng chứ.” Trần Lực nói: “Em định làm bà cô già à.”

Ninh Thư nhếch môi: “Tình hình này anh thấy em lấy được ai?”

Đang đánh giặc đề cập gì chuyện lấy chồng.

Trần Lực thở dài: “Con gái không thành thân sẽ bị chọc xương sống.”

Ninh Thư hờ hững: “Đến mà chọc.”

Đã không thay đổi được địa vị của con gái thì bà không lấy chồng, không cho đàn ông hành hạ bà đấy. Đang thời loạn lạc, làm quái gì có ai để ý gái mười bảy chưa lấy chồng là cha mẹ có tội.

Cô không tin chiến công của cô không đủ để cô tự lựa chọn cuộc sống của mình?

Lần nào Trần Lực cũng nói hết nước miếng mà không bảo được em gái, hắn nói chuyện khác: “Hơn hai năm cũng sắp ba năm rồi, chắc là cha mẹ lo lắm, có nên viết thư về nhà không nhỉ?”

Ninh Thư giật mình, cô ở thế giới này lâu vậy rồi cơ à.

Ninh Thư suy nghĩ: “Đợi một thời gian nữa.”

“Viết thư sao phải đợi, có gì đâu mà đợi.” Trần Lực thắc mắc.

Ninh Thư bảo: “Đợi Lưu tướng quân xưng đế, chúng ta được ban thưởng thì viết thư cho cha mẹ.”

Trần Lực hỏi: “Tạm hoãn chuyện xưng đế mà?”

“Lưu tướng quân đã có ba thành trì, xưng đế được rồi.” Ninh Thư hỏi ngược lại: “Anh không nhận thấy dạo này đang động thổ?”

Lưu tướng quân luôn muốn xưng đế, giờ là lúc chín muồi. Ninh Thư thấy mình đã ngu lắm rồi, ai ngờ Trần Lực còn ngu hơn cô.

Trần Lực dè bỉu: “Anh có đi guốc trong bụng Lưu tướng quân đâu mà biết tướng quân nghĩ gì?”

Trần Lực ra ngoài luyện binh, Phương Dũng xách dược liệu đặt lên bàn, nói với Ninh Thư: “Cho tôi mười lọ thuốc trị thương.”

Phương Dũng đưa Ninh Thư dược liệu để đổi lấy thuốc. Ninh Thư đương nhiên nhận, đưa cho Phương Dũng mười lọ kim sang dược.

Phương Dũng cầm kim sang dược, nhìn Ninh Thư nói: “Trần Nhị Muội, tôi thấy cô hợp làm quân y. Có lúc cứu người hữu dụng hơn giết người.”

Ninh Thư mỉm cười: “Cảm ơn đề nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc.”

Phương Dũng gật đầu mang thuốc về.

Sau khi Phương Dũng đi, Ninh Thư chống cằm, sao cô lại không biết chuyện đó, nhưng mà cô cần có công trạng.

Trần Nhị Muội cũng hợp với con đường quân y hơn, chỉ không biết cô ấy có chịu nhìn cơ thể đàn ông không.

Ninh Thư lấy quyển sổ, mài mực ghi lại tỷ lệ các loại thuốc bột. Bệnh hay bị khi hành quân đánh giặc nên chữa thế nào, và cả xử lý một số vết thương như thế nào.

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.