Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ vương phi - Đồng quy vu tận

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Thấy Ninh Thư hiểu biết đôi chút về huyền học lại thêm đả kích vừa rồi đã khiến Anh Túc giật thót, nhận ra rằng cứng đối cứng không thắng được nên tạm nhún nhường.

Sức mạnh của lá bùa vừa rồi tưởng chừng xé rách linh hồn cô ta, cảm giác đau đớn ấy đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.

Anh Túc nói: “Phượng Thanh Thiển, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện.”

Giờ phút này, Anh Túc mới đặt Ninh Thư ở vị trí ngnag hàng, mới muốn đàm phán chứ trước đó luôn ra vẻ ta đây hơn người.

Ninh Thư vừa lau mồ hôi vừa nói: “Nói cái gì mà nói, cơ thể chỉ có một tức cũng chỉ có một linh hồn, không phải ngươi cút thì chính là ta biến.”

Chuyện vừa rồi làm suy nhược cơ thể, Ninh Thư ngẫm nghĩ, dù gì Anh Túc cũng biết cô không phải Phượng Thanh Thiển, vậy là cô ngồi khoanh chân trên giường tu luyện.

"Này, Phượng Thanh Thiển…"

Anh Túc thấy Ninh Thư không ngó ngàng gì đến mình bèn thử cướp cơ thể nhưng vẫn bị ánh sáng vàng xung quanh linh hồn đối phương làm đau.

Anh Túc vô cùng tức giận. Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là con quỷ gì mà có ánh sánh vàng biết tự động tấn công?

Chẳng lẽ con nhỏ này cũng xuyên không, muốn tranh cơ thể này với mình? Đúng là cái loại mặt dày, vậy mà trước đây còn giả vờ là Phượng Thanh Thiển.

Đợi đến khi luyện được một sợi kình khí trong đan điền, Ninh Thư mới dừng tu luyện. Siết nắm tay cảm nhận được cơ thể đã mạnh hơn một chút, cô tiếp tục vẽ bùa.

“Phượng Thanh Thiển, chúng ta nói chuyện đi.” Thấy Ninh Thư lại viết bùa tiếp, Anh Túc đành phải cất tiếng: “Tại sao chúng ta phải đối đầu nhau mà không phải hợp tác? Cô có thể sử dụng cơ thể của Phượng Thanh Thiển nhưng hãy tìm cơ thể khác giúp tôi, cô thấy sao?”

Ninh Thư cầm bút lông hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”

Đừng thấy bây giờ Anh Túc dễ tính, đợi đến lúc cô tìm được cơ thể cho cô ta, đảm bảo việc đầu tiên cô ta làm là tiêu diệt cô.

Quan điểm của Anh Túc là ăn một trả mười.

“Ngươi thấy ta dễ thương lượng vậy sao?” Ninh Thư nheo mắt cười: “Ngươi từng mắng ta dễ bắt nạt mà? Bây giờ ta nghe ngươi, kiên quyết không làm người tốt nữa.”

Anh Túc: ...

Ninh Thư mặc kệ Anh Túc, cô điều động kình khí trong cơ thể dễ dàng vẽ một lá bùa.

Anh Túc thấy bùa là run rẩy linh hồn, bực tức nói: “Phượng Thanh Thiển, cô thật sự muốn đồng quy vu tận với tôi ư? Cô mà độc ác như thế, tôi có chết cũng không tha cho cô.”

Ninh Thư bấm pháp quyết, dán bùa vào trán.

“Á.... Phượng Thanh Thiển, tôi liều chết với cô.” Anh Túc gào thét, lao vào Ninh Thư.

Ninh Thư niệm khẩu quyết, cô cảm nhận được hai linh hồn va chạm mạnh, linh hồn có cảm giác sắp tan biến.

Ninh Thư đau, Anh Túc còn đau hơn. Sức mạnh của lá bùa lại thêm vết thương đến từ ánh sáng vàng của công đức khiến linh hồn Anh Túc mờ đi trông thấy.

Rất lâu sau đó, tiếng gào thét trong đau đớn, tiếng rên rỉ kêu la mới dừng lại. Chẳng hay dừng lại do sợ hãi hay để tiết kiệm sức mạnh.

Ninh Thư lau mồ hôi rồi cất đồ nghề. Ở bên ngoài phòng, Phái Lam hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa rồi, người có muốn dùng bữa không?”

Ninh Thư đáp “Có”.

Phái Lam xách hộp thức ăn vào, thấy mặt Ninh Thư tái nhợt bèn hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”

“Không sao.” Ninh Thư cầm đũa gắp thức ăn.

Phái Lam đứng bên cạnh liên tục liếc Ninh Thư, xem chừng muốn nói lại thôi.

Trông tiểu thư bây giờ không giống người muốn làm việc lớn, khác hẳn tiểu thư trước đây. Ngày nào cũng trốn trong phòng không biết làm gì mà không cho cô ta vào, lẽ nào do không tin tưởng cô ta ư?

Cứ lập lờ với họ là sao, không thể nói rõ ràng được à?

Ninh Thư ăn cơm xong thì lau miệng, cô hỏi Phái Lam: “Có chuyện gì?”

Cuối cùng Phái Lam vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tiểu thư, ca ca muốn hỏi xem tiểu thư có kế hoạch gì?” Ngày đó đi theo tiểu thư vì tiểu thư nói có lực lượng giúp huynh muội họ trả thù, nhưng đến giờ mà tiểu thư vẫn chẳng có hành động nào cả.

Ca ca hết sạch tiền ăn, khó khăn lắm mới kiên trì đến tận bây giờ bằng mấy lượng bạc vụn tiểu thư đưa lần trước.

Rốt cuộc tình hình thế nào, nói rõ ra không được ư. Sớm nắng chiều mưa làm cô ta không sao hiểu nổi.

Ninh Thư lạnh lùng đáp: “Ta chưa nghĩ ra, khi nào suy nghĩ kỹ càng sẽ nói cho huynh muội ngươi biết.”

Cái gì mà thành lập tập đoàn sát thủ, xây dựng lầu xanh, cùng là phụ nữ mà Anh Túc làm khổ phụ nữ như thế, xin đừng ra rả cái giọng giúp đỡ phận nữ không có nhà để về.

Dưới sự bá đạo và hào quang nữ chính của Anh Túc, các cô gái không có nhà để về kia dám từ bỏ ngại ngùng, từ bỏ lòng tự trọng đến bán hoa ở lầu xanh, lựa chọn nằm dưới thân đàn ông chỉ để giúp đỡ nghiệp lớn ngàn đời của chủ tử.

Đậu má, cảm động rớt nước mắt.

Nghe thấy Ninh Thư trả lời là chưa suy nghĩ xong, Phái Lam tỏ vẻ đã đoán trước câu trả lời. Đừng tưởng cô ta không nhận ra Ninh Thư chỉ đang đáp cho có. Phái Lam quỳ xuống, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, nô tỳ và ca ca không sợ khổ, không sợ mệt, tiểu thư cứ việc giao phó, huynh muội nô tỳ có lên núi đao xuống biển lửa cũng kiên quyết thực hiện nguyện vọng của tiểu thư.”

Ninh Thư bình tĩnh đáp: “Ta nói rồi, ta chưa nghĩ ra. Nếu huynh muội ngươi không đợi được thì cứ việc đi đi.”

“Tiểu thư, chuyện đó...” Phái Lam khó xử.

Ninh Thư thản nhiên: “Dọn bát đũa đi.”

Phái Lam đứng dậy dọn bàn, xách hộp ra ngoài. Nét mặt cô ta thể hiện rõ có điều do dự, dễ thấy đã dao động, không biết nên ở lại hay rời đi.

*

Gần đến sinh nhật của Thái hậu nên kinh thành nhộn nhịp hơn hẳn, hoàng đế điều thêm lính tuần tra.

Phượng phủ cũng điều thêm người đi tuần.

Tín Vương đến kinh thành rồi. Đã đến nhưng lại dẫn theo gần một nghìn quân lính với lý do là tiêu diệt phường cướp bóc dọc đường, hiện đang đóng quân ở ngoài thành.

Tín Vương biết hoàng đế không muốn gặp mình nên không dám một mình một ngựa đến tham dự yến tiệc sinh nhật Thái hậu. Dù dẫn quân theo sẽ bị hoàng đế nghi kị nhưng còn hơn là đi một thân một mình.

Không có trợ thủ, e rằng khó mà rời khỏi kinh thành. Hoàng đế ghét mình ra mặt, dẫn theo người có thể làm ông ta kiêng kị.

Tối nào Ninh Thư cũng không ngủ, cô chọn khoanh chân trên giường tu luyện. Đêm nay cô nghe thấy tiếng động trên mái ngói, rõ ràng có người giẫm lên.

Ninh Thư: ...

Cô đã đổi nơi ở, tại sao vẫn chạy được đến chỗ này? Cốt truyện đúng thật là hỏi chấm.

Anh Túc bữa giờ chọn im lặng mai danh ẩn tích chợt ra sức giành quyền kiểm soát cơ thể. Chắc là tiết kiệm một thời gian nên linh hồn cô ta mạnh hơn chút.

Ninh Thư đoán Anh Túc dung hợp âm linh vào linh hồn nên mới có sức tranh giành cơ thể với cô.

Hờ...

Tín Vương lên sàn, Anh Túc liền giành cơ thể, rõ ràng cốt truyện muốn cho nam nữ chính gặp nhau.

Vì tiết kiệm sức lực, Anh Túc không cả nói chuyện với Ninh Thư, tập trung cao độ giành lại cơ thể.

Ninh Thư nhìn thấy có bóng đen lướt qua cửa sổ, linh hồn Anh Túc trong người lại hung hăng bạo động!

Bạn đang đọc Ninh Thư (Dịch) của Ngận Thị Kiểu Tình

Truyện Ninh Thư (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.