Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ vương phi - Nô lệ

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Hống hách, không coi ai ra gì, không biết sợ là gì.

Cùng người không cùng mệnh, Ninh Thư bái phục.

Ninh Thư liếc nhìn linh hồn của Anh Túc, niệm chú siêu độ thanh lọc linh hồn của cô ta.

Anh Túc mặc đồ nam, cầm quạt xếp. Khung xương người Phượng Thanh Thiển hơi nhỏ, có mặc đồ nam cũng không ra dáng đàn ông.

Thế mà Anh Túc vẫn ra vẻ ta đây oai phong, đi ngang qua lầu xanh còn định ghé vào xem một lát.

Ninh Thư bĩu môi, làm như xuyên không về cổ đại không ghé lầu xanh thì không phải xuyên không.

Giữ khư khư quan điểm sống ở hiện đại áp dụng cho cổ đại thế mà vẫn không bị đánh chết.

Sau này Anh Túc cũng mở lầu xanh nhưng theo hình thức quán bar ở hiện đại, vừa kiếm được tiền vừa có thể thu thập tin tình báo.

Anh Túc định đi vào nhưng sờ túi chỉ có mấy mẩu bạc vụn. Cô nhăn mặt, cơ thể này được cho tiền tiêu mỗi tháng, sao chỉ có ít tiền thế này, đúng thật là vô dụng.

Anh Túc nhìn lầu xanh rồi quay đi, hôm nay cô có việc quan trọng hơn.

Không một ai ở Phượng gia là người của cô, cô cần đào tạo người thuộc về mình, trung thành với mình.

Anh Túc đến nơi bán nô lệ. Nô lệ bị nhốt riêng trong lồng hoặc bị trói riêng, đeo bảng trước ngực hệt buôn bán súc sinh.

Đây chính là cuộc sống cổ đại tàn khốc. Không có gia tộc, không có tông tộc che chở sẽ lưu lạc trở thành nô lệ. Nhà họ Phượng không đuổi Phượng Thanh Thiển, cho Phượng Thanh Thiển chỗ nương thân, cho ăn cơm. Không có nhà họ Phượng, có khi Phượng Thanh Thiển cũng là một trong số những con người bị nhốt trong lồng.

Cuộc sống không hoàn hảo, khi không có quyền chi phối cuộc đời thì phải thích nghi với cuộc sống đó.

Phượng Thanh Thiển không biết làm vui lòng người khác, không được yêu thương là điều đương nhiên. Có muốn tranh thủ cho mình thì cũng cần có lý do chính đáng và không được để người ta bắt được đuôi cáo.

Anh Túc luôn nói Phượng Thanh Thiển hèn, nói cô hèn. Ninh Thư cũng muốn giải quyết bằng bạo lực, chỉ cần thế giới cho phép, còn lâu cô đã khách sáo, cứ bạo lực cho xong việc.

Nhưng cái thế giới này thì, haizz, nhắc mà chỉ muốn khóc. Lần sau kiếm thế giới nào cho phép chém giết vậy.

Cô cứ thấy nhiệm vụ càng ngày càng khó, cần cân nhắc rất nhiều vấn đề nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, trí thông minh của cô không đủ dùng.

Ninh Thư thở dài, chán chường nhìn Anh Túc chọn nô lệ. Kiểu gì thì cô ta cũng chọn được bé sát thủ hoặc người ôm mối hận thù chỉ đang tạm thời trải qua sóng gió cuộc đời. Vì nữ chính mua nên sau này trung thành với nữ chính.

Anh Túc để ý hai anh em. Hai anh em bị nhốt trong lồng, người anh quắc mắt cảnh giác bảo vệ em gái.

Anh Túc hỏi con buôn: “Hai người này giá thế nào?”

“Mười lượng bạc.”

Anh Túc không có đủ mười lượng bạc, cười khẩy nói: “Nô lệ nào đắt vậy. Ta chỉ cần nam, không cần nữ.”

Con buôn nói: “Hai người này phải bán cùng nhau, nếu không chúng không bán. Thế này đi, tám lượng.”

Hai kẻ này là hàng ế. Cứ hễ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thằng anh là gã lại rét run, bán giá này cũng được.

“Ba lượng.”

“Bảy lượng.”

“Bốn lượng.”

“Năm lượng, năm lượng ta bán.”

Anh Túc mua hai anh em với giá năm lượng bạc, nói với họ: “Đi với ta, ta có thể thực hiện mong muốn của các ngươi. Đi với ta, các ngươi sẽ có sức mạnh báo thù.”

Anh Túc nhìn ra hận thù phẫn uất trong đôi mắt của hai anh em.

Hai anh em nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: “Làm sao để bọn ta tin tiểu thư?”

“Các ngươi không cần nghi hoặc điều này.” Anh Túc nói chuyện rất có khí phách, vô cùng tự tin, khiến người nghe tin tưởng.

Hai anh em nhìn nhau rồi quỳ phịch xuống đất: “Từ giờ trở đi, tiểu thư chính là chủ tử của huynh muội ta.”

Ninh Thư: …

Đây chính là điểm ngông cuồng của nữ chính. Thở ra chút hơi thở bá đạo đã thu phục được hai tiểu tốt.

Đúng kiểu giả vờ chút là xong.

Mẹ kiếp, thế mà cũng được, Ninh Thư không phục.

Hai anh em này là người nước khác. Nam tên Bùi Nguyên, nữ tên Bùi Trân.

Anh Túc đưa mấy lượng bạc cho Bùi Nguyên, nói: “Ngươi tìm nơi ở trước, hai ngày sau ta sẽ cho ngươi một khoản tiền lớn. Bùi Trân về Phượng gia với ta.”

“Phượng gia?” Bùi Nguyên sửng sốt, sắc mặt có hơi khó coi: “Phượng Xương sao?”

Bùi Trân vội hỏi: “Tiểu thư là người nhà họ Phượng?”

Anh Túc nheo mắt: “Chẳng lẽ các ngươi có thù oán với Phượng gia?”

Bùi Nguyên quỳ xuống nói với Anh Túc: “Cảm ơn tiểu thư đã cứu giúp huynh muội ta. Xin thứ cho huynh muội ta không thể phục vụ tiểu thư, bọn ta nhất định sẽ trả lại tiểu thư số tiền này.”

Anh Túc tỉnh bơ: “Nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì?”

Bùi Nguyên nói: “Phụ thân của huynh muội ta gián tiếp chết bởi Phượng Xương.”

Đại khái là hai nước giao chiến, phụ thân của Bùi Nguyên thất bại trên chiến trường nên bị hoàng đế hỏi tội. Lại thêm có đồng liêu thêm mắm dặm muối trở thành tội phản quốc. Phụ thân của Bùi Nguyên bị xử chém đầu, mẫu thân đánh lạc hướng kẻ thù mới cho hai anh em một con đường sống.

Hai anh em bị đuổi giết, bị con buôn bắt khi đã thấm mệt.

Anh Túc nghe xong nói giọng lạnh lùng: “Ta chưa từng coi mình là người nhà họ Phượng. Ta sống ở cái nhà đó cũng không khá hơn các ngươi là bao.”

Anh Túc nói: “Chỉ có đứng ở đỉnh cao của quyền lợi mới có đủ sức mạnh để báo thù, mới thực hiện được nguyện vọng.”

“Chúng ta có cùng mục tiêu. Khi đó, ta sẽ không ngăn cản các ngươi báo thù.”

Anh em họ Bùi nhìn nhau, Bùi Nguyên nhận bạc của Anh Túc: “Hy vọng tiểu thư nói được làm được. Mong là khi ấy tiểu thư đừng ngăn cản bọn ta.”

“Sẽ không.”

Bùi Nguyên cầm bạc rời đi, để Bùi Trân ở lại làm nha hoàn cho Anh Túc.

Ninh Thư: …

Má, đánh trận thua lại đổ một phần trách nhiệm cho nhà họ Phượng.

Rõ ràng họ nên giết hoàng đế và đại thần của nước mình.

Dù biết sự việc chẳng liên quan đến nhà họ Phượng nhưng vẫn không buông được, chuyển hết hận thù vào họ Phượng.

Sau cùng, hai anh em nhà này quyết tâm trả thù cố quốc, giúp đỡ nam nữ chính thống nhất đại lục.

Ninh Thư trơ mắt nhìn Anh Túc thu nhận Bùi Trân, lát nữa đưa Bùi Trân về Phượng phủ làm nha hoàn.

Tại sao Anh Túc lại thù hận họ Phượng nhiều đến thế? Có hận cũng nên là người ủy thác hận mới đúng.

Tự dưng chiếm thân xác của người ta rồi thề non hẹn biển trả thù cho chủ cơ thể.

Bây giờ Ninh Thư mà không cho cô ta trả thù, đoán chừng sẽ lại bị chửi là hèn, ha ha…

Nhà họ Phượng giống Tân Thủ Thôn cho Anh Túc giết yêu quái. Những “yêu quái” ngu ngốc lần lượt xông lên gây sự với cô ta, cô ta phẩy tay là xử đẹp.

Không xử được thì sẽ có chàng trai mạnh mẽ xử giúp.

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.